Phương Mẫn Mẫn quay ra nhìn San San bằng ánh mắt ngoan độc, đôi môi nhếch lên làm một đường cong hoàn hảo... Nữ phụ xinh đẹp thông minh xuất hiện... Boss của nguyên tác đây a~
- Cá chết? Cô là cái gì mà dám gọi Kình ca là cá chết? Còn dám đánh em tôi nữa sao? Một cô gái nhỏ nhắn như cô đừng có đi gây chuyện nữa đi~
Cô tấm tắc khen trong lòng... Quả là boss, miệng lưỡi cũng vô cùng cay độc đi? Mai Mai thấy San San im lặng liền bất bình thay cô gào lên:
- Này! Phương Ân Hoa gây chuyện trước, đẩy ngã tôi còn vô duyên vô cớ tát San San nữa! Cô ta mới chính là người đừng có đi gây chuyện nữa đi! Chị em đúng là cùng một giuộng!
Phương Ân Hoa lúc này đã yếu ớt đứng dậy, nghe thấy liền tức điên chỉ vào mặt của Mai Mai lắp bắp không lên lời:
- Cô... Cô...
Phương Mẫn Mẫn mỉm cười nhã nhặn, quay lại nhìn Phương Ân Hoa...
Bốp!
Một cái tát thật mạnh vào má, Phương Ân Hoa bị tát xây xẩm mặt mày lùi lại phía sau, tất cả đều ngạc nhiên không ngoại trừ bất kì ai cả... Phương Mẫn Mẫn rút khăn tay lau bàn tay vẫn mỉm cười nhã nhặn nói như dao găm vào người, tất cả cùng lạnh sống lưng hàng loạt:
- Một đứa con gái ngu ngốc, em nghĩ gì mà dám kêu chị bảo vệ em? Thật xấu mặt!
San San lại tiếp tục tấm tắc khen trong lòng... Quả là boss, đáng sợ vô cùng... Boss này yêu Hoắc Thiên Kình say đắm, theo nguyên tác cô ta từng ngoại tình lên bị anh bỏ rơi, Minh Đang Linh vô tình gặp Hoắc Thiên Kình ở quán bar và lấp đầy chỗ trống trong tim anh... Còn Phương Ân Hoa thì lại yêu Dụ Nguyên vô cùng do một lần Dụ Nguyên cứu cô khỏi đám côn đồ...
San San nghĩ tới khí chất của Dụ Nguyên liền gật gù tán thành... Yêu là phải... khí chất cùng sự ôn nhu kia làm hàng vạn con gái sẵn sàng quỳ rạp xuống chân anh, huống chi là Phương Ân Hoa.... Đáng tiếc, khi Dụ Nguyên và Minh Đang Linh đang “lăn lộn” bị Phương Ân Hoa nhìn thấy căm ghét vô cùng, muốn hại mà không thể hại...
Còn cô boss này tính khí thất thường, chỉ cần nữ nhân nào lại gần Hoắc Thiên Kình, nữ nhân đó chính là mệnh xui xẻo cả đời... Cô bỗng chốc rùng mình một cái...
Phương Mẫn Mẫn nhìn thấy San San đánh giá mình cũng chẳng chút khó chịu mỉm cười dịu dàng đi lại gần cô....
Vụt!
San San vội né khỏi đòn đấm của Phương Mẫn Mẫn, đẩy nhẹ Mai Mai ra phía sau. Cô ta thấy cô né được liền mỉm cười ngoan độc nói:
- Dù em tôi có lỗi, nhưng đánh em tôi cô nhất định lĩnh lại 10 phần em tôi lĩnh!
San San cười lạnh một cái, Phương Mẫn Mẫn cũng tập karate đây mà.... Cô ta giơ bàn chân lên định đá cô, cô cũng giơ chân lên.... Tạo một cảnh tượng vô cùng đẹp... Chân cả hai sát mặt đối phương chỉ còn một cm.... có thể chạm vào khuôn mặt nhau bất cứ lúc nào. Phương Mẫn Mẫn không lấy làm ngạc nhiên... Đơn giản cô ta đã thấy San San đá em của mình biết cô ta học JuDo mới có tư thế đá hoàn chỉnh đến vậy!
- Cô là Tích San San?
Phương Mẫn Mẫn rút chân về hỏi lại một lần nữa nhìn San San ánh mắt như xoáy sâu vào trong cô. San San không đáp chỉ gật nhẹ cái đầu, Phương Mẫn Mẫn vẫn giữ dáng vẻ của thiếu nữ quay lưng bước đi giọng nói lúc này đã dịu dàng nhưng không che nổi tàn nhẫn:
- lần này tôi tha cho cô, lần sau đừng bao giờ gọi Kình ca là cá chết, và cũng đừng gây chuyện với em tôi thêm một lần nào nữa, không cô sẽ nhận được hậu quả thích đáng của mình!
San San cười nhạt nói với theo:
- cái gì cũng có cái giá của nó thôi! Cô ta không đụng đến tôi, tôi tuyện nhiên coi cô ta là không khí!
Phương Mẫn Mẫn dừng lại một chút, không quay lại nhìn San San thêm liền đi thẳng để lại một bầu không khí kì quặc....
Minh Đang Linh lúc này nhìn chằm chằm vào cả hai người... Mọi ánh mắt của cả lớp đổ dồn về phía San San, ngưỡng mộ có, kinh hãi có... Thú vị cũng có luôn.... Minh Đang Linh chính là hoàn toàn mờ nhạt đi....
Cô ta không can tâm... Rõ ràng là vở kịch của cô ta, tại sao Tích San San lại chiếm mất vị trí của cô ta cơ chứ? Cô ta không khâm phục!!!! Tích San San tạo dựng lại trong lòng mọi người bằng một cô gái mạnh mẽ không dễ động vào... Cô dám cướp đi ánh hào quang của cô ta!
Minh Đang Linh càng xiết chặt bàn tay hơn.... Cô ta thề rằng cô ta sẽ trả thù bằng được..... Tích San San... Nợ này trả bằng máu của cô đi!!!!
--- ------ Ta là giải phân cách dễ xương---- -----
Phương Mẫn Mẫn ngồi trong phòng học của mình suy nghĩ... Tại sao cô ta gặp Tích San San lại có chút gì đó bất ổn gào thét? Cô ta chưa từng sợ ai... Nhưng trước mặt Tích San San cô ta lại có chút muốn chạy trốn... Khuôn mặt cô ta chưa bao giờ thể hiện sát khí, ánh mắt khi cũng vung cú sút đó làm cô ta giật mình... Nghe thấy cả tiếng gió gào thét bên tai... Cô ta biết nếu cả hai cùng vung cú sút cô ta mới là người bị thương nặng.
Đứa con gái này nguy hiểm.... Không thể không diệt!
Phương Mẫn Mẫn bóp chặt chiếc cốc trong tay, ánh mắt từ long lanh xinh đẹp biến thành hố sâu không đáy, gào thét trong bóng đêm... Đi qua thôi cũng cảm thấy sát khí của cô ta ngập trời rồi, nhìn vào đôi mắt của cô ta cũng đủ làm cho người khác kinh hãi đến khiếp sợ....
-----Ta là giải phân cách, sao các ngươi không khen ta dễ thương?--- ----
San San chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ một lúc gây chuyện đến hai người như vậy... Cô chính là sống kiếp nữ phụ mà....
Cô vội lắc cái đầu, cố tập trung vào học tiếng xì xào bắt đầu vang lên:
- Này, giáo sư David vẫn thật điển trai, nghe nói giáo sư chưa hề có người yêu a~
Nữ sinh bên cạnh bĩu môi đáp:
- Đâu bằng giáo sư Ken, thật sự đẹp trai muốn chết đi được!
Cô nghe ngóng được có vậy liền lầm bầm.... Giáo sư David ư...? Nghe quen quen... Cô bắt đầu có dự cảm vô cùng không lành, quay ra với Mai Mai:
- Mai Mai à tớ tự dưng đau bụng, tớ lên y tế đã!
Mai Mai chưa kịp phản ứng cô đã chạy vội mở cửa thì đâm vào một bức tường cứng rắn nóng... Một giọng nói rất đỗi dịu dàng vang lên:
- Vào lớp rồi em còn muốn đi đâu sao học sinh San San?
Mọi chuyện cứ vậy xảy ra... Dần Dần dẫn lối cho hiệu ứng cánh bướm xảy ra càng nhiều hơn.... San San chỉ biết khóc ròng.... Cô đúng là sống kiếp nữ phụ a~!!!!