Đường Hoan vốn cho rằng mình có thể chờ Phó Liệt tới giải thích để rồi diễn cảnh “vô tình, vô sỉ, vô cớ gây rối” của nữ chính trong truyện dì Quỳnh Dao nhưng uống hết hai bình trà, sắc trời cũng tối dần, vẫn chưa thấy Phó Liệt có động tác gì, trong lòng lập tức “lộp bộp” rơi.
Có thể là do...
Tạm thời có việc nên buộc phải trì hoãn?
Hay là, không biết phải giải thích thế nào?
Hoặc là đang chuẩn bị quà nhận lỗi?
Khi Đường Hoan còn đang suy nghĩ miên man thì tiếng đập cửa vang lên.
Tới tới, nhất định là Phó Liệt.
Đường Hoan lập tức bày ra vẻ lạnh lùng, cao quý, diễm lệ ——
“Phu nhân, hoàng hậu có ý chỉ, mời người ra sảnh trước tiếp chỉ ạ.”
Hình tượng cao quý, lạnh lùng, diễm lệ lập tức sụp đổ.
Khẽ hé ra cái miệng nhỏ hồng tươi, Đường Hoan sững sờ, sao thế này, Phó Liệt, rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?
Báo cáo hệ thống, Boss phản diện không diễn theo kịch bản!
Hoàng hậu nương nương tổ chức yến tiệc ngắm hoa, cho mời con cháu hoàng tộc cùng các phu nhân, tiểu thư khuê các.
“Số người tham gia yến tiệc ngắm hoa ngày mai đã được định sẵn, nếu không phải Xương Bình công chúa và Phó phu nhân vừa gặp đã như quen từ lâu, đặc biệt cầu riêng với Hoàng hậu nương nương cho Phó phu nhân thiệp mời, Phó phu nhân cũng không có cơ hội tham gia đâu. Lần này Phó phu nhân có thể vào cung cũng là nhờ cả vào công chúa Xương Bình đấy!”
Thái giám tuyên chỉ cứ the thé the thé nói, khiến trong lòng Đường Hoan bốc lên một ngọn lửa.
Cảm ơn cái đầu nhà ngươi nhé! Ai cùng ả ta vừa gặp đã như quen từ lâu?
Tên hoạn quan kia tuyên chỉ xong còn vênh váo, thuận tiện đánh phủ đầu Đường Hoan, rồi mới chụm ngón tay thành hình hoa lan, nhấc gót sen rời đi.
Nhìn bóng dáng rời đi của tên thái giám, Phó Liệt hơi rũ mi, giấu đi sát ý mà máu tanh trong đáy mắt.
Người phụ nữ của hắn, từ bao giờ mà người khác có thể giáo huấn?
Lúc này, Đường Hoan thật sự tức giận, cô hung ác lườm Phó Liệt rồi trở về phòng.
Cô biết là mình đang giận chó đánh mèo, nhưng....
Nếu hắn không trổ mã thành dáng vẻ yêu nghiệt như vậy, nếu khí chất của hắn không cao lãnh thoát tục như vậy, còn có thể trêu hoa nghẹo nguyêt sao?
Từ từ, hoàng cung?
Yến tiệc ngắm hoa?
Sau khi uống sạch một bình trà, Đường Hoan cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô đột nhiên cảm thấy hình như mình vừa phát hiện điều gì đó.
Ba năm này, cô không cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nên suýt nữa thì quên mất mình còn một cái nhiệm vụ chi nhánh nữa. Tham gia yến tiệc ngắm hoa trong hoàng cung, cô có cảm giác mình sẽ gặp lại Lương Phi – mụ đàn bà đã vứt bỏ Phó Liệt.
Nhiệm vụ chi nhánh: Đền bù khuyết điểm, đưa lối cho Phó Liệt và Lương phi gặp nhau, nhận ra nhau.
Bởi vì có cùng hoàn cảnh nên Đường Hoan cực kỳ không muốn hoàn thành cái nhiệm vụ này, gặp lại người thân đã từng vứt bỏ mình là một việc vô cùng thống khổ, kể cả boss phản diện có là người tuyệt tình, ác nghiệt đi nữa thì khi bóc đi lớp sẹo, máu tươi cũng sẽ chảy ra đầm đìa, vô cùng đau đớn!
Nhưng, trực giác cho cô biết, hệ thống rác rưởi chính là cái mặt hàng không có liêm sỉ, khẳng định sẽ làm tất cả mọi việc để kéo cô về quỹ đạo nhiệm vụ.
Nghĩ tới quy củ trong cung, còn cả đám đàn bà thích xé X một cách nhiệt tình, toàn thân Đường Hoan đều cảm thấy ghê tởm. Phó Liệt là tâm phúc được kính nể của Thái tử, cô tiến cung, nói không chừng sẽ có kẻ mượn cô để đả kích Phó Liệt....
Đủ các thủ đoạn dùng trong cung đấu ùn ùn xông vào trong não Đường Hoan. Cô càng nghĩ tới những việc dơ bẩn ẩn trong bóng tối tại hoàng cung thì lại càng cảm thấy sợ hãi, mơ mơ màng màng nằm ngủ trên giường, cả người đều là mồ hôi lạnh.
*
* *
Cửa phòng bị khóa, Phó Liệt nhảy vào từ cửa sổ.
Hắn thong thả ung dung cởi trường bào[1], sau đó đi từng bước từng bước về phía giường ngủ.
[1]trường bào: một dạng áo khoác dài bên ngoài của người Trung Quốc thời xưa.
Hiện lên trong mắt Đường Hoan chính là một bóng người cao lớn, trong bóng đêm, chầm chậm đi tới bên giường cô, cô sợ đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên.