Gần như tất cả mọi người đều nín thở.
Đường Hoan giật mình, tới rồi! Cô biết ngay mà, tất cả mọi việc hôm nay đều có liên quan đến nhiệm vụ chi nhánh. Hệ thống rác rưởi, bắt cô phải làm bằng được nhiệm vụ chi nhánh à?
Lương phi Sở Thanh Thủy duyên dáng thướt tha mà đến, nhất bước tam diêu[1], phong hoa tuyệt đại[2].
[1]nhất bước tam diêu: thành ngữ chỉ hành động đang bước đi, đong dưa của người nào đó hoặc chỉ dáng vẻ nhàn nhã tự đắc của một ai đó.
[2]phong hoa tuyệt đại: vô cùng xinh đẹp, phong lưu.
Lương phi nhàn nhạt nhìn lướt qua mọi người, cứ như không để bất cứ kẻ nào vào mắt, Nhàn Quý phi ở đây thì sao, Lương phi người ta cũng chỉ hơi hơi gật đầu coi như chào hỏi mà thôi. Sau đó, Lương phi trực tiếp ngồi xuống.
Đường Hoan:...
Chậc, thật là xinh đẹp!
Đáng tiếc lại là một mụ đàn bà bỏ chồng bỏ con, không yêu nổi!
Yến tiệc ngắm hoa chưa chính thức bắt đầu vì Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng còn đang chờ đến cuối cùng mới chịu xuất hiện.
Lương phi chậm rãi đến muộn nên Hoàng hậu nương nương đã phải chờ lâu tới mức khăn tay nhỏ đều bị bà ta xoắn lại thành dây thừng. Nhìn thấy Lương phi đã ngồi yên, lúc này bà ta mới ném khăn tay xuống đất, cao ngạo nâng đầu, bày ra dáng vẻ uy nghiêm nhất có thể rồi mới xuất hiện trước mắt mọi người.
Đường Hoan mãi mới được đứng lên, Hoàng hậu tới, lại phải quỳ xuống theo mọi người.
Nhìn thấy tư thái kiêu ngạo như chim khổng tước của Hoàng hậu, Đương Hoan không khỏi cảm khái.
Hậu cung, một đám vì tranh chồng mà xé X ra cả một thiên hạ.
Vì một quả dưa chuột công cộng mà điên cuồng....
“A ~”
Còn chưa kịp cảm khái xong, Đường Hoan đã kêu lên một tiếng cao vút, má nó, không biết ai đẩy cô khiến cô ngã nhào ra đất.
Ông đây có tranh quả dưa công cộng kia với mấy người đâu, cùng là phụ nữ, gây khó xử cho nhau làm gì?
Con mẹ nó, kể cả có muốn đẩy thì cũng nên nói trước một câu chứ.
Ngã dập mặt xuống đất, đàn khổng tước thích xé X các cô vốn đã xinh đẹp, trời sinh quyến rũ thì có lẽ không sao, nhưng ông đây vốn không ưa nhìn cho lắm, giờ có khi cả khuôn mặt đều bị phá hủy luôn rồi!
Trong lỗ mũi trào ra hai luồng nhiệt, Đường Hoan quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy giơ tay sờ, nhìn thấy trên ngón tay là một mảng máu đỏ tươi, cô lập tức cảm thấy có chút chóng mặt nhức đầu. Nói thật thì từ ba năm trước, sau khi phải chịu kinh hãi trong miếu hoang, cô luôn được Phó Liệt bảo hộ vô cùng tốt nên lâu lắm rồi cô chưa phải thấy máu.
Cô có chút hoảng loạn[3].
[3]Hữu điểm phương(有点方: có chút phương) đồng âm với có chút hoảng loạn
Nhưng xui xẻo hơn nữa[4] chính là Đường Hoan còn đắc tội với một chiếc máy bay chiến đấu thích xé X – Nhàn Quý phi. Ở trong hậu cung, có thể ngồi vào vị trí Quý phi thì chắc chắn là người có thể dựa vào xé X để xé ra cả một tương lai gấm vóc rồi.
[4] tác giả dùng “Họa vô đơn chí” trong “phước bất trùng lai, họa vô đơn chí”, nghĩa là điều tốt chỉ đến một lần, điều xấu liên tiếp xảy ra
Xé X chiêu thứ nhất, mượn đao giết người, có thể nói Nhàn Quý phi đã rất quen tay khi sử dụng chiêu này.
Đường Hoan ngã, ít nhiều gì cũng sẽ khiến Hoàng hậu kinh ngạc nhưng chưa chờ hoàng hậu phản ứng, Nhàn Quý phi đã gầm lên một tiếng: “Lớn mật, dám thất nghi[5] trước mặt Hoàng hậu nương nương, còn ra thể thống gì? Người tới, Phó phu nhân quấy nhiễu Phượng giá[6], kéo xuống đánh ba mươi trượng!”
[5]thất nghi: mất đi lễ nghi
[6] Phượng giá: một loại kiệu chuyên dụng của Hoàng hậu.
Đường Hoan:...
Mẹ nó, mệt tâm[7] thật!
[7]ở đây tác giả dùng是日了. Theo Diệp mỗ hỏi được thì cụm từ này dùng để bộc lộ ra tâm trạng hết sức chán nản khi gặp chuyện bất ngờ hoặc gặp việc khó giả quyết.
Dựa theo kịch bản phim cổ trang thì trước khi nữ chính chịu hình phạt, sẽ có nhân vật nam số 1, số 2, số 3,... số n tới cứu, ban đầu Đường Hoan còn hy vọng may mắn sẽ đến với mình: chúa cứu thế của tôi sẽ như một anh hùng cái thế, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, từ đầu tới chân, đến ngay cả cọng tóc cũng tỏa ra hơi thở của bá đạo tổng tài, xuất hiện trước mắt mọi người rồi bá đạo tuyên bố: “Nữ nhân của ta, ai dám...”
“Ngao~” khi gậy đập vào mông, Đường Hoan thê lương, thảm thiết kêu lên một tiếng.
Động rồi???
Dám động!!!
Thật sự dám động!!
Cái con mẹ nó chứ, hệ thống rác rưởi, vì cái lông gì mà sự việc xảy ra không như ông đây nghĩ nhỉ? Đau...Đau đau đau!
Nghe thấy tiếng gậy đập vào mông, hệ thống cũng cảm thấy đau, nhưng chẳng lẽ tất cả không phải do cô tự chuốc lấy sao?
[Cảnh cô dự đoán chỉ có nữ chính mới được hưởng, cô nghĩ lại xem thân phận của mình là gì.]
Ký chủ ngốc nghếch tưởng mình là nữ chính trong kịch bản Mary Sue, nhưng mà,... ha ha ha.
Đường Hoan suy nghĩ cẩn thận thì thấy cũng đúng.
Cô có thân phận gì?
Đậu móe, pháo hôi đó!
Có thể mất tập trung[8] trong khi bị đánh, Đường Hoan cảm thấy mình thật bổng bổng đát[9], cho nên, có lẽ cô đã bị đánh đến chết lặng rồi.
[8]đào ngũ: từ này ban đầu dùng để chỉ hành vi tự rời bỏ đơn vị hoặc không có mặt tại đơn vị một cách trái phép của quân nhân, nhưng sau này được giới trẻ trung quốc sử dụng để chỉ việc không tập trung/ mất tập trung
[9] bổng bổng đát: cách nói “tuyệt vời/đẳng cấp/đỉnh cao/...” một cách đáng yêu của cư dân mạng Trung Quốc
Ps: tác giả dùng ngôn ngữ mạng rất nhiều, khổ tâm quá!