Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 46: Chương 46: Boss phản diện là thừa tướng ngạo kiều (46)




“Hôm qua, vài vị đại thần nguyên lão[1] đã chứng kiến Thánh thượng viết thánh chỉ truyền ngôi cho Thái tử. Vài ngày nữa thôi, mọi việc sẽ hoàn toàn trần ai lạc định[2]. Hoan Nhi, nàng không cần lo lắng cho ta.”

Sáng sớm tinh mơ, Phó Liệt và Thái tử mới cùng rời cung, thấy mắt Đường Hoan đã đỏ hằn lên những tơ máu, hắn vô cùng đau lòng, ôm cô vào trong ngực, nhỏ giọng an ủi.

[1]đại nhân nguyên lão: đại thần(vị quan giữ chức vụ quan trọng) đã cao tuổi và có phẩm đức trọng vọng

[2]trần ai lạc định: bụi trần đã rơi xuống -> chuyện đã hoàn toàn kết thúc.

Thời khắc cuối cùng của cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế mới là thời điểm mấu chốt.

Tuy Phó Liệt nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng Đường Hoan vẫn luôn cảm thấy bất an trong lòng.

Có lẽ bởi vì vận khí của cô trước giờ vẫn chẳng ra gì nên từ nhỏ, cô đã cực kỳ nhạy cảm đối với nguy hiểm. Theo lý mà nói, Thái tử đăng cơ là việc đã được định trước, nhưng, dù gì thì Thẩm Hàn Xuyên cũng là khí vận chi tử do Thiên Đạo lựa chọn, sao có thể dễ dàng thất bại?

Bởi vậy, mỗi ngày Đường Hoan đều sống trong lo sợ và bất an.

Mà nỗi bất an ấy, ở thời điểm cô nhìn thấy Lương phi Sở Thanh Thủy, bất chợt bùng nổ......

*

* *

Đêm qua, lão Hoàng Đế đã quy thiên.

Hôm nay, tân đế vội vàng đăng cơ.

Làm đại thân tâm phúc của Thái tử, đương nhiên là Phó Liệt sẽ phải vào Hoàng cung trấn giữ với tân Đế.

Vậy thì hiện tại, vì lý do gì mà Lương phi lại đột ngột xuất hiện trong Phó phủ?

Đường Hoan vốn không có thiện cảm với Lương phi, mặc dù đã biết bà ta bỏ chồng bỏ con không phải vì vinh hoa phú quý nhưng cô vẫn chán ghét bà ta từ tận đáy lòng.

Gặp Lương phi vào thời khắc mấu chốt này, Đường Hoan lại càng thêm đề phòng.

Bởi vì mấy ngày nay, Lương phi thường xuyên đến thăm nên những thị vệ tâm phúc mà Phó Liệt để lại trong phủ đều mất cảnh giác với bà ta.

“Bà muốn làm gì?” – Đường Hoan cố gắng giữ khoảng cách với Lương phi.

Sau đó thầm gọi hệ thống: “Hệ thống rác rưởi, tôi hoảng quá[3], tôi có linh cảm xấu, tôi cứ cảm giác hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó!”

[Ký chủ thân ái, cô đừng sợ! Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, cô chính là người phụ nữ chinh phục boss phản diện, không dễ dàng “go die”[4] đâu!]

[3] 我好方(Wǒ hǎo fāng) đọc gần giống 我好慌 (wǒ hǎo huāng): tôi hoảng sợ/ luống cuống/ hoảng loạn quá. Đây là ngôn ngữ mạng bên Trung, cố tình lái “h” thành “f”

[4]狗带 đồng âm với “go die”

Đường Hoan:...... Vậy nên, ý cậu là, vào thời khắc mấu chốt, cậu có thể che chở cho tôi?

Hệ thống trầm mặc một lúc rồi đáp: [Không thể. Cô thử niệm kinh xem, cho dù Bồ Tát không phù hộ cô nhưng ít nhất cũng có thể siêu độ cho cô nha.]

Đường Hoan:......

Cút cả nhà cậu đi!

Rác rưởi!

Sau khi cho hệ thống một ánh mắt xem thường, Đường Hoan nuốt khan, càng thêm cảnh giác nhìn Lương phi.

“Ngươi là người Liệt Nhi yêu, làm mẫu thân, đương nhiên ta không hề muốn con mình mất đi người trong lòng. Ngoan ngoãn đi theo ta, ta có thể đảm bảo ngươi sẽ toàn vẹn.” – Lương phi vung tay, lập tức, trong phòng xuất viện vài chục tên che mặt, mặc đồ đen và cầm theo đao kiếm. Khi nhìn Đường Hoan, ánh mắt những tên đó sáng quắc.

Đường Hoan quyết định ——

Nghe theo con tim, đi cùng Lương phi!

Đúng, nói thẳng ra là nhát chết!

Bị bắt cóc khỏi Phó phủ, ngồi trên xe ngựa đi thẳng về phía Hoàng cung, trong lòng Đường Hoan chấn động, quay đầu nhìn Lương Phi.

Lương phi chậm rãi nói: “Như ngươi suy nghĩ, tân đế đăng cơ, Yến Vương muốn bức vua thoái vị[5], đứa nhỏ Liệt Nhi kia lại cố chấp[6], trấn giữ ở cửa cung, một bước cũng không nhường. Bổn cung nghĩ, cũng chỉ có ngươi mới có thể khiến hắn nhượng bộ một chút.”

[5] thoái vị: hành động từ bỏ chức tước cho người khác của vua, nữ hoàng, hay quý tộc xưa.

[6]死心眼(tạm dịch: tử tâm nhãn): cụm từ dùng để chỉ một người cố chấp, không linh hoạt, tuân theo nguyên tắc một cách cứng ngắc.

Đường Hoan:...... Trong lòng muốn mắng mẹ nó.

“Ta có thể mắng bà không?” – Đường Hoan đè lửa giận trong lòng xuống, trông mặt cô thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế, phổi cô sắp nổ tung đến nơi rồi. Cô vốn nghĩ ít ra thì Sở Thanh Thủy còn dành chút tình mẹ cho Phó Liệt nhưng...

Lương phi không nghĩ Đường Hoan lại nói chuyện thẳng thừng như vậy nên vẫn chưa phản ứng kịp.

Đường Hoan nổi giận đùng đùng, mắng thành tiếng: “Con đàn bà đê tiện! Người hèn hạ nhất thế gian này cũng không bỉ ổi bằng bà!”

Mặc dù Lương phi bị bán đến vùng nông thôn hoang dã nhưng cũng vẫn được cha Phó Liệt cưng chiều như châu như bảo, chưa bao giờ bị mắng, hiện tại, bà ta đã tức đến xanh cả mặt. Bà ta cắn răng, ép lửa giận xuống.

Đúng, bà ta thừa nhận làm vậy là có lỗi với Liệt Nhi nhưng bà ta cũng vì đại nghĩa gia tộc mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.