Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 137: Chương 137: Đế Vương thế giới ngầm (27)




“Túc Ảnh, đây là cơ nghiệp hai ta cùng nhau dựng lên, cậu nhất định phải thay tôi bảo vệ nó thật tốt!”

Kha Hạo Vũ đặt một xấp tiền thật dày lên bàn trà.

“Mấy năm tôi không ở đây, cậu chính là cái bóng của tôi ở Kha gia, cậu nhất định phải mở rộng thế lực cho tôi. Túc Ảnh, cậu hiểu rõ con người tôi, sau khi mọi việc xong xuôi, tôi tuyệt đối không bạc đãi cậu!”

Nói cách khác, sau khi đi du học về, hắn không muốn làm một tên trói gà không chặt, đấu đá với những kẻ nối dõi còn lại của Kha gia.

Đáy mắt Túc Ảnh hiện lên một tia u ám nhưng cậu vẫn duy trì sự cung kính và nhận tiền: “Kha thiếu yên tâm, đây là bổn phận của tôi, tôi sẽ không làm anh thất vọng.”

Túc Ảnh thầm cười nhạo.

Thiên chi kiêu tử, đôi khi đầu óc cũng có vấn đề!

Kha Hạo Vũ, mày có thể yên tâm, mấy năm sau, thế lực nhỏ trong tay tao sẽ không phụ sự kỳ vọng của mày mà phát triển lớn mạnh!

Sau khi Kha Hạo Vũ rời khỏi sàn đấu quyền anh ngầm, một chàng trai trẻ tuổi nhuộm tóc màu vàng đi ra từ chỗ tối, trong miệng còn ngầm một cây tăm xỉa răng. Thấy Túc Ảnh, y lập tức khom lưng chào hỏi, tiện thể nhổ bọt về phía Kha Hạo Vũ vừa rời đi....

“Tưởng mình là thiếu gia thì ghê gớm! Hắn làm như Túc ca còn là người hắn có thể tùy ý sai bảo ấy!”

Túc Ảnh cười như không cười nhìn chằm chằm vào y: “Sao, chẳng lẽ bây giờ tôi không bị hắn sai bảo?”

Bị nhìn đến mức chột dạ, Hoàng Mao lập tức khom lưng, cúi đầu: “Túc ca, em chính là kẻ không biết nói tiếng người, nếu như có sai chỗ nào, mong Túc ca nhắc nhở và bỏ qua cho.”

Túc ca cái gì cũng tốt, chỉ có điều rất khó đoán, cậu còn nhỏ hơn y một tuổi nhưng khi bị cậu nhìn chằm chằm, chắc chắn trong lòng sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi.

Túc Ảnh vỗ vỗ vào vai Hoàng Mao, tiện tay ném cho y xấp tiền Kha Hạo Vũ vừa đưa.

“Khẩn trương cái gì, cứ như tôi sẽ làm gì huynh đệ của mình không bằng? Tiền này, chia cho mọi người.” - Sau đó, Túc Ảnh bồi thêm một câu - “Chị cậu đang bị bệnh đúng không? Cậu cầm một nửa số tiền để chữa bệnh cho cô ấy đi.”

Hoàng Mao gật đầu không ngừng.

Y cúi đầu, khom lưng, vành mắt đỏ lên. Người chưa từng thiếu tiền, đâu biết cảm giác cùng đường là gì. Số y vẫn còn tính là may mắn, lúc trước y đã theo đúng người, ít nhất thì mỗi lần có tiền, Túc Ảnh đều chia cho huynh đệ bên dưới, chưa từng bạc đãi họ.

(Không phải wattpad @DiepHoLy đăng truyện thì đều là trộm cắp)

*

* *

Về đến nhà, nhìn thấy người phụ nữ ngủ trên sô pha, tay còn nắm điều khiển, Túc Ảnh bất đắc dĩ, thở dài một hơi.

Là người mù mà cô lại cứ kiên trì mua TV về, nói cái gì mà giả vờ mình không bị mù. Thế nên, ngày nào cô cũng nghe TV rồi ngủ, quả thật là một đóa hoa kỳ ba, không biết đầu óc cô chứa những gì nữa.

Túc Ảnh khom lưng, bế người phụ nữ đang ngủ trên sô pha lên, đưa cô về phòng.

Đường Hoan mơ mơ màng màng mở ra đôi mắt vô thần: “Tiểu Ảnh về rồi đấy à, có ăn bánh trôi không, chị nấu bánh trôi cho em ăn.”

Túc Ảnh: “...... Không ăn.”

Biết bao nhiêu buổi tối khi cậu trở về, cô đều nói làm đồ ăn khuya cho cậu, chẳng phải sủi cảo thì chính là bánh trôi, nếu không thì là mì trứng hoặc cơm chiên trứng. Cậu không có thói quen ăn khuya, vì thế lần nào cũng cự tuyệt. Những lúc đó, phản ứng của cô sẽ là......

Đường Hoan phùng mang trợn má: “Nhưng chị muốn ăn bánh trôi. Em biết đấy, buổi tối, khi chị đang ngủ thì không được đánh thức, nếu bị đánh thức, chị sẽ cảm thấy rất đói bụng.”

Túc Ảnh:...... Biết ngay mà.

Lần nào cô cũng nói năng vô cùng hùng hồn! Lần nào cũng đầy lý lẽ như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.