Mộ Cửu Lăng tỏ vẻ thương hại, nói một câu: “Sao lại bất cẩn như thế?”
Túc Ảnh đau đến mức cả người đều run rẩy. Có ngọn nến đốt bục quần áo cậu, khiến da thịt cậu cháy khét, cậu theo bản năng muốn dập tắt chúng nhưng lại bị người ta giữ chặt tay, đè xuống. Cậu hiện giờ kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất chẳng hay.
Thì ra, hôm nay là sinh nhật của cậu, cậu đã quên nó từ bao giờ.
Thì ra, người luôn nhớ rõ sinh nhật của cậu, lại là kẻ thù.
Súc sinh thì đâu có tư cách mừng sinh nhật, đúng không?
Cho nên, từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng được tổ chức sinh nhật, cũng không nhớ ngày sinh của mình. Với cậu, thứ ấy đâu đáng quan tâm, cậu chỉ cần nhớ rõ một việc, đó chính là sống sót!
Chẳng biết có phải trời xanh chiếu cố hay không, trên cao đột nhiên giáng xuống một trận mưa lớn, không hề có dấu hiệu báo trước.
Lập tức, có kẻ che ô cho Mộ Cửu Lăng.
A, trời mưa? Mộ Cửu Lăng nhíu mày. Gã đứng dậy, đi về phía Túc Ảnh, dùng mũi giày da bóng loáng nghiền nghiền ngón tay cậu. Gã nhìn xuống cậu như nhìn một con kiến, hờ hững nói: “Vẫn giống hệt lúc trước, chẳng có gì thú vị.”
Cứ tưởng lâu rồi không gặp, cậu sẽ tiến bộ, nhưng xem ra cũng đâu có gì thay đổi.
Như chúng tinh phủng nguyệt[1], Mộ Cửu Lăng được người bảo vệ, đưa lên xe, rời đi.
[1]mặt trăng được các vì sao vây quanh, bảo vệ. ->nghĩa bóng: kẻ nổi bật, được nhiều người che chở, giúp đỡ
(Không phải wattpad @DiepHoLy đăng truyện thì đều là trộm cắp)
Túc Ảnh nằm trên mặt đất, con ngươi hiện lên sự hung ác như dã thú, cậu lẳng lặng nhìn chiếc xe càng ngày càng xa, đáy mắt tràn ngập máu tanh và tàn nhẫn.
Cậu bò dậy, vết thương trên lưng ngấm nước mưa trở nên vô cùng đau đớn. Lên xe bus, dáng vẻ của cậu khiến tất cả mọi người lộ ra ánh mắt quái dị, trong ánh mắt đó không dấu nổi vẻ trào phúng và coi thường, vừa nhìn đã biết không phải “thứ” gì tốt, ra ngoài gây chuyện nên bị người ta “dạy dỗ” đây mà.
Dựa vào cửa kính của xe, Túc Ảnh không hề để ý tới ánh mắt người khác. Đầu cậu bây giờ vô cùng choáng váng và hỗn loạn, cậu chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi. Sau đó, cậu không cẩn thận ngủ quên, đi quá trạm xe.
Túc Ảnh cũng chỉ bị quá một trạm, mà cậu lại lười đứng đợi xe bus nên chậm rì rì đi bộ về nhà trong mưa.
Thì ra ẩn nhẫn ngủ đông một năm, những gì cậu nắm trong tay còn xa mới đủ. Tuy so với đống bùn lầy dưới đáy xã hội, cậu đã vượt xa bọn họ, nhưng, so với Mộ Cửu Lăng, cậu vẫn chỉ là một đống bùn.
Những việc cậu làm vẫn chưa đủ, tốc độ của cậu vẫn chưa nhanh, tâm cậu cũng chưa đủ tàn nhẫn.
Nhưng không sao, cậu nhỏ tuổi hơn Mộ Cửu Lăng, cậu có rất nhiều thời gian để chơi cùng gã.
Ánh mắt của thiếu niên đi trong màn mưa càng thêm ẩn nhẫn và kiên định, máu tanh nơi đáy mắt cũng càng nồng đậm hơn.
Không có người vừa sinh ra đã là kẻ ác, cái gọi là “ác”, chẳng qua bị buộc hình thành theo thời gian sống trong tra tấn mà thôi. Lương thiện chẳng thể dừng chân trong thế giới này thì sao không thể biến bản thân thành một kẻ ác cơ chứ?
Khi sắp về đến nhà, thấy một bóng hình quen thuộc ngồi ở rìa đường, Túc Ảnh chau mày, không tự chủ được mà đẩy nhanh bước chân, tiến về phía người đó.
“Mưa lớn như vậy, cô ra đây làm gì?” - Nhìn cô gái mù ngồi run bần bật, một cơn giận bốc lên từ tận đáy lòng Túc Ảnh.
Đường Hoan “oa” một tiếng, khóc nấc lên, khóc đến mức long trời nở đất, so với ai cũng thấy oan ức hơn người ta.
“Chị nghe thấy tiếng sấm, muốn tới trường đưa ô cho em, ai ngờ ngoài đường lại không có lấy một người, đã vậy còn bị một tên lái ô tô bắt nạt, hắn ta phóng xe qua lại, qua lại nhiều lần trước mặt chị, khiến cả người chị bị nước mưa bắn ướt hết!”