Đứa nhỏ nhà mình ngày mai phải thi đại học, cuối cùng thì Đương Hoan cũng hiểu được cảm giác của người làm cha làm mẹ, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Nửa đêm, lăn qua lộn lại trên giường mãi không ngủ được, vì thế cô sờ soạng ra khỏi phòng, kiểm tra xem Túc Ảnh đắp chăn đàng hoàng hay chưa, nếu chẳng may bị cảm, ngày mai không đi thi được thì làm sao giờ?
Đường Hoan sờ tấm chăn trên người Túc ảnh, thở dài đầy lo nghĩ, con gấu nhỏ này chỉ đắp chăn ngang ngực, may mà cô ra xem. Vì thế, Đường hoan khẽ khàng đắp chăn cho Túc Ảnh, đắp kín mít từ đầu đến chân, hận không thể bọc cậu vào trong chăn.
Trong bóng đêm, đôi mắt đen của Túc Ảnh chứa đầy bất đắc dĩ và mang theo sự buông thả.
Giữa mùa hè, cô bọc kín cậu như vậy là “sợ” cậu không bị cảm hả?
Thôi, để kệ cho cô nghịch đi, không biết bên trong mạch não của cô chứa nước hay hồ nhão nữa, coi như yêu thương thiểu năng trí tuệ vậy.
Đường Hoan lăn lộn hồi lâu, cuối cùng cũng chịu về phòng nằm xuống.
Tiếng hít thở đều đều vang lên từ trong phòng, biết người phụ nữ thích bày việc lung tung này đã ngủ, Túc ảnh vén chăn xuống giường.
Nhìn thấy cảnh người phụ nữ đang nằm trên giường, chăn thì rơi dưới đất, Túc Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu.
Không biết cô lấy đâu ra tự tin mà luôn miệng nói sẽ chiếu cố cậu, từ mùa xuân đến mùa hè tới mùa thu, rồi lại từ mùa thu tới mùa đông, có đêm nào cô ngủ không đá chăn?
Ban đầu, cách vài ngày cô lại bị cảm một lần, còn tưởng rằng sức khỏe của cô kém, ai ngờ lí do là vì đêm nào cô cũng đá chăn nên bị nhiễm lạnh. Sau đó, Túc Ảnh tập thành thói quen nửa đêm dậy đắp chăn cho cô, không vì nguyên nhân nào khác, cậu lo cô sẽ lấy bệnh cho mình mà thôi!
Đã vậy, cô còn bồi thêm một câu khiến người ta tức chết: “Chao ôi, xem ra ông trời chiếu cố chị, thời gian gần đây, sức khỏe của chị tốt lên trông thấy!”
Túc Ảnh nói cái gì? Cậu sẽ không nói mình nửa đêm dậy đắp chăn cho cô đâu.
A, ông trời chiếu cố, nghĩ cũng thật đẹp!
Với việc thi đỗ đại học, Túc ảnh cực kỳ nhẹ nhàng.
Tuy rằng khi vừa nhập học, cậu thật sự không theo kịp, nhưng, những việc chỉ cần bỏ thời gian là đạt được kết quả tốt thì chẳng có gì làm khó được cậu!
Hôm sau, tiễn cậu đi thi, Đường Hoan lo đến mức chân tay lạnh toát.
“Chị hồi hộp.” - Đường Hoan nói với giọng mang theo chút nức nở.
Túc Ảnh: “......”
Quá ngu ngốc!
Cậu đi thi, liên quan gì tới cô, sao cô có thể căng thẳng đến mức này?
Nghĩ vậy nhưng Túc Ảnh vẫn nói: “Đừng khẩn trương, tôi chắc chắn mình sẽ thi tốt, không cần lo lắng.”
[Đúng vậy nha, đối với boss phản diện thì đây chỉ là một cuộc thi nho nhỏ, có gì phải căng thẳng chứ! Lo chuyện bao đồng!] - Sau khi Túc Ảnh rời nhà đi thi, thấy Đường Hoan vẫn còn xoắn xuýt ở cửa hồi lâu, hệ thống bỉ bổi bất ngờ xông ra.
“Con đi ngàn dặm mẹ lo âu, cậu thì biết cái quái gì!” - Đường Hoan khinh bỉ hệ thống rác rưởi.
Hệ thống bị khinh bỉ đến mức ngớ người.
Sau đó, Đường Hoan lại cắm cho nó một đao nữa.
Cô không kiên nhẫn, nhíu mày: “Bỏ đi, nói chuyện với cái thứ rác rưởi chú định cô độc cả đời làm gì, cậu vĩnh viễn cũng không hiểu được cảm giác lo lắng vì đứa nhỏ nhà mình đâu.”
Hệ thống: [...... ]
Cô độc cả đời thì sao?
Không đúng, sao nó lại cô độc cả đời cơ chứ?
Hệ thống vừa định phản bác, Đường Hoan đã đóng cửa lại, bò lên giường ngủ nướng.
[Cô bảo mình lo lắng, căng thẳng cơ mà? Sao cô còn ngủ được?]
“Tôi cảm thấy cậu nói rất đúng, tôi phải tin vào năng lực của Túc Ảnh, boss phản diện thì đâu cần lo lắng!”
[...... ]
???
Vậy cũng được ấy hả?
Cô dám thề là cô không lấy cớ để mình có thể yên tâm thoải mái đi ngủ không?
____
Thấy không, ngạo kiều là thuộc tính của anh nhà, dù không nhớ gì nhưng ở thế giới nào, ảnh cũng vẫn ngạo kiều =)))