“Xin hỏi chị với Túc Ảnh... có quan hệ gì?”
Người phụ nữ này trang điểm rất nhẹ nhàng, nhìn khá thanh nhã xinh đẹp, hai má còn mang theo chút phúng phính của trẻ con, nếu không phải mặc đồ già dặn, có khi cô bé còn tưởng người phụ nữ này nhỏ tuổi hơn mình.
Chao ôi, bạn nữ vừa tới hình như đang ghen tuông nha! Lòng Đường Hoan ngập tràn bát quái[1], không ngờ dáng vẻ tên gấu nhỏ nhà mình hệt kẻ chú cô sinh[2] mà lại là đối tượng yêu sớm của người khác, hơn nữa, người đó còn là một cô bé dũng cảm, ghen cũng ghen cực kỳ trực tiếp.
[1] bát quái: ngày nay được dùng với nghĩa quá mức tò mò, nhiều chuyện, thích hóng hớt các tin đồn nhảm.
[2] chú cô sinh: chú định cô độc cả đời.
“Chị là chị gái của Túc Ảnh, sao thế?” - Đường Hoan cười tủm tỉm, hỏi ngược.”
“Chị... chị gái của Túc Ảnh....” - Giang Nhã Lỵ lập tức xấu hổ, mặt mũi đỏ bừng, lắp bắp nói.
Được người trong nhà chiều chuộng đến mức kiêu căng, cô bé vẫn luôn thích Túc Ảnh nhưng lại ngượng ngùng chưa nói. Hôm nay thấy cậu mang theo một người phụ nữ trẻ tuổi tới, hai người còn cực kỳ thân mật, người phụ nữ này nhìn kiểu gì cũng không thể là mẹ của Túc Ảnh, vì thế, cô bé nhất thời xúc động, hùng hổ chạy tới hỏi Đường Hoan xem cô và Túc Ảnh là gì của nhau.
Đầu óc của cô bé quả thật hệt con heo! Chỉ nghĩ người phụ nữ này không thể là mẹ Túc Ảnh, lại không nghĩ tới cô có thể là chị của Túc Ảnh hay không. Ghen tuông, khiến người ta mất lý trí!
Giang Nhã Lỵ hận không thể đấm ngực dậm chân. Cô bé cố gắng lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống cạnh Đường Hoan, tự nhiên, rộng rãi giới thiệu: “Chị, xin chào, em là bạn của Túc Ảnh.”
Không giới thiệu là “bạn cùng lớp” mà giới thiệu là “bạn”, Đường Hoan ngầm hiểu nhưng vẫn cười và trêu trọc: “Là bạn gái của Tiểu Ảnh hả?”
Giang Nhã Lỵ sững sờ, liên tục xua tay: “Không phải, không phải ạ....” - Sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm một câu - “Ít nhất thì tạm thời còn chưa phải.”
Đứng trên sân khấu, thấy bên cạnh Đường Hoan đột nhiên nhiều thêm một người, Túc Ảnh nhíu mày theo bản năng.
“Tiểu Ảnh nhà chị tuy có chút lạnh lùng nhưng vẫn rất thiện lương, đối xử với người khác cũng vô cùng tốt.” - Nhắc tới con gấu nhỏ lớn lên trong sự chứng kiến của mình, Đường Hoan cười đến mức mắt cong cong thành hình trăng non, vừa bắt đầu nói là chẳng kiềm chế được.
Giang Nhã Lỵ cũng muốn hiểu thêm về Túc Ảnh nên lắng nghe cực kỳ nghiêm túc, hận không thể mang sách vở ra để ghi chép!
Đường Hoan nói đến mức miệng đắng đều khô, Giang Nhã Lỵ cực kỳ săn sóc, đưa cho cô một ly rượu vang đỏ. Phụ huynh tới tham gia lễ tạ ơn thầy cô thường là những người có danh tiếng, đương nhiên đã quá quen thuộc với rượu vang.
Đường Hoan uống một chút, hương vị khá hợp lại không rít miệng, vì thế, lại uống thêm vài ngụm nữa.
Hai người, một lớn một nhỏ, nói chuyện vô cùng vui vẻ, không khí cực kỳ hài hòa.
Đường Hoan thầm cân nhắc, cô là người mù, không dễ gả chồng, tên gấu nhỏ Túc Ảnh vừa nhìn đã thấy giống một tên chú cô sinh, nếu cậu “dấm” sẵn được một người vợ thì quá hoàn mỹ rồi.
Cụng chén cạn ly, một ly nối tiếp một ly.
Lúc này, Túc Ảnh đã diễn thuyết xong, đang đứng trên sân khấu tiếp nhận lời khen của các vị phụ huynh và giáo viên, ngay sau đó, học sinh phải thay phiên nhau kính rượu thầy cô. Khi nhìn thấy Đường Hoan bưng chén rượu lên, lòng Túc Ảnh rơi lộp bộp, nhưng, người đi đầu kính rượu thầy cô lại là cậu, cậu không thể thoát thân, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.
“A, kính rượu thầy cô, chị, em xin lỗi, em phải rời khỏi một lát.” - Giang Nhã Lỵ vội vàng chạy đi.