Sau khi đôi tay dính đầy máu tươi, Mộ Cửu Lăng cảm thấy mình đã dần dần mất đi hứng thú với việc giết người lột da, gã thích đặt người lên lò nướng, xem họ dãy dụa trong hốt hoảng hơn.
Mộ Cửu Lăng thật sự tò mò, tên tiểu súc sinh kia sẽ có dáng vẻ và biểu cảm thế nào nếu lại một lần nữa mất đi tất cả những gì mình có?
Việc này thật sự giống nuôi một con vật cưng, để nó tạm thời trưởng thành, sau đó thu lại toàn bộ đồ vật của nó... Nghĩ thôi cũng cảm thấy thú vị rồi!
“Bày chút việc vui, thăm dò trước...” - Dạt dào hứng thú, Mộ Cửu Lăng sai bảo.
*
* *
Sau khi Túc Ảnh nhập học, tất cả mọi người đều biết, bên ngành sinh dược học có một thiếu niên tên Túc Ảnh, mặc áo sơ mi trắng tựa ánh nắng mặt trời, trở thành trăng sáng trong lòng vô số nữ sinh trẻ tuổi. Cậu trầm ổn, bình tĩnh và văn nhã, không hề giống người cùng trang lứa. Cậu như một vị tiên đọa trần, nhìn qua tựa mây gió nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta không dám khinh nhờn.
Nhập học chưa được mấy tháng, Túc Ảnh đã nhận được không ít thư tình và quà tặng.
Nhưng ngay sau đó, trong trường bắt đầu xuất hiện lời đồn về cậu.
Lúc đầu, Túc Ảnh đi trên sân trường sẽ nhận được vô số ánh mắt yêu mến và hâm mộ, khi lời truyền dần dần lan ra, những ánh mắt đó biến thành xem thường và khinh bỉ.
“Nhìn cũng ra dáng lắm, ai biết lại là người như vậy!” - Nữ sinh đi ngang qua bàn tán xì xào.
“Mẹ là bồ nhí, hồi nhỏ còn là lưu manh, có thể tốt đẹp đến đâu?”
“Không ngờ, cậu ta cao to khỏe mạnh như thế lại cần một người mù nuôi. Đàn ông con trai, chẳng biết có xấu hổ hay không.”
Không lâu sau, gần như tất cả mọi người đều biết đại học đứng đầu thủ đô có một tên bại hoại sống nhờ phụ nữ, bám váy đàn bà còn yên tâm thoải mái, trộm tiền, đánh nhau, chẳng chuyện ác nào chưa làm, lịch sử đen tối chất chồng lên là có thể dọa chết người.
Túc Ảnh đi đến đâu cũng bị chỉ trỏ.
Hình như những người xì xào bàn tán cậu bại hoại đều là những người đã từng khen cậu cao lớn đẹp trai.
“Túc ca, tin tức là do Mộ Cửu Lăng “thả” ra, có cần giải quyết không?” - Khi biết những kẻ mắt mù đó nói lão đại nhà mình như vậy, Hoàng Mao cực kỳ tức giận.
A, cái gọi là sinh viên của đại học thủ đô cũng chẳng ra gì!
Bọn họ cảm thấy Túc ca không ra đâu vào đâu, nhưng, bọn họ có nghĩ tới Túc ca đã thi đỗ cùng một trường đại học với họ không?
“Tạm thời không cần.”
Túc Ảnh chẳng thèm để ý.
Đồn đại về cậu chẳng qua chỉ là một đám chó điên cắn loạn mà thôi, điều này, ở trung học phổ thông, Đường Hoan đã dạy cậu rồi, không nên so đo với bùn lầy, nếu không sẽ làm giảm giá trị của mình.
Yên tâm thoải mái bám váy đàn bà thì sao?
Bỏ thời gian đi tính toán còn không bằng dùng thời gian đó để nắm bắt thêm nhiều kiến thức sinh hóa. Túc Ảnh khá có hứng thú đối với những nghiên cứu, phát minh trong lĩnh vực này.
Còn Mộ Cửu Lăng...
Túc Ảnh biết, gã giữ lại cậu là vì gã quá tự phụ!
Sớm muộn gì, gã cũng sẽ phải trả một cái giá thật lớn vì sự tự phụ của mình.
“Hai năm nữa, Kha Hạo Vũ về nước. Lúc đó, chúng ta mới thật sự bước lên chiến trường chính.”
“Túc ca, còn việc hiệu trưởng trường anh khuyên anh thôi học thì sao?” - Túc ca không tính toán so đo nhưng việc thôi học thì giải quyết thế nào bây giờ?