Khi Đường Hoan tan tầm, ngoài trời đổ mưa to.
Đường Hoan đang chờ Hoàng Mao tới đón. Tên gấu nhỏ nhà cô đã từng nói cô không cần đi đánh đàn nữa nhưng cô không đồng ý. Một người mù chẳng có việc để làm, ngày nào cũng ở trong nhà, đâu phải heo cơ chứ, vả lại, cô gặp ngay cái hệ thống rác rưởi, không hề cho bàn tay vàng, đương nhiên phải tự học thêm chút kỹ năng.
Chờ rồi lại chờ, Hoàng Mao vẫn chưa tới.
Đường Hoan cảm thấy vô cùng kỳ quái, rõ ràng mỗi ngày, vào thời gian này, Hoan Mao sẽ đúng giờ tới đón cô, hiện tại đã qua nửa tiếng, ấy thế mà chưa thấy y đâu.
“Tiểu thư Bùi, đã muộn rồi, trời lại mưa, hay để tôi đưa cô về?” - Mộ Cửu Lăng cầm ô đi tới.
Theo bản năng, Đường Hoan thấy quái quái, tuy người đàn ông này vừa giải vây cho cô nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó nguy hiểm.
Cô gọi cho Hoàng Mao, không ai nghe điện thoại. Cơn mưa này chẳng biết bao giờ mới tạnh, vì vậy, dưới sự mời mọc nhiệt tình của người đàn ông, Đường Hoan lên xe gã.
[Tinh —— Ký chủ thân ái, chúc mừng cô gặp mặt khí vận chi tử - Mộ Cửu Lăng!]
Khi Đường Hoan được Mộ Cửu Lăng đưa tới bên xe, khom lưng định ngồi vào ghế phụ, hệ thống rác rưởi luôn giả chết đột ngột xông ra nói một câu.
Chân Đường Hoan lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống cạnh xe.
“Tiểu thư Bùi, cô không sao chứ?”
“Không, không có việc gì!” - Đường Hoan gần như là nghiến răng nghiến lợi mới nói hết câu.
Mộ! Cửu! Lăng!
Là gã đàn ông cực kỳ biến thái Mộ Cửu Lăng!
Cái đệch mọe chứ!
Trước đó cậu làm gì, vì sao không nhắc tôi sớm hơn?
Đường Hoan thầm mắng một vạn câu thô tục.
[Ta vừa ngủ nha! A, không đúng —— ta hôn mê!]
Đường Hoan:......
Mẹ nó, rác rưởi!
Sau khi biết người bên cạnh là Mộ Cử Lăng, Đường Hoan cảm thấy toàn bộ cơ bắp trên cơ thể mình đều đang run rẩy, cả người không tự chủ được mà cứng đờ.
“Tiểu thư Bùi, hình hư cô... đang căng thẳng?”
“Tôi lo anh là kẻ xấu mà thôi.” - Đường Hoan đáp.
Có vẻ như Mộ Cửu Lăng không ngờ cô lại trả lời thẳng thắn, dứt khoát như vậy: “Tiểu thư Bùi, cô thật là.... thú vị.”
*
* *
Hoang Mao không kịp đón Đường Hoan là có nguyên nhân.
Hai giờ trước, tại tòa nhà thí nghiệm của trường đại học.
Hoàng Mao thở hổn hển khiêng một cái xác ra khỏi phòng thí nghiệm, sau đó mò lên mái nhà. Nhìn thấy không có ai, y ném luôn cái xác xuống giữa nền cỏ dại phía dưới tòa nhà.
Quay về phòng thí nghiệm, Túc Ảnh đang ngồi trên ghế. Cậu mặc blouse trắng, máu tươi thấm đẫm phần áo trên vai cậu.
Dưới đất là một sinh viên cũng đang mặc áo blouse, hắn ta bị đánh không nhẹ, liên tiếp thấp giọng xin tha: “Túc Ảnh, tôi không hề muốn hại cậu, nhưng tôi thật sự thiếu tiền, tôi không cố ý! Nể tình chúng ta chung phòng kí túc xá, cậu thả tôi đi đi!”
Túc Ảnh động vào miếng pho-mát của Kha gia, đương nhiên sẽ gây thù với những kẻ khác. Tốc độ mở rộng thế lực của cậu quá nhanh, không tránh khỏi việc bị theo dõi.
Chẳng qua, cậu không ngờ, lần này đối phương lại bắt tay với bạn cùng phòng cậu.
Tên cùng phòng nói nghiên cứu lần trước có phát hiện vô cùng lớn, gọi cậu tới xem xét. Túc Ảnh nghĩ rằng mình chỉ đi một lát rồi qua đón Đường Hoan, cậu đâu biết bản thân sẽ gặp nguy hiểm suýt nữa thì mất mạng. Đối phương phái tới một sát thủ, may mà những thứ cậu học được trên sàn đấu quyền anh cũng toàn là sát chiêu nên mới thoát khỏi cái chết không chỗ chôn thân.