Khóe mắt Túc Ảnh như sắp nứt ra, cả người cậu đều run lên.
“Hoan... Hoan Tâm......” - Túc Ảnh cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đông cứng lại.
Sau đó, cậu nói năng lộn xộn: “Tôi mang cô tới bệnh viện, lập tức mang cô tới bệnh viện......”
Đường Hoan biết, vận mệnh bia đỡ đạn của cô chắc chắn không kịp tới bệnh viện.
“Tiểu Ảnh, không cần... đến bệnh viện......”
Nằm trong lòng Túc Ảnh, Đường Hoan nói đứt quãng.
“Có phải chị còn giận tôi đúng không, chị muốn dùng cách này để trừng phạt tôi đúng không? Tôi không ép buộc chị! Chị, tôi thề, không bao giờ ép buộc chị! Làm chị em thì làm chị em, về sau tôi sẽ an phận bên chị!”
Thiếu niên trước nay luôn cao ngạo mà giờ lại đau khổ cầu xin, khóc lóc thảm thiết.
“Cầu xin chị, đừng bỏ lại một mình thôi! Cầu xin chị!”
Đường Hoan run rẩy vươn tay sờ mặt Túc Ảnh.
Cậu và cô nương tựa vào nhau, sao cô có thể thật sự giận cậu chứ.
Cậu nhóc ngốc!
“Chị không giận em......” - Hơi thở mong manh, Đường Hoan cố gắng nở một nụ cười trấn an Túc Ảnh - “Nhưng mà Tiểu Ảnh, về sau... chị không thể... ở bên em được nữa......”
“Tôi không muốn nghe! Chị đã nói sẽ sống nương tựa vào nhau mà!” - Túc Ảnh điên cuồng rống lên - “Sao chị có thể nhẫn tâm bỏ lại tôi?”
Đường Hoan cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang không ngừng giảm xuống.
Thấy Túc Ảnh như vậy, cô cũng rất đau lòng.
Cậu là người mà cô nương tựa trong thế giới này, nhưng, biệt ly lại tới đột ngột đến thế!
“Sau này... sống một mình cũng phải sống cho tốt, đừng để bị bắt nạt nữa... cũng phải tự bảo vệ mình cẩn thận....”
Nước mắt lăn dài trên gò má Túc Ảnh: “Một mình tôi không sống tốt được!”
“Tiểu Ảnh à....”
Tay Đường Hoan rũ xuống.
Chị thật sự không nỡ để em lại một mình trên thế gian này.
“Bùi Hoan Tâm!” - Túc Ảnh trơ mắt nhìn cô mất đi hơi thở trong lòng mình.
Cậu ôm chặt lấy cô, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tựa như, chẳng gì đau đớn bằng lòng đã chết.
Kha Hạo Vũ lờ mờ cảm thấy mình đã làm một việc sai lầm, vì thế hắn nói với Túc Ảnh: “Túc Ảnh, để tôi giải thích....”
Có vẻ hắn đã xem nhẹ địa vị của người phụ nữ mù này trong lòng Túc Ảnh.
Túc Ảnh không nói gì. Cậu bế Đường Hoan lên, chậm rãi ra khỏi phòng. Nơi này quá dơ bẩn, chắc chắn cô không thích ở lâu.
Thấy Túc Ảnh không nói lời nào, Kha Hạo Vũ thầm ôm một tia may mắn.
Túc Ảnh như vậy là vì không muốn trở măt với hắn?
Chỉ là, Kha Hạo Vũ đã xem nhẹ cụm từ “chờ cơ hội trả thù”
*
* *
Một giây trước, Đường Hoan còn đau đến mức hơi thở thoi thóp, ngay sau đó, linh hồn cô rời khỏi thể xác.
Nhưng tình hình trước mắt chẳng giống trước kia, cô không trở về thế giới của mình mà rơi vào một không gian trắng xóa.
“Hệ thống?”
“Rác rưởi?”
Đường Hoan gọi thử, đáng tiếc, cô chẳng hề được đáp lại.
Một lúc lâu sau, vẫn không có ai lên tiếng.
Vì thế, Đường Hoan chầm chậm ngồi xuống. Trong không gian trắng xóa này, cô lẳng lặng ôm đầu gối, đáy mắt vô cùng tĩnh lặng.
Cô đã được giải thoát khỏi đau đớn thể xác nhưng trái tim cô vẫn cứ đau âm ỷ.
Túc Ảnh không hề giống Phó Liệt và Tiêu Liệt, cậu chưa từng cảm nhận được thiện ý của thế giới này, có thể nói, cô chính là người duy nhất dìu cậu đi đường. Cô không thể tưởng tượng được Túc Ảnh sẽ sinh hoạt thế nào sau khi cô rời đi.
Cậu cố chấp, cô độc, lại bi quan như vậy...
- -------------
Mong mọi người đọc hết đoạn này.
Phần sau có tên là: 金主, 我为故人
Diệp mỗ dịch: Kim chủ, tôi là cố nhân.
Kim chủ: người bỏ tiền, bỏ vốn, hoặc bao nuôi một ai đó.
Vì sao Diệp mỗ để nguyên “cố nhân” mà không thay là “người bạn cũ”/”người quen cũ”, vì theo baidu baike, từ này không chỉ mang nghĩa “người quen cũ” “bạn cũ” mà còn có nghĩa là “người quen đã chết“. Diệp mỗ nghĩ để nguyên là “cố nhân” sẽ bao quát được rộng hơn.
Cảm ơn mọi người đã đọc phần này ^^~