Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 226: Chương 226: Đô đốc, biểu muội có độc (20)




Đường Hoan nín thinh, run bần bật, tự ôm lấy mình.

“Bây giờ tôi cũng là người có oán niệm cực kỳ sâu sắc, vì sao tôi không thể thành khí vận chi tử? Cậu biết oán niệm của tôi sâu đến nhường nào không? Hả?”

[ …… ]

Hệ thống đê tiện nghĩ thầm, cô có oán niệm sâu sắc hay không thì kệ cô chứ, dù sao thì cô cũng đâu làm gì được ta!

Có điều, hệ thống vẫn biết, nghĩ thì nghĩ vậy chứ không được nói ra lời, nếu không, ký chủ rác rưởi sẽ lập tức bỏ gánh không làm nữa.

Tuy rằng nó cười trên nỗi khổ của người khác nhưng nó vẫn phải làm ra vẻ vô cùng đau khổ…

[Hoan Hoan thân ái, tuy rằng ta không biết oán niệm của cô sâu sắc đến nhường nào nhưng ta biết khí vận chi tử - Cố Vũ cực kỳ hận cô và phụ thân cô, gã luôn muốn giết chết hai người cho sảng khoái!]

Số ký chủ đúng là số làm bia đỡ đạn! Đến nó còn sinh lòng nghi ngờ: có phải Thiên Đạo cố ý “chỉnh” cô hay không.

Chưa bao giờ Đường Hoan cảm thấy phiền lòng như vậy. Khó khăn lắm cô mới gặp được Hiên Viên Võ - một boss phản diện không hung ác, nham hiểm, kết quả lại vấp phải một gã Thái tử trọng sinh, ông trời muốn cô chết sớm đây mà.

*

* *

Trong đình hoa.

Sau nhiều năm không gặp, Trung Dũng Hầu dẫn theo con cái tới thăm em gái của mình, cũng chính là Thụy Vương phi.

Hiên Viên Võ cao chừng một mét chín, đứng trong đám người, trông anh chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, rất dễ khiến người khác chú ý, đặc biệt là đôi mắt hổ lờ mờ mang theo sát khí.

Thụy Vương phi bất giác nhíu mày, hình như đích tử của huynh trưởng đâu có người nào như vậy.

“Đại ca, đây là…” - Thụy Vương phi nghi hoặc.

Trung Dũng Hầu nhàn nhạt trả lời: “Thứ tử Hiên Viên Võ. Những ngày tháng ở phía nam, nó được Bình Anh để mắt, dùng làm hộ vệ giữ nhà. Hôm nay ta tới đây, tiện mang theo nó, xem Bình An còn cần dùng tới hay không.”

Thụy Vương phi: “……”

Bà xuất thân từ phủ Trung Dũng Hầu nên biết rất rõ phủ hầu, một gia tộc lớn đối đãi thế nào với con thiếp thất. Có điều, bà chỉ có một đứa con gái là Bình An, bà coi cô như châu bảo nên theo bản năng cảm thấy tất cả mọi người cũng phải giống bà, cưng chiều con bà. Chính vì vậy, khi nghe huynh trưởng nói xong, bà tạm thời không biết phản ứng lại thế nào. Tuy rằng là con do thiếp thất sinh ra nhưng tùy tiện ném tới nhà người khác làm hộ vệ như vậy cũng quá coi thường đứa con đó rồi.

“Đại ca, sao có thể làm vậy được!”

Trung Dũng Hầu lại nói: “Bình An có thân phận cao quý, còn thằng bé chỉ là một thứ tử mà thôi, đương nhiên là được. Nếu Bình An tới, cảm thấy thằng bé còn dùng được thì để thằng bé ở lại đi.”

Khi Đường Hoan xuất hiện, cả người Hiên Viên Võ đều sáng ngời lên.

Theo bản năng, anh định bước về phía cô nhưng phụ thân của anh vẫn đứng im tại chỗ nên anh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại tiếp tục vân vê góc áo.

Thân phận của tiểu Quận chúa cao quý, không thể mạo phạm cô trước mặt người ngoài, nếu không, cô sẽ bị người khác bàn tán sau lưng.

Lời nói của Trung Dũng Hầu, Hiên Viên Võ luôn ghi tạc trong lòng, tuy rằng anh không hiểu, nhưng anh nhớ rất kỹ.

Sau khi Đường Hoan chầm chậm đi tới, trong mắt Thụy Vương phi chỉ còn mỗi con gái mình, bà nhìn cô đầy yêu chiều.

Có một cặp cha mẹ yêu thương, cưng chiều mình như mạng, Đường Hoan… muốn không kiêu căng cũng không được.

Những ngày này, cô ở trong phủ tĩnh dưỡng, không hề đánh chửi nha hoàn, thế mà vị mẫu thân trên danh nghĩa này của cô lại triệu tập thái y tới, cho rằng trên đường đi quá xóc nảy nên cô chưa khôi phục bình thường, nếu không, cô đã chẳng “uể oải” như vậy.

Đường Hoan: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.