“Túc gia, tất cả những người liên quan đến Mộ gia[1] đều đã ở chỗ này.”
Túc Ảnh đứng cạnh lan can, bình tĩnh nhìn đám người nhốn nháo bị bắt bên dưới, cứ như đang nhìn một đám súc vật vậy.
Bên dưới, nam, nữ, già, trẻ, đều có. Thậm chí còn có cả một đứa nhỏ đang quấn tã, gào khóc đòi ăn, người mẹ trẻ ôm đứa bé, rúc sâu vào trong góc, cho đứa bé bú sữa.
Tất cả đều đang sợ hãi.
“Xử lý sạch.” - Không hề đồng tình, Túc Ảnh nói.
“Đưa danh sách những người đã bị giết cho Hoàng Mao cẩn thận đối chiếu, nếu thiếu ai, lập tức hạ lệnh truy sát.
Anh không phải gã ngu xuẩn Mộ Cửu Lăng, thích tìm đường chết, cuối cùng lại chết vì sự tự phụ của mình.
Quan niệm của anh từ trước đến nay chính là: diệt cỏ phải diệt tận gốc!
Tiếng súng vang lên hết đợt này đến đợt khác, đám người phía dưới lần lượt ngã rạp xuống cứ như lúa mạch được thu hoạch vậy. Trên người họ bị đạn bắn thủng, máu tươi ồ ạt chảy ra.
Trong tích tắc, không gian ngập tràn mùi máu tanh.
Cái gọi là “máu chảy thành sông”, có lẽ chính là dùng để chỉ cảnh này.
Đương nhiên, trong trường hợp tàn sát hàng loạt, khó tránh khỏi có cá lọt lưới....
Túc Ảnh lẳng lặng nhìn thuộc hạ không hề bắn trúng chỗ chí mạng của người mẹ trẻ ngồi trong góc, hơn nữa còn di chuyển người phụ nữ đó sang bên cạnh một cách kín đáo rồi đứng che đi.
Khóe môi cong lên, Túc Ảnh cười như không cười.
Dám lén lút dưới mí mắt anh, thật can đảm!
Túc Ảnh ra hiệu bằng mắt cho Hoàng Mao.
Sau khi tiếp thu ý của anh, Hoàng Mao đi lên, bắn thẳng về phía người kia.
“Kiểm tra lại cẩn thận, đừng để cá thoát khỏi lưới.”
Sau khi tàn sát xong, Túc Ảnh căn dặn.
Thủ đoạn của người đàn ông này thật tàn nhẫn, tâm tư lại tinh tế, thật sự khiến người ra không rét mà run.
...
Diệp mỗ đã chuyển nơi đăng truyện sang fb Diệp Tích Huân. Mọi người vào đọc chương mới bên ấy nhé ^^
....
[ Túc Ảnh đang đại khai sát giới.] Hệ thống leng keng, leng keng không ngừng.
“Người Mộ gia?” - Đường Hoan cực kỳ bình tĩnh.
[ Đúng vậy, nam nữ già trẻ, không có người ngoại lệ!]
Hệ thống rác rưởi tức đến mức dậm chân.
“Ồ, thật đáng thương.”
Hệ thống càng thêm bực bội: [ Đã nói là cô phải bẻ lại nguyên tắc và giới hạn cuối cho Túc Ảnh rồi mà.]
[ Ở nơi đó có trẻ nhỏ và phụ nữ, còn cả người già, toàn bộ đều bị bắn chết chỉ bằng một phát súng!]
Nói thật, lòng Đường Hoan chẳng hề xuất hiện một gợn sóng nào.
“Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân tới lại bắt đầu mọc lên, nếu tôi khuyên cậu ấy thả người Mộ gia thì sau này ai sẽ khuyên người Mộ gia thả cậu ấy?”
Không phải lúc nào người già, phụ nữ và trẻ em cũng nên được ưu tiên, đối xử đặc biệt.
Gia tộc chính là nguồn gốc của tội lỗi. Sinh ra trong một gia tộc lớn, có được những điều kiện tốt nhất thì đồng thời cũng phải đeo nợ máu và trách nhiệm mà người thường không phải gánh vác.
Hai gia tộc đối lập với nhau, không có người nào vô tội.
Ít nhất thì Đường Hoan thấy thế.
Trước khi về, Túc Ảnh đã tới căn biệt thự khác của mình để tắm rửa. Chẳng biết anh đã tắm bao lâu, đến lúc cơ thể đầy mùi máu tươi đã sạch sẽ, anh mới dừng.
Chỉ là, trong một số thời điểm, máu tanh và tội lỗi đã ăn sâu vào cơ thể thì có cọ rửa thế nào cũng không sạch được.
Vậy nên, khi Túc Ảnh bước vào nhà, Đường Hoan vẫn tinh ý ngửi được mùi máu trên cơ thể anh.
[1]chữ gia(爷) trong Túc gia là cách tôn xưng của kẻ dưới gọi kẻ trên; chữ gia(家) trong Mộ gia là nhà/ gia tộc → gia tộc họ Mộ.