Ai da, ký chủ rác rưởi cũng thật khó lường đó nha!
Với chỉ số thông minh ấy mà cô lại có thể nghĩ ra cách này, ghê gớm!
Quả nhiên, chỉ số thông minh của ký chủ rác rưởi nhà nó luôn di chuyển không ngừng, hết lên cao rồi lại xuống thấp, chẳng ai biết rõ chỉ số thông minh của cô nằm ở đâu trên trục hoành.
Đường Hoan không còn cách nào để tiếp cận Túc ảnh nên chỉ có thể dùng phương pháp may rủi này.
Cô đánh đàn ở nhà hàng một thời gian, bóng dáng của Túc Ảnh thì chưa thấy đâu nhưng lại sinh ra một đống tin tức nhảm nhí, vô cùng ồn ào, huyên náo, cái gì mà kim chủ của ngôi sao nữ tuyến mười tám, Tần Hoan Hoan, đã “ngã ngựa” nên cô mới phải tới nhà hàng đánh đàn kiếm sống.
Đường Hoan nào còn tâm trạng để ý những tin tức kiểu này, mỗi ngày đánh đàn, cô đều phải vắt óc suy tính xem nên đàn bài nào, đồng thời còn phải quan sát xung quanh coi “cố nhân” có xuất hiện không.
Hôm nay, tranh thủ thời gian nghỉ đàn giữa mỗi bài, Đường Hoan chạy đi toilet. Bởi vì tâm sự nặng nề nên cô vô tình va phải người ta tại chỗ ngoặt.
“Thật xin lỗi!” - Đường Hoan liên tục nói xin lỗi, sau đó nâng người dậy.
Trên mặt đất còn có một cây gậy, thì ra là người mù.
“Không sao.” - Giọng nói của cô gái trẻ rất nhẹ nhàng.
Sau khi được Đường Hoan nâng dậy, cô gái đó chống gậy, chầm chậm rời đi.
Nhìn bóng dáng cô gái đó, Đường Hoan cứ thấy kỳ quái thế nào ấy.
Đến tận khi ngồi xuống đánh đàn, cô vẫn cảm thấy kỳ kỳ, không thể nói rõ nguyên nhân...
(truyện full mặt dày, ăn cắp mãi mà không biết nhục, còn xóa “tâm sự” của Diệp mỗ cơ à, ghê gớm thật!)
Phòng Vip tầng hai.
Người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô gái vừa bị Đường Hoan va phải chống gậy đi tới, lập tức được đỡ vào, gậy cũng được người khác mang đi.
Túc gia đang nghỉ ngơi, tiếng chống gậy sẽ quấy rầy anh.
Đứng gần anh nhất, ngoại trừ Hoàng Mao thì còn một gã đàn ông trung niên trông rất nho nhã.
Sau khi ra ngoài nghe điện thoại, gã đàn ông trung niên vội vàng đi vào, nói với người đang nghỉ ngơi: “Túc gia, giao dịch phía châu thổ bên kia, đối phương đã đồng ý không hợp tác với Mộ Cửu Lăng nữa và cho chúng ta một cơ hội.”
Hoàng Mao không vui, nhíu mày.
Túc ca có thể rảnh rỗi nghỉ ngơi một lát đã chẳng dễ dàng, tên Kỷ Minh này quá càn rỡ.
Bởi vì bực bội nên Hoàng Mao ra ngoài hít thở không khí.
Nhưng chưa được bao lâu, y đã quay lại.
Nếu y không nhầm thì người đánh đàn phía dưới chính là một ngôi sao mà Túc ca đã từng bao dưỡng. Quan trọng nhất, những bài cô đàn đều là những bài chị gái của Túc ca thường đàn.
Ban đầu, y đã điều tra kỹ cô gái này, bao gồm cả chuyện cô đã được bao nhiêu kim chủ bao dưỡng, có tài năng gì.
Kết quả, cô chính là một bình hoa, không hơn không kém.
Là ai phái cô tới?
Là ai sai cô đàn những bài nhạc kia tại nhà hàng này?
Nếu sau lưng cô không có người, Hoang Mao không tin!
Hoàng Mao báo cáo chuyện này với Túc Ảnh. Túc Ảnh chỉ nhẹ nhàng phẩy ngón tay: “Giết là được!”
“Không cần điều tra xem người sau lưng là ai ạ?”
Túc Ảnh cười lạnh: “Kẻ thù thôi, chẳng sao cả.”
Hoàng Mao hiểu hàm nghĩa ba từ “chẳng sao cả.”
Kiểu gì thì kẻ thù cũng sẽ chết, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, thích nhảy nhót thì nhảy nhót, chẳng sao cả!
Hoàng Mao gật đầu.
Túc Ảnh suy nghĩ một lát rồi nói thêm: “Chặt đứt tay trước.”