Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 302: Chương 302: Sông Thời Không (1)




[ Hiên Viên Võ đã sống cả đời với chấp niệm, cô vừa lòng chưa?]

Ký chủ rác rưởi!

Tinh Thần hệ thống gần như là sụp đổ toàn bộ.

Khó khăn lắm Boss phản diện mới có chút sức sống, vậy mà cuối cùng tất cả đều bị phá hủy vì Đường Hoan nhảy lầu, khỏi cần nói cũng biết nó tức ngực đến mức nào.

Lúc này nó cảm thấy chỉ số thông minh của ký chủ rác rưởi luôn di động lên xuống như vậy thật sự chẳng phải chuyện hay ho.

Tốt nhất là cô cứ ngốc mãi đi, nếu không, ai biết khi nào cô sẽ lại gây chuyện chứ.

Đường Hoan: “……”

[ Sao cô cứ khiến người khác phải lo lắng như vậy? Hoàn thành nhiệm vụ một cách tử tế không được à?]

Hệ thống tức giận đến mức nói nhanh như gió lốc.

[ 10 điểm công đức đấy! Cô cứ thế vứt bỏ! Cô sợ sống lâu quá hả?]

Đường Hoan: “ …….”

Hệ thống ì ì èo èo, oán giận một thôi một hồi mới phát hiện ký chủ rác rưởi thích nói móc lúc này không hề phản bác lấy một từ.

Chẳng lẽ cô biết cô sai rồi?

Hệ thống khẽ khàng nhìn qua thì thấy Đường Hoan lẻ loi ở đó, đôi mắt vô hồn, không hề có lấy một chút gợn sóng nào trên khuôn mặt, cơ thể cô phát ra sự cô quạnh từ tận xương tủy.

Không hiểu vì sao đột nhiên hệ thống rác rưởi lại chẳng thể nói lên lời.

Đường Hoan trầm mặc hồi lâu, sau đó chầm chậm nói với hệ thống: “Rác rưởi, cậu có biết cách nào khiến ký ức dần phai nhạt không?”

Hệ thống ngập ngừng: [ Cô… Chẳng phải cô đã nói không muốn mất đi bất kỳ ký ức nào mà mình đã trải qua sao?]

“Nhưng tôi mệt rồi.”

[ …… ] - Ký chủ rác rưởi nhà nó lần nào cũng thích chơi lớn, đây là lần đầu tiên nó nghe thấy cô kêu mệt.

Thật ra nó đã lén lút xóa ký ức của cô, chẳng qua nó không dám hành động quá lộ liễu mà thôi, đương nhiên, việc này không thể để ký chủ rác rưởi biết, nếu biết, cô sẽ “bùng cháy” mất!

[ Có là có… Chẳng qua không phải quên đi hoàn toàn mà là dùng thời gian dài vô tận để làm mờ ký ức thôi.] - Hệ thống chẳng hề nghi ngờ Đường Hoan, do dự nói.

Tính cách của ký chủ, nó cũng coi như là hiểu biết một chút.

Cô muốn quên đi là một chuyện, bị nó cưỡng chế xóa ký ức lại là chuyện khác.

Nếu để cô biết nó vẫn lén lút xóa ký ức của cô đi, chắc chắn nó sẽ bị tiêu diệt!

Nhưng từ nay về sau, nó làm theo yêu cầu của cô, ký ức của cô chầm chậm mờ dần cũng chẳng liên quan đến nó, đúng không?

Hệ thống cảm thấy mình quả thật là một thiên tài!

Sau khi nghĩ thông suốt, hệ thống không ngừng đẩy mạnh hàng hóa: [ Ở Thời Không Trường Hà có sông Thời Không, đây chính là nơi có thể làm mờ tất cả! Cô có thể nằm bên trong sông Thời Không hàng ngàn, hàng vạn năm, chờ ký ức dần dần mờ đi.]

[ Hơn nữa, tốc độ thời gian trôi bên ngoài gần như là bất động so với thời gian bên trong sông Thời Không. Có khi bên ngoài chỉ chớp mắt một cái, người nằm trong sông Thời Không đã trải qua cả vạn năm ấy chứ! ]

Sông Thời Không chính là nơi thần kỳ nhất, cũng là nơi hoang vu nhất tại Thời Không Trường Hà. Chẳng có người nào muốn tiến vào sông Thời Không để vượt qua nhiều năm cô độc.

Chuyện không vui, chuyện thương tâm, chỉ thời gian mới có thể chầm chậm mài mòn tất cả.

Nếu ai đó bước vào bên trong sông Thời Không thì người ấy thật sự phải trải qua nhiều năm cô độc, không có bất kỳ lối tắt nào khác.

Hệ thống rác rưởi cảm thấy nó và Đường Hoan đã có tình chiến hữu cách mạng, nó không muốn lừa gạt cô nữa nên ra sức quảng cáo tác dụng trị liệu của sông Thời Không… à không, phải là tác dụng làm nhạt nỗi đau mới đúng.

“Sau này, khi kết thúc mỗi thế giới, cậu đưa tôi đến đó nằm đi.” - Đường Hoan nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.