Mất kiên nhẫn, Phượng Hoàng ngáp một cái, sau đó xoay người cười lạnh: “A, rác rưởi, các người thấy kỹ thuật của ta còn cần đi học nữa không?”
Đường Hoan tuyệt vọng.
Cô biết ngay mà, tiểu công trúa thích xé X mà không gây chuyện là sẽ không thoái mái. Đó là giáo sư đấy!!! Rác rưởi, cô mắng ai!?!
Vị giáo sư già tức đến nỗi suýt nữa thì ngã ngửa ra đất, ông bị kích thích đến mức huyết áp tăng cao, hơn nữa, Phượng Hoàng còn là một cao thủ trong việc gây thù chuốc oán, khi cô nàng nói ra hai chữ rác rưởi, ánh mắt khinh thường quét ngang qua các sinh viên có mặt trong lớp một lần....
Không sai, cô nàng thật sự cảm thấy tất cả mọi người đều là rác rưởi.
A, loài người ngu xuẩn, không sợ thì sùng bái, một chút bất ngờ cũng không có.
Tẻ nhạt đến tột cùng.
Phượng Hoàng cực kỳ ngạo kiều, bước ra ngoài trước mắt bao người.
Đồng thời, hệ thống thu thập năng lượng chính trực cũng vang lên âm thanh leng keng leng keng. Vì điểm năng lượng chính trực tụt xuống quá nhanh mà màn hình của hệ thống lại xuất hiện một đống các dòng mã, loạn hết cả lên.
[Ký chủ: Phượng Hoàng. Điểm nhân phẩm hiện tại: - 10. Điểm năng lượng chính trực hiện tại: -900... -920... -950... -980......]
Lúc nãy khó khăn lắm mới có được sùng bái, vậy mà trong nháy mắt, tiểu công trúa thích xé X lại tặng hết về, những người bị cô nàng khinh bỉ không cởi giày ra đánh cô nàng đã là tốt lắm rồi ấy chứ!
Tuy nhiên, đối với những con mọt sách cuồng y học thì vẫn u mê không tỉnh, vẫn cực kỳ sùng bái khả năng mà cô nàng vừa thể hiện và vẫn để lại điểm năng lượng chính trực cho cô nàng.
Sau khi về đến nhà, Phượng Hoàng vội vàng chạy vọt vào phòng tắm, dùng dung dịch để rửa sạch tay không dưới mười lần.
Ghê tởm!
Quá ghê tởm!
Phượng Hoàng rửa tới mức ngón tay trắng bệch, suýt nữa thì cô nàng còn dùng cả nước sôi để tiêu độc.
Đường Hoan cười trên nỗi đau của người khác: “Lúc nãy hạ dao, không phải cô rất lợi hại sao?”
“A, ở trước mặt đám rác rưởi kia, đường nhiên không thể để mất mặt mũi.”
Đường Hoan: “.......”
Làm màu chuyên nghiệp như vây, cô bái phục!
“Cô làm vậy, tôi thấy mình sẽ không thể tiếp tục học ở khoa y được nữa.” - Đường Hoan khóc rấm rứt, cả người như sắp sụp đổ đến nơi.
“Ta không định tiếp tục học y.”
(⊙o⊙) gì?
Tiểu công trúa, cô muốn làm gì hả tiểu công trúa?
Cô đừng gây chuyện nha!
Đường Hoan nỗ lực tỏ ra thê thảm[1], cố gắng khiến mình trông càng đáng thương càng tốt: “Cô xem, chỉ số thông minh của tôi không thể so được với cô, khó khăn lắm mới có thể thi đỗ vào chuyên ngành y của đại học!” Vì lúc đó, khoa y lấy điểm đầu vào thấp nhất.
“Sau khi tốt nghiệp ngành y, còn được sắp xếp công việc, tôi cũng không cần phải lo mình sẽ bị đói chết. Cô biết năng lực của tôi kém thế nào rồi đấy, tìm việc cũng đâu dễ dàng gì!”
Cho nên, xin cô đó, đừng gây chuyện mà!
[1]卖惨(bán thảm): tỏ ra khổ sở, dùng sự khổ sở đó để dành lấy sự thông cảm của người khác; đây là ngôn ngữ mạng.
“Chuyển sang ngoại thương.”
Trước nay, Phượng Hoàng đều không để người khác xen vào quyết định của mình. Cô nàng liếc xéo Đường Hoan một cái rồi nói: “Ngu xuẩn, có ta ở đây, cô còn có thể đói chết à?”
Tuy cái cô thiểu năng trí tuệ này cũng ngu xuẩn như bao người khác nhưng dù sao thì cũng dùng chung một cơ thể với nhau, cô nàng không ngại nuôi thêm một người.
Đường Hoan:......
“Thật ra, tôi là một người có mục tiêu để theo đuổi...” - Đường Hoan hấp hối giãy giụa.
“Hửm?” - Phượng Hoàng híp mắt liếc nhìn.
Thấy vậy, Đường Hoan cũng không dám tiếp tục hấp hối giãy giụa, kiếm lại chút tự tôn nữa. Mỗi khi Phượng Hoàng để lộ ra biểu cảm này thì có nghĩa là cô nàng đã không còn kiên nhẫn, mà một khi cô nàng không còn kiên nhẫn thì...
Cực kỳ thô bạo, trực tiếp giải quyết con nhà người ta!
Vì thế, Đường Hoan dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai[2], bày ra dáng vẻ nịch nọt cực kỳ chân thành, nói: “Thật ra tôi chẳng có gì để theo đuổi cả, còn sống là tốt rồi!”
[2]迅雷不及掩耳 (sét đánh không kịp bưng tai): hành động nhanh chóng, bất ngờ, đột ngột.