Vài ngày trôi qua, chàng trai cũng dần yên tâm hơn, an ổn theo Đường Hoan, có vẻ như cậu cũng quên luôn việc mình muốn tới thủ đô rồi thì phải. Ở bên Đường Hoan, cậu cảm giác như mạt thế chưa từng buông xuống, tuy cô là xác sống nhưng chẳng khác gì một người bình thường.
Đường Hoan lại khác, cô nghĩ mình phải nhanh chóng ném văng “đứa con chồng trước”[1] này đi.
Sống trong hoàn cảnh an nhàn, người ta sẽ dễ dàng trở nên ì ạch, Đường Hoan chú định là phải đi tìm boss phản diện, đâu thể che chở thiếu niên này cả đời được. Ở mạt thế khốc liệt, nếu con người vẫn luôn trốn tránh, không nỗ lực thích ứng với hoàn cảnh thì chắc chắn sẽ nhanh chóng bị đào thải. Bây giờ cô càng che chở cậu thì sau khi cô rời đi, cậu sẽ chết càng thảm hơn.
Chính vì vậy, Đường Hoan vẫn luôn dành thời gian ra để tìm một nhóm người sống sót đang muốn rời khỏi hoặc đi ngang qua thành phố này.
Cùng lúc cô khiêng cậu thiếu niên trên vai…
Trên mái nhà, một người đàn ông cực kỳ ngạc nhiên, nói với người đàn ông có vẻ mặt bình tĩnh, thong dong bên cạnh: “Cậu nhìn xem, đằng kia có phải có một cô gái mặc váy hồng phấn đang… khiêng người không? Gan lớn thật, dám nghênh ngang đi lại ngoài đường như vậy, không sợ bị xác sống cắn chết à?”
Mặc một bộ đồ màu xanh tím than theo phong cách thời Đường, người đàn ông trầm ổn bên cạnh trông càng thêm bình tĩnh, lạnh nhạt hơn.
Nhìn theo hướng tay bạn mình, anh nhàn nhạt trả lời: “Không phải “cô gái”, là một xác sống khiêng một con người.”
“Cái đậu!” - Người bạn kinh ngạc - “Nhưng kia rõ ràng là người sống mà, xem kìa, nữ xác sống đó thả người từ trên vai xuống rồi.”
Bên dưới.
Đường Hoan sờ soạng trong ba lô một lúc mới lấy ra được cái kẹo mút, đưa cho chàng trai.
Chàng trai quen đường quen nẻo bóc vỏ ra, sau đó đút vào miệng Đường Hoan. Việc này cũng khá kỳ quái, rõ ràng cô không thể nếm được bất cứ hương vị gì nhưng vẫn luôn ăn liên mồm, còn thích vào cửa hàng quần áo vơ vét váy mới nữa chứ. Gần như ngày nào cô cũng phải thay váy khác, thay ra xong lại để cậu giặt.
“Ôi vật vã! Diễn phim thần tượng à?”
Suýt nữa thì tròng mắt của người đứng trên mái nhà rơi thẳng ra ngoài, việc này quả thật làm điên đảo thường thức của y.
Nữ xác sống mặc váy hồng phấn kia vừa mới… ăn kẹo đúng không?
Người đàn ông bên cạnh vẫn luôn bình tĩnh chứng kiến tất cả, nhưng, đáy mắt anh lại hiện lên nét hứng thú.
Khá thú vị! Không ngờ còn có xác sống chưa đánh mất ý thức, vì thể chất đặc biệt hay vì lý do nào khác?
Là một người trầm mê nghiên cứu y học, nữ xác sống không bình thường phía dưới thật sự khiến anh phải chú ý.
Một đêm nữa lại tới.
Chàng trai đặt hộp mì đã chín xuống trước mặt Đường Hoan, sau đó nói: “Tôi biết chị định đưa tôi rời khỏi chị nhưng tôi thật sự không muốn đi, tôi sẽ luôn giúp chị nấu mì.”
Lúc này, Đường Hoan thật sự “có nguyên tắc” mà cự tuyệt.
Cô viết vào giấy từng nét bút như gà bới: “Tôi cần bảo vệ một người quan trọng hơn. Cậu, cơ hội tới, rời đi.”
Những lời này của cô thật tàn nhẫn.
Tôi cần bảo vệ một người quan trọng hơn nên không thể luôn che chở cậu.
Trong lòng mỗi người đều có một ai đó quan trọng hơn hết thảy, vì người ấy, vứt bỏ những người khác cũng được.
Bị vứt bỏ, chẳng có nguyên nhân gì đặc biệt cả, vì chưa đủ quan trọng mà thôi.
[1] con chồng trước: đã chú thích ở những thế giới trước