Chương 37: Đêm kinh hoàng
Giữa màn đêm u tối, chiếc xe cứ như vậy vượt qua mọi rào cản của khoảng cách, lao nhanh về phía biệt thự. Nhưng trong đôi ngươi xanh thẳm ấy hiện lên một đốm sáng rực rỡ, lập lòe... Đúng vậy! Biệt thự Hoàng gia cháy rồi.
Thắng phanh xe gấp khiến động cơ tạo nên tiếng thét chói tai do ma sát với nền đường, hai người vội vàng bước ra khỏi xe liền bắt gặp ngay cảnh tượng kinh hoàng: cả căn biệt thự dường như đang chìm trong biển lửa, không gian lãnh khốc đe dọa những loài côn trùng khiến chúng không dám ngân nga câu hát. Đặc biệt những dãy hoa bỉ ngạn xung quanh đều khép mình sợ hãi mà rũ cành tàn úa. Thật là một bức tranh kinh dị khiến con người ta rùng mình...
Băng Tuệ nắm chặt tay, gương mặt lạnh lùng nhưng không thể giấu được sự lo lắng đỉnh điểm, cô lập tức không chần chừ mà tiến thẳng vào trong nhưng lại bị cánh tay của Sting cản lại:
- Tớ đã gọi xe cứu hỏa rồi cậu không nên vào... rất nguy hiểm!
- Thời gian không cho phép tớ chờ đợi. Ngay cả một giây cũng vậy..._ Cô gạt mạnh tay cậu ra nhưng Sting nhanh chóng chắn người trước mặt cô:
- Tớ có nhiệm vụ bảo vệ cậu nên xin cậu một lần này thôi... hãy nghe lời tớ. Bên trong rất nguy hiểm! Xe cứu hỏa sẽ mau đến thôi, cậu... ưm...
Chưa kịp dứt câu Sting liền nhận ngay một cú đá vào bụng từ cô khiến bụng thoáng chốc đau lên ầm ĩ. Băng Tuệ lướt nhanh qua người con trai ấy, đi vào trong ngôi nhà tử hình kia mặc cho cậu đang cố giương tay níu lấy:
- Băng Tuệ... đừng... đừng đi...
Cơn lửa dường như đang nuốt chửng hết tất cả, biến mọi thứ dần dần thành tro bụi. Băng Tuệ cởi áo khoác ra, thấm ướt nó bằng tất cả nước trà có trên bàn sofa rồi che mũi đi lên lầu tìm kiếm Hoàng Lăng:
- Ba... Ba đang ở đâu? Ba ơi...
Mỗi một tầng cô đi lên điều bắt gặp những xác người nằm dưới sàn: người giúp việc, ông quản gia, những gã to lớn vạm vỡ tay cầm súng... Tuy khác rõ về khuôn mặt, giới tính nhưng lại có điểm chung là đều không còn hơi thở. Chứng kiến điều đó khiến tim Băng Tuệ nhói lên một nhịp, gương mặt xinh đẹp bỗng bị thấm ướt bằng nước mắt:
- Ba ơi... con là Băng Tuệ đây, ba đang ở đâu?
Khói hun lên ngày càng nhiều khiến cổ họng và mũi cô bị nghẹn ứng, ho lên vài tiếng.
Tiếp tục phá hỏng cửa phòng làm việc của mình cô hốt hoảng khi trong mắt hiện lên bóng hình của Hoàng Lăng đang ngồi tựa vào chiếc bàn gỗ, tay che lấy phần bụng ướt đẫm máu, gương mặt trắng bệch như bị trút hết sức sống:
- Ba ơi ba sao rồi?_ Khụy gối xuống trước mặt ông, giọng cô run lên bần bật, hai tay liên tục lay động vai Hoàng Lăng.
Cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ đôi tay thân thuộc nhưng Hoàng Lăng thể nào thể nào nâng mắt lên được, cố đưa tay lên tìm kiếm gương mặt nào đó để vuốt ve yêu thương lần cuối cùng cũng vô cùng khó khăn đối với ông. Nhận thức được tình trạng không mấy khách quan của Hoàng Lăng, Băng Tuệ xoay người đỡ ông lên lưng nhằm đưa ông ra ngoài sớm nhất có thể, đôi chân nhỏ hơi run rẩy nhưng vẫn gáng sức nâng thêm một người trên lưng vì đời này Hoàng Băng Tuệ xuyên không, người cô yêu thương nhất đó chính ông tuy không có mối quan hệ ruột thịt về thật chất nhưng cái vốn được gọi là tình phụ tử sớm đã nảy sinh giữa hai con người ấy và đó là một mối quan hệ bền bĩ và vững chắc nhất trong các mối quan hệ giữa con người với con người.
Hơi thở Hoàng Lăng ngày càng yếu dần, sự tỉnh táo cuối cùng trong lí trí của ông lúc này cho ông biết rằng chính mình đang làm vương víu cô con gái kia, ông khiến cô ấy không ngại nguy hiểm nhấn mình vào biển lửa, ông khiến cô ấy vì món nợ của gia tộc mà phải trả thù vô nghĩa... Là ông đã sai, sai khi kéo cô ấy vào trò chơi này và trao chức vụ người chơi cờ cho cô... Hoàng Lăng, ông vốn không xứng đáng có được như thế!
- Tuệ nhi... Ta không... Ta không xứng... đáng...
- Ba... ba đừng nói gì hết, tình trạng của ba đang rất xấu. Hãy nghĩ ngơi đi._ Cô gắt giọng.
- Thả ta... thả ta xuống._ Ông không muốn làm gánh nặng cho cô nữa và nếu cô cứ cố chấp cõng ông thì khả năng rất cao là cả hai đều sẽ không ra ngoài được. Nhìn những ngọn xung quanh đang cháy bùng như dần lấn chiếm không gian mong muốn nuốt chuẩn bọn họ, Băng Tuệ cũng biết tình hình đang vô cùng bất lợi nhưng nếu để ông lại mà rời đi... chuyện này không bao giờ cô làm được.
Gầm một thanh gỗ tay cầm cầu thang đỏ rực lửa từ trên rơi xuống trực diện ngay hai người, nguy hiểm, Băng Tuệ lùi ra phía sau tránh cho thanh gỗ rơi trúng ông, nhưng tình thế bắt buộc cô đưa hai tay lên chặn cho nó không trúng đầu, than đỏ rực bào sát vào lòng bàn tay, cô nhăn mặt, hai cánh tay rung rẩy ném nó ra một bên, do vậy mà Hoàng Lăng trên lưng cô cũng bị trượt xuống.
Cô khom người đỡ ông, nhưng lại bị ông cự tuyệt:
- Mau đi... đi... đi nhanh...
- Bùm! Bùm! _ Tiếng nổ bắt đầu tàn phá những gì có hiện hữu trong ngôi biệt thự, ánh lửa cũng ngày một sáng hơn, nhấn mạnh cho một đêm kinh hoàng thật sự!
- Ba chỉ đang giết chết mình thôi. Nhanh... chúng ta mau ra ngoài... _ Băng Tuệ cô hoàn toàn không hiểu tại sao Hoàng Lăng lại như thế? Chẳng lẽ đây chính là cái tình cảnh éo le thường xảy ra trong các bộ phim sao? Ngu ngốc! Thật sự rất ngu ngốc! Vì trong phim ảnh đó là kịch bản là diễn suất là những cảnh quay còn hiện tại chỉ cần vài phát nổ nữa thôi thì tính mạng bọn họ sẽ mất mãi mãi và không thể nào quay lại như cái thể loại viễn tưởng đó được.
- Đi... ngay..._ Giọng Hoàng Lăng khe khẽ như sắp đứt quãng.
- Ba...
- Băng Tuệ... nhanh đi thôi._ Sting bỗng xuất hiện từ phía sau nắm lấy tay cô kéo đi. Vì ngay sau khi cô lao vào biển lửa, cậu cũng đã chạy theo chỉ là do nãy giờ tìm kiếm cô ở nơi khác nên đã đến trể. Với lại cậu đã hứa với Hoàng Lăng là sẽ bảo vệ tốt cho cô... cho dù hi sinh cả tính mạng.
- Sting buông tớ ra... Tớ không thể để...
- Bùm! _ Lại một tiếng nổ chói tay vang lên nhưng lần này là ngay phía trên chỗ ngồi của ông, những viên gạch và khói bụi đổ xuống người đàn ông ấy... che lấp nụ cười cuối cùng của ông và ngay cả câu nói: Hoàng Băng Tuệ... con gái của ba, ba yêu con.
- Baaaa..._ Cô hét lên, nước mắt không kìm chế được mà chảy xuống liên tục. Cô đã không bảo vệ được người mà cô yêu thương nhất, người cha thứ hai của cô... Cô thua thật rồi! An Thần Hạ mới là người chiến thắng! Ả ta mới người chiến thắng!
Hoàng Băng Tuệ người chơi cờ vĩnh viễn vẫn kém người sáng tạo ra trò chơi ấy một bậc có phải không?
Gửi con yêu: Tuệ nhi, xin lỗi con về tất cả những phiền phức mà ba đã đem đến cho con, ba thật không phải là một người cha tốt phải không? Và ba cũng cám ơn con vì tất cả, cám ơn vì con đã đến bên cạnh, xuất hiện và tồn tại trong cuộc sống nhàm chán này của ba. Cũng chỉ tại ba không biết tôn trọng thứ tình cảm ấy và tựa như chính mình đang lợi dụng con để trả thù cho Diệp gia... Ba là người đàn ông vô vụng nhất trên thế giới này, ba không bảo vệ được ai cả, tất cả người thân của ba đều ngoảnh đầu quay đi và ba rất sợ, sợ một ngày nào đó con cũng sẽ như họ mà bỏ rơi lại ba một mình. Cái ba có thể làm cho con là thể hiện sự lo lắng, quan tâm... những cảm xúc tình cảm chẳng có gì đặc biệt, chúng thật tẻ nhạt! Ba chỉ biết đứng từ xa quan sát hành động của con, hướng ánh mắt thân yêu cho con nhưng có lẽ ngay từ khoảnh khắc này trở đi ngay cả việc tầm thường ấy... ba cũng thể nào thực hiện được. Rồi trong tương lai cũng sẽ có người yêu thương con còn hơn cả ba nữa, ba mong cho đến đó và mãi mãi về sau... xin con, hãy chừa trong góc khuất tim mình về một hình bóng người ba thực dụng này được không? Hoàng Băng Tuệ... Con gái của ba, ba yêu con...