Nữ Phụ Thay Đổi

Chương 35: Chương 35




Lục Hy Tuyết có điểm kinh ngạc, tại sao hắn lại ở đây? Người kia yêu nghiệt phong tình vạn chủng, như báu vật của đất trời, một vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt, toàn thân 1 màu đỏ rượu, đặc biệt là đôi mắt kia, một đôi mắt màu đặc biệt vàng cam sáng rực. Lăng Mộ Hàn đến đây cũng có lí do của hắn, không ngờ vừa mở cửa lại thấy một màn này làm hắn bùng nổ lửa giận, chướng tai gai mắt nhưng nhìn đến thân hình cô ẩn ẩn hiện hiện dưới thân Bạch Hàn Dương đầy quyến rũ thì thầm hít sâu cố gắng bình tĩnh. Mắt phượng sắc bén lạnh lẽo ngước nhìn Bạch Hàn Dương

- Ngươi nhanh buông cô ấy ra, cô ấy đã không muốn thì cớ gì ngươi cứ làm tới

- Lăng gia chủ, chuyện này không liên quan đến anh

Bạch Hàn Dương nhếch môi, ánh mắt không thua kém gì Lăng Mộ Hàn, dường như trong không khí lại có vô số tia lửa, sát khí cùng lạnh lẽo dày đặc. Lục Hy Tuyết khẽ rùng mình, cô nhân lúc Bạch Hàn Dương lơ đãng mà nhẹ nhàng trốn thoát, 2 tay che ngực, tránh xa Bạch Hàn Dương, trong lúc không chú ý lại va vào lồng ngực rắn chắc của Lăng Mộ Hàn, cô giật mình thầm nói không xong rồi. Nhưng Lăng Mộ Hàn không làm cô thất vọng, hắn nhẹ nhàng cởi áo khoác trên người khoác qua người cô. Chiều cao của hắn cùng cô khác biệt nên áo vest dài đến gần đầu gối. Bạch Hàn Dương cau mày, hắn lạnh lùng nhìn Lăng Mộ Hàn và Lục Hy Tuyết

- Cảm ơn Lăng gia chủ

- Đừng khách sáo, cứ gọi tôi là Lăng Mộ Hàn là được

Lăng Mộ Hàn cười nhẹ, một nụ cười của hắn luôn làm điên đảo chúng sinh, yêu nghiệt vô hạn, phong tình vô biên. Mắt phượng vàng cam tràn đầy ý cười cùng ấm áp khiến Lục Hy Tuyết thất thần

- Tiểu thư không sao chứ?

Lăng Mộ Hàn ra dáng 1 quý ông lịch lãm, cười hỏi. Lục Hy Tuyết khẽ gật đầu, cô cười như có như không

- Thật sự không sao, anh cứ gọi tôi là Lục Hy Tuyết

Lục Hy Tuyết có ấn tượng không tồi với Lăng Mộ Hàn, dù sao hắn quân tử hơn mấy nam chủ khác

Bạch Hàn Dương nghiến răng tiến lên giữ chặt tay cô, Lục Hy Tuyết vùng vằng nhưng vô ích, Bạch Hàn Dương kéo cô vào trong ngực, chưa kịp phản ứng tay kia lại bị Lăng Mộ Hàn giữ lấy kéo lại. Lục Hy Tuyết đen mặt

- Bạch Hàn Dương ngươi buông tay

- Ngươi mới chính là người nên buông tay

Lăng Mộ Hàn nhíu mày, môi mềm đang định nói đột nhiên Lục Hy Tuyết giằng ra

- A..... Các người buông tôi ra mau, tại sao dính lấy tôi hoài vậy?

Lục Hy Tuyết tức giận đến run người gào lên. Lăng Mộ Hàn lúng túng, hắn thở dài

- Xin lỗi....

Giọng nói nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ. Lục Hy Tuyết đành bỏ qua cho hắn vì hắn cũng chỉ giúp đỡ cô tránh đi tên này. Lục Hy Tuyết lạnh lùng

- Bạch gia chủ không tiễn

Bạch Hàn Dương cau mày, tay nắm chặt thành quyền ẩn nhẫn lửa giận trở lại 1 bộ dáng bình tĩnh rất nhanh sau đó, hừ lạnh liếc mắt nhìn 2 người rồi bỏ đi. Chờ đó, hắn sẽ tìm cách thu phục cô

Lục Hy Tuyết thầm thở dài nhẹ nhõm, cô gật đầu với người đàn ông yêu nghiệt kia

- Tôi có chuyện muốn nói

Lăng Mộ Hàn thấy BẠch Hàn Dương đã rời đi liền quay qua cô nói

- Lăng Mộ Hàn, anh đợi tôi 1 chút nếu không phiền?

- Được thôi

Lăng Mộ Hàn hào phóng gật đầu, ưu nhã ngồi xuống ghế quay gần đó. Lục Hy Tuyết lập tức đi thay đồ, tâm trạng của cô hiện giờ rất khó chịu, tay khoác chặt tấm aó che đi tất cả. Lăng Mộ Hàn đợi đến khi bóng lưng cô khuất dần, hắn có chút đỏ mặt, không ngờ vừa rồi đứng gần cô lại thấy được tất cả, nhất là nơi đẫy đà kia..... a hắn đang nghĩ gì thế này, cư nhiên lại nghĩ tới điều không nên nghĩ (trước sau j a cx ăn c còn bày đặt ngượng :))) )

Lục Hy Tuyết trở lại cũng là 15 phút sau, cô mỉm cười

- Thật xin lỗi đã bắt anh phải đợi và cái áo của anh tôi..... lỡ làm dơ rồi nên để tôi giặt sạch rồi trả anh

- Không sao

Lục Hy Tuyết vừa nãy đã hậu đậu làm rớt áo hắn xuống sàn nhà tắm, cô thật không biết nói sao nhưng áo hắn vừa rộng vừa dài a nhưng không ngờ lại có thoang thoảng mùi hoa hồng, không phải của nữ nhân sử dụng mà nó lại rất riêng biệt. Lăng Mộ Hàn cười xua tay, trong lòng hắn càng vui hơn khi đã có thêm cơ hội tiếp cận cô

- Không biết anh đến đây có việc gì?

- Là chuyện Lăng thị muốn hợp tác cùng Lục thị ấy mà. Tôi đã gọi cho Lục gia chủ thì ông ấy không có ở thành phố này, Lục đại thiếu gia thì đi nước ngoài nên ông ấy nói tới đây gặp cô

- Thật sao?

Lục Hy Tuyết kinh ngạc, trong lòng cô vui vẻ vì cuối cùng đã có việc làm

Nửa ngày Lăng Mộ Hàn cùng Lục Hy Tuyết bàn bạc về dự án mới và lần hợp tác này cả 2 bên đều đem lại lợi nhuận rất cao cho nhau đều là ý tưởng của Lục Hy Tuyết, cả 2 đều rất nghiêm túc không có bất kì một chuyện gì xảy ra (k có j đâu). Lăng Mộ Hàn có bất ngờ do cô đem đến, cô nhưng lại rất tài giỏi thậm chí có thể là ngang tài ngang sức với hắn, cùng những tên đàn ông ưu tú kia

- Mong anh giúp đỡ, Lục thị chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để có thể thành công trong lần hợp tác này

- Hợp tác vui vẻ, hãy thật nghiêm túc

Lăng Mộ Hàn nhếch môi. Lục Hy Tuyết thầm kêu bà tác giả vì sao lại có thể viết lên một tên dù cau mày, từng cử chỉ đều yêu nghiệt tao nhã như thế (đó là hình mẫu lý tưởng của ta đấy nên ta ms để hắn đứng thứ 2 sau Dạ Diễm :vv DD dựa trên rất nhiều người mới tạo nên được hắn nên th bỏ đi mấy tên nam chủ này ta 3 chấm, k có thực đâu, hãy thức tỉnh điiiiii). Lăng Mộ Hàn hôm nay đã để lại ấn tượng cùng thiện cảm cho Lục Hy Tuyết, cô cảm thấy hắn sao lại khác xa so với nguyên tác vậy? Ngoài hắn ra còn những tên kia nữa nào là Dạ Diễm kì thực lạnh lùng phúc hắc nhưng lại quyết đoán có tài chỉ huy thì sao lại vô sỉ thế kia mặt dày còn hơn bức tường thành là sao? Lục Dật Thần có chỗ đúng là lạnh lẽo, trầm lặng nguy hiểm nhưng đáng lý ra phải là tuyệt tình chứ nhỉ? Thượng Quan Mặc ngay từ đầu đều là thần ánh sáng, luôn đeo 1 lớp mặt nạ nhưng sao trước mặt cô lại thâm tình đến vậy? Bạch HÀn Dương theo đúng trong truyện luôn ưu nhã lịch thiệp trầm ổn nhưng sao hắn lại phúc hắc, điềm tĩnh, nhưng lại rất mạnh bạo? Hiên Viên TRiệt thì là tri thức, thư sinh thanh nhã nhưng hắn lại như băng sơn mỹ nam, mưu trí đa dạng, trầm lặng lại luôn âm thầm làm mọi việc. Cố Minh Hạo cô chưa rõ nhưng chắc chắn 1 điều là hắn như hồ ly mưu mô xảo quyệt, lắm gian kế. Sở Hiên cô chỉ cảm thấy hắn bất cần đời, Long Ngạo Vũ chưa nói chuyện bao giờ nên 1 chút về hắn ra sao vẫn là một dấu hỏi. Long Ngạo THiên là 1 tên KHÁC XA NHẤT trong nguyên tác đấy có biết không, hắn lại trẻ con, vui vẻ, thoải mái, ấm áp lại có trí thông minh hơn người (huhuhu c chưa bk đc con ng thật đâu) nhưng cô đâu biết rằng hắn mà như 1 đứa trẻ thì sau này người luôn ăn đậu hũ, ăn sạch sành sanh cô 1 cách quang minh chính đại đến ngay cả cô cũng không thể chối được vì lời hắn nói ra đều mang theo 2 nghĩa (:)) thâm thúy ). Tiêu Thư Ly ư? Thôi bỏ đi,1 câu thôi khác xa so với vẻ ngoài ôn nhu như ngọc, ấm áp như gió xuân vậy nên tổng kết lại tất cả nam chủ là đừng nhìn vẻ ngoài bọn hắn, toàn 1 bọn người nguy hiểm, bọn hắn càng im lặng là càng có chuyện lớn. Vậy nên rất nguy hiểm, cô Lục Hy Tuyết phải luôn đề phòng. Đáng buồn thay về sau cô nhận ra được một điều là bọn hắn không còn 1 từ đơn giản như là nguy hiểm nữa, và càng là 1 đám tinh lực dồi dào không biết mệt nghỉ a, đáng tiếc đó là sau này.

------------------------------

Hí hí hí mình đã cóa quyết định là viết truyện này từ 90 đến 100 chương :)) tại vì 1 chương của mình khá ngắn so vs các truyện khác vì mỗi chương chỉ có hơn 1500 chữ. Có thể thời gian này ra truyện sẽ lâu vì thứ 1 sắp nhập học, thứ 2 đang có 1 kì thi viết truyện mà phần thưởng lại rất hấp dẫn (cái này bí mật :)) ) vậy nên 1 tuần có thể chỉ ra 5, 6 chương

Khụ nếu ai lấy truyện này ra ngoài thì ghi rõ nguồn, tác giả, và quan trọng hơn hết là THỂ LOẠI. Đáng buồn là ở đây mình đăng mà có ng đăng chỗ khác lại k ghi rõ thể loại nên bị ns là nữ9 sao như bị cư*ng h**p lại cuối cùng yêu ai trong dàn kia. Truyện này là NP chứ k phải 1 vs 1 hay một đôi lương duyên j đấy, NP là nhìu phu, cùng chung 1 vợ/chồng (đa số np là chung 1 vợ) ns cách khác là chế độ đa phu đa thê đó. Truyện này mình đề là Lãng Mạn chứ k phải thiếu niên hay truyện teen đâu vì ngay từ đầu đã cảnh báo có H

*Trailer:

Không biết hôm nay là ngày gì mà sao xui vậy? Chắc chắn cô chưa coi lịch hoàng đạo. Lục Hy Tuyết cau mày nhìn nữ nhân trước mắt, nữ nhân đó còn ai khác ngoài Hạ Thanh chứ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.