Nữ Phụ Thế Kỉ 31

Chương 11: Chương 11: (2)




“Mẫn Tịch Nhan!”

Tịch Nhan hít một ngụm lãnh khí, dù có ngu đến mức nào cô cũng không thể không nhận ra vật đang kề thái dương mình là một cây súng. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vừa mới thoát khỏi đám người kia thì lại gặp được Phượng Minh Triệt.

“Sao vậy? Sợ rồi? Không phải hồi nãy cô rất mạnh miệng muốn tôi giết cô sao? Nói đi, là cô hại Tịch Du?”

Tịch Nhan mạnh dạn quay đầu nhìn Phượng Minh Triệt, chẳng một chút quan tâm tới vật đang kề thái dương mình mà tặng cho cậu ta một ánh mắt xem thường. Cô thật không hiểu nổi tại sao Tịch Kiều lại nói tên này thông minh, thử chui vào đây xem cậu ta thông minh ở chỗ nào? Cô là hộ lý của Tịch Nhan, có khi nào điên tới mức cho cô ta ăn thạch tín mà còn quay lại quan tâm để xuýt chút nữa bị cậu ta bóp chết không? Xin đi, cô chưa mắc bệnh dại.

Nhưng cô không muốn tốn công vô ích giải thích với tên bã đậu này. Càng nói sẽ càng là cái cớ để cậu ta bóp cò bắn cô “đầu óc nở hoa“. Chuyện quan trọng nhất là làm cách nào thoát khỏi cái xe này để về nhà động não nhớ lại trong nguyên tác ai là chủ mưu phía sau vụ này. Nếu không, để các nam chủ khác biết thì chẳng “lịch sự” hỏi khẩu cung như cậu ta, kẻ có tiếng nữ phụ như cô sẽ bị xử bắn tại chỗ.

Thật là, đau đầu!

Đang tính mở miệng thì cửa xe bật mở, Tịch Nhan quay lại nhìn thằng nhóc nào đó chật vật leo vào xe ngồi chồm hỗm cạnh cô. Thỉnh thoảng lại ngó đầu ra ngoài cửa nhìn thứ gì đó. Hành động mờ ám chẳng khác gì Tịch Nhan mười phút trước, nhưng thế này, giống phiên bản lỗi!

Không gian rơi xuống âm độ, ngoài im lặng thì cũng chỉ có im lặng, mọi thứ giống như đóng băng chết trân tại chỗ. Tịch Nhan quay lại quan sát biểu cảm của Phượng Minh Triệt, súng vẫn kề thái dương cô nhưng cậu ta lúc này chẳng khác gì hóa đá, chân mày chau lại nhìn thằng nhóc ngồi trên xe. Không cần nói thêm cũng biết, chính xác là chẳng hiểu mô tê gì.

Cũng phải, cư nhiên trên xe của mình xuất hiện hai người lạ mặt. Tịch Nhan thì không nói, có thù, đã bị cậu ta chĩa súng, còn thằng nhóc bên cạnh cô thì chẳng có quan hệ gì. Vậy mà từ lúc lên xe tới giờ không thèm nhìn Phượng Minh Triệt lấy một cái, trơ trẽn ngắm nghía quanh xe, bàn tay bụ bẫm sờ sờ mó mó đủ thứ bên cạnh chẳng xót chỗ nào.

“Xe của chú khá tốt!”

Lời nhận xét đầy thật lòng vang lên đánh tan bầu không khí im lặng. Đầu Tịch Nhan chảy ba vạch đen, thằng nhóc này là chuyên gia xe hơi à? Câu nói của nó là ý gì có thằng ngốc mới không hiểu. Xe hơi của Minh Triệt thiếu gia, sản xuất theo yêu cầu với số lượng hi hữu lại chỉ nhận được hai từ “khá tốt” từ một thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Cái này mà truyền ra ngoài thì hội phó trường cô sẽ bị người ta cười thối mũi.

Tịch Nhan dám chắc, nếu lúc này trên trời rơi xuống một cây súng nữa thì Phượng Minh Triệt sẽ chẳng ngần ngại gì mà bắn chết thằng nhóc bên cạnh cô.

“Chú à! Chú đang chơi gì với chị xinh đẹp vậy?”

Khang Vũ bỏ lơ sát khí xung quanh leo xuống khỏi ghế, mặt yêu nghiệt chạy ra chỗ Tịch Nhan chăm chú nhìn cây súng trên tay Phượng Minh Triệt.

Mà nam nhân nào đó đã không thể nhẫn được nữa. Cái từ “chú” của Khang Vũ đã khiến thanh niên tuổi mười bảy muốn tăng xông. Kìm nén, kìm nén hất cằm hỏi.

“Nhóc là ai?”

“Xin tự giới thiệu với chú, cháu tên Khang Vũ, năm nay cháu sáu tuổi, ba cháu thường gọi cháu là bảo bối, anh cháu gọi cháu là bảo bảo, chị cháu gọi cháu là Vũ Vũ, vú nuôi, quản gia, người máy và robot gọi cháu là thiếu gia, vệ sĩ của anh cháu gọi cháu là em trai cậu chủ, cô giáo gọi cháu là Tiểu Vũ, còn tiểu Mão gọi cháu là meo meo. Vậy nên, nếu chú muốn cũng có thể gọi giống tiểu Tuất là gâu gâu.”

Nhóc Khang Vũ cười toe trả lời, chẳng hề nhận ra một câu cuối cùng có thể khiến cả Tịch Nhan và thằng nhóc mất mạng. Sát khí lên đến đỉnh điểm, trong xe không bật điều hòa vẫn khiến người ta phải rét run. Tịch Nhan thản nhiên đưa tay gạt cây súng trên thái dương qua một bên, kéo Khang Vũ lại gần cô một chút.

Vậy mà thằng nhóc lại chẳng chịu an phận, ngoan cố giật lấy cây súng trên tay Phượng Minh Triệt thích thú ngắm nhìn.

“Súng của chú đẹp quá!”

Tịch Nhan quả thật nói không lên lời, cô càng muốn cứu thì thằng nhóc này lại càng muốn đâm đầu vào chỗ chết. Vội ném cây súng vào lòng nam nhân phía sau, cô bế Khang Vũ ra khỏi xe trước khi ngọn núi lửa mang tên Phượng Minh Triệt phun trào.

...

“Chị xinh đẹp, cho chị!”

Khang Vũ nắm tay Tịch Nhan, thản nhiên đặt vào tay cô một cây súng cười khì khì. Tịch Nhan có chút ngạc nhiên nhìn, đây chẳng phải cây súng của Phượng Minh Triệt sao? Vậy hồi nãy...

“Cây súng hồi nãy em đưa cho chú ấy là súng của em. Em còn rất nhiều, để em lấy cho chị xem.”

Tịch Nhan còn chưa kịp phản ứng đã thấy Khang Vũ tháo balo xuống, mở khóa “xoẹt” một tiếng, cả cái khoang nho nhỏ chứa chật đủ kiểu súng. Hình như hồi nãy cô nói sai công việc của thằng nhóc, đây phải là một tên buôn lậu súng phi pháp mới đúng.

Khang Vũ đảo đảo mấy cây súng trong balo, ưng ý chọn được một cái. Xòe bàn tay be bé ra, chĩa súng thẳng vào bóp cò, hai viên kẹo lộp bộp rơi xuống.

“Cho chị!”

Khang Vũ đặt một viên kẹo vào tay Tịch Nhan, viên còn lại ngậm vào miệng. Xong xuôi ném lại cây súng vào trong balo, đeo vào, cầm tay cô đi tiếp.

Tịch Nhan sau một hồi hóa đá cũng ngẫm ra, thì ra từ nãy tới giờ cô và Phượng Minh Triệt đều bị thằng nhóc này lừa một vố. Tưởng tượng, sẽ ra sao nếu như Minh Triệt thiếu gia về nhà, mở súng nạp đạn phát hiện trong ổ toàn là chocolate? Giật giật khóe môi vài cái, cô thật không dám nghĩ.

Cúi đầu nhìn lại xuống Khang Vũ,đây mà là thằng nhóc sáu tuổi à? Siêu trộm thì có!

Khang Vũ thấy ánh mắt của Tịch Nhan, ngửa cổ vuốt vuốt tóc kiêu hãnh.

“Đừng nhìn em như vậy, em biết em đẹp trai!”

Tịch Nhan bật cười, tự tin tới phát sợ!

Bỗng Khang Vũ sợ hãi nép vào lưng cô, Tịch Nhan ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt thằng nhóc, tự cảm thấy hôm nay là ngày cô bị sao quả tạ chiếu.

Im lặng quan sát đám người bao vây trước mặt, đây chẳng phải là đám người hồi nãy muốn bắt cô sao, chỉ là không thấy tên “đầu đàn“. Lùi lại vài bước nhìn những cây gậy sắt trên tay bọn họ, đúng là đã có phòng bị kĩ càng, xem ra lần này cô không thể xài chiêu cũ được.

“Chị xinh đẹp, cứu em!”

Tiếng kêu thất thanh của Khang Vũ làm Tịch Nhan giật mình. Quay đầu lại đã thấy thằng nhóc bị một tên áo đen xách lên xe. Mấy tên còn lại chớp thời cơ bao vây cô, người nào cũng cầm gậy cảnh giác.

“Cậu chủ của chúng tôi muốn gặp... cô!”

Câu nói không cần công đá của Tịch Nhan cũng tự nhiên đứt đoạn. Chủ yếu là tên mở miệng vừa nói đến đoạn quan trọng thì bất giác đưa tay che hạ bộ. Tịch Nhan khẽ thở dài, cúi đầu nhìn xuống cây súng trên tay. Hết cách rồi, thôi thì theo họ vậy.

Chiếc ô tô thượng hạng dừng lại trước cổng một căn biệt thự. Đám người ngồi hai bên nhanh chóng xuống khỏi xe cung kính, nhóc Khang Vũ ngả người ra, mệt mỏi ném chiếc balo cho một tên đứng dưới rồi lôi tay Tịch Nhan đi xuống.

Tịch Nhan vẫn đang trong tình trạng xử lý thông tin, hết nhìn về phía tên áo đen đang giữ balo của Khang Vũ lại nhìn hai hàng người đứng ngay ngắn bên đường. Như thế này là sao?

Khang Vũ thấy cô vẫn ngẩn người thì ngẩng đầu cười toe toét.

“Chị xinh đẹp, anh của em muốn gặp chị!”

Mấu chốt đã được cởi bỏ, thông tin nhanh chóng chắp ghép thành mắt xích. Anh của em muốn gặp chị? Cậu chủ chúng tôi muốn gặp cô? Đây rõ ràng là “không bẻ gãy được thì uốn cong”, bắt cô không được thì đem một đứa bé ra lừa gạt. Thật vô sỉ!

Đi theo Khang Vũ vào một căn phòng xa hoa, tứ phía đều là nội thất sang trọng. Thằng nhóc dòm bên ngoài một cái liền vội vàng đóng cửa lại. Tịch Nhan không để ý nhìn quanh, căn phòng này rất rộng, có vẻ như là phòng làm việc. Nhìn cánh cửa gỗ màu nâu đối diện lối cô vừa vào vẫn đóng chặt, chắc hẳn, “người muốn gặp cô” đang ở trong đó.

“Chị xinh đẹp! Em bảo này!”

Khang Vũ khều khều áo cô, liếc dọc liếc ngang vô cùng mờ ám. Tịch Nhan cúi xuống, ghé tai vào thằng nhóc.

“Chị có muốn trở về không?”

Lời thì thầm khiến cô không khỏi ngạc nhiên, về được sao? Nếu về được thì bắt cô tới đây làm cái gì. Nghĩ là vậy nhưng đầu vẫn dửng dưng gật nhẹ. Cơ hội không phải lúc nào cũng hiện ra trước mặt, dù gì về nhà cũng tốt hơn ở nơi quái quỷ này.

“Vậy... Chị giúp em trốn ra ngoài chơi, em cho chị về.”

Tịch Nhan nhìn Khang Vũ ngạc nhiên, không tồi, mới sáu tuổi đã biết lợi dụng, sau này chắc chắn làm nhân vật lớn. Cười nhẹ một cái, không trả lời chỉ gật đầu.

“Vậy giờ chúng ta phải làm gì?”

Khang Vũ tươi tỉnh nhìn Tịch Nhan chớp mắt chờ đợi. Cô nhìn quanh phòng một vòng, tới khi thấy được thứ mình cần thì cười nhẹ một cái. Không cúi đầu nhìn thằng nhóc dưới chân, hất cằm chỉ về phía chiếc sofa cạnh bàn uống nước.

“Nằm xuống đó đi!”

Khang Vũ nhìn theo hướng mắt cô, không ngần ngại nghe theo lời lật đật chạy tới ghế nằm xuống, giống như đã đặt hết niềm tin vào chị xinh đẹp của nó. Gối đầu lên thành tựa, hai tay đặt trên bụng, tiếp tục hỏi.

“Rồi sao nữa?”

“Hét!”

Tịch Nhan kiệm lời lên tiếng, thằng nhóc nhìn cô, ngơ ngác.

“Hả?”

“Hét lên!”

“Ồ... Aaa”

Âm thanh vang lên như cơm nguội,Tịch Nhan mất kiên nhẫn, thằng nhóc này muốn hét cho chuột nghe hả?

“To lên!”

“Aaaaaaa.......”

Rầm!

Cánh cửa nặng nề bị phá ra ngon lành, Khang Vũ vội bật dậy, tức giận nhìn đám vệ sĩ đang chĩa súng về phía mình và chị xinh đẹp của nó. Mà Tịch Nhan đứng kia vẫn thản nhiên hạ hai tay bịt tai xuống, khoanh tay nhìn. Rõ ràng đã có chuẩn bị trước.

“Đi ra ngoài!”

Một câu này chẳng ai tin được lại phát ra từ thằng nhóc sáu tuổi. Đám vệ sĩ hạ súng xuống, ngơ ngác một hồi cuối cùng chen nhau chạy ra ngoài.

Tịch Nhan quay sang nhìn Khang Vũ nhếch môi một cái, thằng nhóc này đúng là không tầm thường, nhanh như vậy đã hiểu ý cô. Khang Vũ nhìn phản ứng của Tịch Nhan, ủ rũ cúi đầu, anh thằng nhóc nói đúng, chị xinh đẹp rất thông minh. Đây là nhà nó, ý của Tịch Nhan rõ ràng vậy làm sao nó không hiểu được. Đừng nói ra ngoài chơi, chỉ hét một tiếng đã có cả chục người cầm súng chạy vào sẵn sàng nã đạn. Vo vo chân một hồi, vốn muốn lợi dụng chị xinh đẹp để ra ngoài, cuối cùng lại bị cô chơi cho một vố.

Tịch Nhan bất đắc dĩ nhún vai, cô chỉ trả thù thôi, ai kêu thằng nhóc này vừa gặp đã ngon lành gạt cô hai lần. Nếu là người khác cô cũng sẽ lười mà trả đũa, nhưng đây lại chỉ là thằng nhóc sáu tuổi, ở thế giới của cô thì đúng là vắt mũi chưa sạch đấy. Cô không bỏ qua được.

Quay đầu về phía cánh cửa gỗ rảo bước, giọng nói của Khang Vũ từ phía sau khiến Tịch Nhan xuýt chút nữa muốn ngã ngửa.

“Chị xinh đẹp, chị thật thú vị, em thích chị rồi. Chị chờ em lớn, em nhất định cưới chị về làm vợ em!”

Tịch Nhan quay lại nhìn thằng nhóc phía sau, ngắm từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên. Mái tóc vàng rối loạn trên đầu, đôi mắt xanh long lanh kiên định, hai gò má hồng hồng bụ bẫm, môi mọng đỏ như tô son. Thở dài một cái, ngoại trừ tuổi tác và cái chiều cao cực kỳ khiêm tốn thì hoàn hảo từ đầu đến chân. Đáng tiếc, ở cái độ tuổi ngây thơ này mà thằng nhóc đã bị Tịch Kiều đầu độc. Được rồi, đợi thì đợi, khi nào thằng nhóc này đủ lớn thì cô cũng quay trở về làm Lâm Di, thành gia lập thất từ lâu rồi.

“Nhất ngôn cửu đỉnh, chị mà thất hứa em có làm ma cũng sẽ về ám chị, bắt chị tự tự xuống âm phủ làm nương tử của em!”

...

Tịch Nhan mở cửa ra, căn phòng bên trong u tối, tản mác thứ gì đó tiêu điều ảm đạm. Nhìn quanh một vòng, mục quang dừng lại nơi bóng người đối diện đang quay lưng về phía cô.

Nam nhân cô tịch đứng im, đưa mắt nhìn ra bên ngoài lớp kính trong suốt bao bọc nửa phòng. Mặt trời đã lặn xuống núi, để lại chân trời thứ ánh sáng đỏ rực, rắc xuống không gian một mảng màu ấm nóng huyễn hoặc, dọi vào cửa kính khiến người ta cảm thấy chói mắt. Mặc cho bị giấu trong góc phòng, lọ hoa hướng dương vẫn lưu luyến giữ lại chút ánh sáng cuối cùng của người bạn tri kỉ.

Quả nhiên, dáng người này chính xác là của Arthur.

Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, hồi nãy khi đám người áo đen đưa Tịch Nhan và Khang Vũ lên xe cô đã nhìn thấy trên cổ tay mỗi người đều có một hình xăm mặt trăng màu đỏ. Mà theo nguyên tác, huyết nguyệt là biểu tượng của một bang hội dưới trướng Arthur. Đương nhiên, cậu chủ của họ chỉ có thể là tên nam chủ máu lạnh này.

Nhìn Arthur vẫn hướng ánh mắt về phía chân trời xa xăm, có chút đăm chiêu. Khuôn mặt cao ngạo dưới ánh chiều tà dường như trở nên trong suốt. Mị hoặc nao lòng.

“Rầm” một tiếng đóng cửa, Tịch Nhan là cố tình cho Arthur nghe thấy. Cô không phải người rảnh rỗi tới mức để anh ta bắt đến đây ngắm lưng.

Hành động này quả nhiên có tác dụng, Arthur nhanh chóng quay lại nhìn Tịch Nhan, dửng dưng như thể tới giờ mới nhận ra sự có mặt của cô và việc cô xuất hiện ở nơi này chẳng có liên quan gì đến hắn. Rút hai tay ra khỏi túi, Arthur sải bước tiến lại ghế salon, ngồi xuống rót rượu.

“Tới rồi à. Ngồi xuống đi!”

“Có chuyện gì nói luôn đi, tôi không rảnh. Không phải anh muốn tôi tới chỉ để uống rượu với anh thôi chứ.”

Tịch Nhan đứng im nhìn, hoàn toàn không có ý định ngồi xuống ghế. Tới mức phải lợi dụng em trai để gạt cô tới đây mà hắn ta lại chỉ thản nhiên ngồi uống rượu. Như thế này có phải thừa hơi quá không?

“Đương nhiên không phải!”

Âm thanh mị hoặc hòa lẫn tiếng rượu chảy xuống ly, bàn tay tinh tế ôm trọn ly thủy tinh đưa lên nhấm nháp. Câu nói vừa dứt cũng là lúc cánh cửa gỗ mở ra, đầu bếp bên ngoài lần lượt bưng bê đồ ăn vào, sơn hào hải vị thoáng chốc đã ngập cả chiếc bàn uống nước cỡ lớn.

“Chỉ là muốn tìm một người ăn cùng. Bàn ăn lớn như vậy, ăn một mình thực sự rất chán.”

Nói rồi đặt rượu xuống, điềm nhiên gắp thức ăn bỏ vào miệng. Tịch Nhan quay mặt đi, nghe rõ bụng đang làm phản. Như thế này rõ ràng là muốn khiêu khích cô, cả ngày nay chỉ được ăn có mỗi bát mì gói, nhìn những thứ này không đói mới lạ.

Mặc dù tiếng trống bụng rất nhỏ lại nhanh chóng bị Tịch Nhan di chân che đi. Nhưng Arthur là ai? Kẻ sở hữu trí tuệ thông minh, tương lai nắm trong tay vận mệnh cả đất nước. Một âm thanh như vậy mà không nghe ra thì hắn đã chẳng làm chủ được thiên hạ. Đặt đũa xuống, mỉm cười ngẩng đầu nhìn Tịch Nhan, giọng hắn bông đùa.

“Hình như tôi nghe thấy tiếng cóc kêu, em có nghe thấy không?”

Tịch Nhan quay phắt lại, cóc kêu cái đầu nhà hắn. Mà Arthur chẳng quan tâm đến ánh mắt của cô, khẽ nhướng mày chỉ xuống ghế, Tịch Nhan không kìm được nhìn bàn ăn thịnh soạn, thì cô ngồi.

Đặt mông xuống ghế, hai tay ôm chặt balo không chịu buông, dù gì cũng là trong hang cọp, không thể không phòng thủ. Hơn nữa, người trước mặt còn là một tên vô sỉ được sao hồng loan chiếu.

Arthur khẽ nhăn mặt nhìn dáng ngồi của Tịch Nhan, thoáng chốc chân mày giãn ra, cười khẽ.

Mà nụ cười này đã lọt thỏm vào mắt nữ nhân đối diện. Tịch Nhan trầm mặc nhìn, không phải là vì nó quá đẹp, mà chính là nụ cười hiếm hoi. Cô không tin, Arthur mà cũng biết cười như vậy sao?

Đừng nói cô bỡn cợt, mà thật sự vẻ ngoài lạnh lùng của hắn không phải vô duyên vô cớ xuất hiện, cái gì cũng có giá của nó, kể cả số phận. Như cô đã nói, không phải ai cũng biết Arthur là hoàng tử. Lại càng ít người biết được phía sau thân thế mà ai cũng mơ ước kia lại là một nội tâm vô cùng phức tạp.

Theo cô biết, Arthur là con đầu của quốc vương. Mẹ của hắn trước đây chỉ là một cung nữ, không ham muốn danh phận mà mang theo cái thai không nên có dời khỏi cung điện. Sinh con ra, khổ sở trốn tránh suốt mấy năm trời vẫn không thể chạy thoát số kiếp. Năm hắn tròn năm tuổi, mẹ hắn bị một tướng sĩ giết hại. Chính mắt nhìn thấy người thân duy nhất của mình nằm trong vũng máu, đối với một đứa trẻ là hồi ức không thể nào quên. Một thời gian sau, quốc vương đưa hắn trở về cung điện, oán hận trong quá khứ sôi lên ngập người, hắn ra sức tìm kiếm người đứng sau cái chết của mẹ hắn.

Nhưng số phận lại thích trêu chọc con người, hắn phát hiện ra người hắn muốn giết lại là một nữ nhân thân tín bên cạnh quốc vương. Lúc đầu, vì thân phận thấp kém hiện tại, lại không muốn làm to chuyện nên hắn chỉ im lặng, nhiều lần trong đầu đã từng hiện lên ý định bỏ qua. Nhưng vị vương phi ấy lại sợ hãi bí mật lộ tẩy, đồng thời không muốn hắn trở thành đối thủ của con mình tàn sát lẫn nhau ngồi lên vị trí hoàng tử. Cuối cùng, bản tính nhát gan và tham vọng không có điểm dừng vẫn là một con dao hai lưỡi, bà ta rắp tâm hãm hại hắn nhưng không thành. Kế hoạch thất bại, hắn trở về tự tay trả lại bà ta một nhát kiếm. Hai người em trai song sinh cũng bị chính bàn tay dính máu của hắn sát hại. Năm đó, hắn bảy tuổi.

Năm mười tuổi, hắn ngồi vào vị trí hoàng tử, nhìn thấu tất cả một cung điện tàn độc thối nát. Cũng giống như những cuộc chiến cổ đại, phi tần hãm hại nhau tranh chấp vị trí hoàng hậu. Huynh đệ tương tàn tranh cướp ngai vị tương lai. Người bàn mưu, ta tính kế, đêm ngày tranh quyền đoạt lợi. Biết bao nhiêu người vô tội phải trở thành vật hy sinh cho quyền mưu tranh đấu, bao thảm cảnh dưới chân mà chính hắn cũng bị lăm le dòm ngó. Cuối cùng vẫn bị hoàn cảnh ép buộc mà giết chết những đứa em trai. Để sau đó nhận ra, chốn cung điện bề ngoài sạch sẽ, thực chất phía sau là vị tanh nồng của máu.

Có thể, đó là một phần lí do tạo ra một vị hoàng tử bề ngoài hờ hững, vô tâm vô phế, nhưng ẩn nấp dưới lớp mặt lạ là một con quỷ khát máu.

Không thể trách, hắn lạnh lùng bởi vì thiếu thốn tình thương. Hắn là sát nhân bởi vì không được nuôi dưỡng. Cuộc sống của hắn là bao phủ bởi bóng đêm, chỉ cần có một chút ánh sáng lọt vào sẽ nhanh chóng bị người ta dập tắt. Hắn hiền lành, là bị chính nội tâm ác ma sát hại, trở thành như bây giờ cũng chỉ vì một số phận khắc nghiệt ép hắn không được có trái tim.

Nói cách khác, hắn có vật chất nhưng thiếu tình cảm. Hắn có thừa những thứ người khác muốn nhưng chưa bao giờ có được thứ mình cần.

Tịch Nhan cười nhạt. Đây, cũng được xem là bi thương đi?

Arthur thâm trầm nhìn ánh mắt Tịch Nhan ban cho hắn. Thật ra từ lần gặp cô ở sau trường hắn đã biết nữ nhân này không đơn giản. Không mu muội ngu ngốc như trước kia từng thấy, mà trở thành một loại điềm tĩnh đến không thể xuyên thấu. Đôi mắt xanh lúc nào cũng yên lặng, nhưng chỉ cần ném vào nó thứ gì bản thân sẽ nhận lại thứ đó, thậm chí còn lớn hơn nhiều lần.

Cúi đầu nhấc chiếc hộp màu vàng bên dưới để lên bàn, hắn lạnh nhạt tiếp tục nhấm nháp rượu.

“Đêm nay mặc cái này tới gặp tôi.”

Tịch Nhan im lặng quan sát vật trước mặt, một chiếc hộp khá lớn, mặt trên được buộc bằng chiếc nơ đỏ vô cùng sặc sỡ. Đêm nay mặc cái này tới gặp tôi? Thật là, cô không khỏi cười nhạt. Tịch Nhan cô dạo này hình như rất có duyên với quần áo. Không phải nói đùa nhưng cô đảm bảo, bộ đồ trong chiếc hộp kia không phải màu đỏ rực rỡ thì cũng là màu vàng chói sáng.

“Tại sao?”

Thở dài một cái hỏi lại. Giọng điệu này, là hắn đang ra lệnh cho cô à? Vậy nói xem, tại sao cô phải nghe lời hắn. Tịch Nhan từ trước tới giờ ghét nhất bị người khác khống chế, hơn nữa còn là nam nhân này.

“Nếu muốn Trình Nhã sống thì nghe lời đi!”

“Vô sỉ!”

Hai tiếng ngắn gọn không nhịn được nhả ra. Dù biết là chuyện Trình Nhã sống cùng cô chẳng giấu được đám nam nhân quyền lực này, nhưng một câu đe dọa kia quả thực quá sức vô sỉ.

Arthur nghe được mỉm cười, cúi đầu tiếp tục rót rượu.

“Tôi chưa bao giờ tự nhận mình thanh cao.”

“Vậy nếu tôi không tới thì sao?”

Câu nói này ngập tràn khiêu khích, trong tích tắc bàn tay Arthur khẽ run rẩy. Tịch Nhan nhếch môi, thử nói hắn sẽ giết Trình Nhã xem, cô phi.

Đứng dậy bỏ đi, vừa được vài bước đã nghe thấy tiếng Arthur với theo.

“Tôi sẽ chờ khi nào em tới mới thôi”

Tịch Nhan nghe nhưng không quay lại. Cô biết nam chủ này nói được làm được, lời của hắn chưa bao giờ là đùa cợt. Nhưng cứ cho là thật thì đã sao? Trước đây nước sông không phạm nước giếng thì bây giờ cũng vậy đi. Nghĩ vậy, môi nhỏ khinh miệt nhếch lên cười lạnh, thong thả từng chữ, giọng nói không mang theo chút cảm tình nào.

“Cái đó là tùy anh!”

Thẳng thừng cự tuyệt chấm dứt,chân muốn đi tiếp lại dừng lại. Tịch Nhan quay đầu, nuối tiếc nhìn bàn ăn toàn là cao lương mỹ vị lại nhìn Arthur. Dù gì thức ăn nhiều như vậy hắn có ăn đến tối cũng không hết, chi bằng... để cô giúp một tay.

Nghĩ là làm, thản nhiên gọi người phục vụ đứng cạnh đó gói đồ ăn lại. Không cảm thấy bản thân mặt dày, cũng chẳng nhìn phản ứng của chủ nhà lấy một cái liền xách túi bỏ đi. Nhìn xuống túi đồ ăn trên tay, Tịch Nhan mỉm cười nghĩ đến mấy hôm nay Trình Nhã và Khắc Hy đều phải ăn mì gói cùng cô. Nếu thấy những thứ này chắc sẽ rất vui.

Đừng nói cô không biết liêm sỉ, đối với người vô sỉ phía sau thì còn phải học tập nhiều. Bởi vì còn người trên bàn ăn mà cô đã thu dọn sạch bách thì phải nói là quá sức mặt dày. Nhưng đã có người mời ăn mà không đụng đũa chút nào thì đầu óc thật sự có vấn đề. Vả lại, quan niệm của cô: ngại hại dạ dày!

Cánh cửa gỗ đóng lại nặng nề, Arthur cười nhạt hạ ly rượu vang xuống bàn. Dung dịch màu đỏ sóng sánh, phản chiếu tấm hình người phụ nữ mỉm cười trên ly thủy tinh.

“Mẫu hậu! Người từng nói muốn thấy con dâu. Cô ấy... có được không?”

...

Tịch Nhan ra tới sân, dang tay hít dài một hơi, khác hẳn với không khí như áp bức trong phòng Arthur, bên ngoài quả thật rất trong lành.

Đưa mắt nhìn quanh một vòng, hồi nãy vì bị Khang Vũ lôi nhanh nên cô không để ý. Giờ nhìn lại, quả thật, y chang cái phủ tổng thống. Vệ sĩ đứng trước cổng, vệ sĩ đứng trong nhà, vệ sĩ ngoài hành lang, thậm chí còn có cả vệ sĩ đi bộ tuần tra. Thế này, liệu trước nhà vệ sinh có không nhỉ?

Lắc đầu tập tan suy nghĩ vớ vẩn, đang muốn bước đi lại có thứ gì đó bay ra từ cửa sổ khiến cô dừng lại. Trời đã ngả tối, lại thêm dưới đất rụng đầy lá khô nên Tịch Nhan chẳng thể thấy gì. Nghe theo âm thanh thì hình như là một mảnh giấy bị vo tròn.

“Tại sao có tung tích của một đứa con gái cũng không tìm được hả? Tôi thuê người vô dụng như các người để làm gì?

“Công chúa! Thần đã cho người tìm kiếm khắp nơi rồi, nhất định sẽ nhanh thấy...”

“Nhất định, nhất định, nhất định, câu này đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Ngày nào cũng là nhất định, không thấy chán sao? Tôi cho các người ba ngày, không tìm được cô ta thì vác đầu về đây gặp tôi nghe rõ chưa?”

Tiếng nói đầy phẫn nộ vang ra từ căn phòng phía sau lọt vào tai Tịch Nhan. Vì đứng quay lưng về phía cửa sổ nên cô không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì. Dù biết nghe trộm không phải việc tốt, nhất là khi chính bản thân đang đứng trong hang cọp. Nếu bị phát hiện thì đêm nay cô chẳng còn đường mà quay về. Nhưng là, nó cứ đập vào tai thì cô có thể làm gì, coi như miễn cưỡng đi!

Nhưng thông tin nghe được quả thật rất đắt giá. Công chúa? Là công chúa Y Thiên sao? Nếu Tịch Nhan không nhầm thì đây là em gái Arthur, đứa con gái duy nhất của đức vua. Nhếch nhẹ môi một cái, nữ phụ thứ ba cuối cùng cũng xuất hiện.

Đôi giày búp bê bước nhanh qua tấm ảnh bị vo tròn nhăn nheo trên đất. Tịch Nhan chẳng hề biết, nếu cô níu lại thêm một chút để bóng đèn trên đầu bật sáng. Cô sẽ thấy được, khuôn mặt người con gái bị rạch nát trên tấm ảnh dưới đất, chính là cô.

“Mau chóng tìm ra tung tích của cô ta cho tôi! Khuyến rũ anh Thiệu Khâm, tôi nhất định sẽ khiến Mẫn Tịch Nhan sống không bằng chết!”

...............................

Nữ phụ thế kỉ 31

Chap 10: (2)

Búp bê Mù

Cảm ơn đã đọc!

......Sẵn sàng nhận gạch đá......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.