Tịch Nhan ngồi im dưới trạm xe tối đen, nhìn từng chiếc taxi dừng lại rồi dời đi. Thành phố sầm uất về đêm càng nhộn nhịp, đèn điện sáng trưng trên những khu đô thị cao chót vót. Vậy mới nói, thế giới của người giàu có chẳng bao giờ có vị trí cho cô.
Bước chân hối hả dừng lại bên lề đường. Vạt áo blu khẽ lay nhẹ trong gió đêm, đôi mắt lục bảo nhìn người con gái đang ngủ say trên ghế. Khuôn mặt kiều diễm thoáng vẻ nhợt nhạt, mái tóc nâu nhẹ lấp lánh dưới ánh đèn đường.
Môi bạc bật mở.
“Sốt rồi!”
~*~
Tịch Nhan mở mắt, cảm thấy đầu có chút choáng váng. Cô cứ nằm im nhìn trần nhà màu trắng một hồi lâu, tới khi nhận ra đây không phải nhà của mình mới vội vàng bật dậy.
Cúi đầu nhìn cánh tay phải có chút nhói đau liền thấy ngay sợi dây chuyền nước biển. Căn phòng cô đang ở tất cả đều có màu trắng, dụng cụ y học nằm gọn gàng trong tủ cạnh mấy chiếc áo blu. Nội thất sang trọng, xa hoa gấp ngàn lần bệnh viện. Hương hoa quỳnh thoang thoảng trong không khí, nhìn thế nào cũng không giống một phòng khám tư.
Chợt cô dừng lại, mục quang xanh nhạt không nhìn quanh nữa mà chú mục ra ngoài ban công. Ở đó, một nam nhân đang tựa đầu lên ghế ngủ, tay trái chống xuống dựng lên đỡ lấy đầu, phong thái tao nhã lại đem theo một chút lười nhác. Hàng mi rậm khép chặt thỉnh thoảng rung nhẹ, sống mũi cao thẳng, môi bạc cong cong như đang mỉm cười. Ngũ quan lập thể mà ôn nhu. Trên người anh mặc chiếc áo blu trắng, dụng cụ khám bệnh vẫn còn quàng trên cổ. Mái tóc vàng bung xõa trên vai, thỉnh thoảng bị gió đêm thổi vào, phá lệ cuồng dã.
Thật khiến cho người ta phải đờ đẫn, liếc mắt một cái là có thể quỳ gối xưng thần.
Tịch Nhan lắc nhẹ đầu, giật mạnh dây chuyền nước biển leo xuống đất. Từng bước nhẹ nhàng về phía cửa ra vào, khoảnh khắc tay cô chạm vào nắm đấm cửa cũng là lúc một giọng nói ma mị quen thuộc vang lên.
“Tôi đâu có giết em, tại sao phải chạy?”
Bàn tay trên không bất lực buông xuống, Tịch Nhan quay lại liền thấy nam nhân đã mở mắt, cả thân hình thon dài cao lớn dựa vào cửa, đôi mắt xanh lục như hai viên ngọc bội hiện lên ý cười nhìn cô. Không thể phủ nhận, rất đẹp!
Tịch Nhan thừa nhận cô muốn bỏ đi, nói muốn chạy cũng không hoàn toàn sai. Tử mâu xanh nhạt khẽ liếc tấm bằng y học đỏ rực trên tường, nếu cô không nhầm đó là giải thưởng y học XX, mà trong thế giới này số người nhận được giải thưởng đó không phải nhiều. Hơn nữa, nam nhân trước mặt còn có một vẻ đẹp khiến người nhìn không cưỡng được si đắm, kẻ có khả năng đặc biệt này chẳng ai khác ngoài nam chủ thứ tư của Tịch Du, Tống Thiệu Khâm.
Theo trí nhớ của cô, Tống Thiệu Khâm là một bác sĩ tài giỏi vô cùng nổi tiếng, ngoài ấm trong lạnh thông minh trời phú. Dưới tay hắn, xác xuất phẫu thuật không thành công là cực kì nhỏ, thậm chí có thể nói là không bao giờ thất bại. Cũng vì vậy hắn ta được mệnh danh là đôi tay vàng trong nền y học.
Nhưng ngoài cái danh tiếng nổi bật ở trên, Tống Thiệu Khâm còn là nam chủ thứ tư trong hậu cung của Tịch Du. Vẻ ngoài ôn nhu vô hạn nhưng thực chất bên trong hắn cũng là một con quỷ thèm khát máu tanh. Tịch Nhan làm sao quên được lúc cô còn nhỏ chỉ vì tức giận tát Tịch Du một cái, cô đã vinh hạnh được nam nhân này dùng dao mổ tặng cho một dấu nhân sau lưng, tới giờ vẫn chưa lành sẹo.
Nhìn lại Tống Thiệu Khâm một lần nữa, không thể không thừa nhận, quả thật nam nhân này cũng giống với những nam chủ khác, có tư chất khiến nữ nhân phải điên cuồng. Nhưng đẹp thì sao, hắn là nam chủ, là người của Tịch Du, ngắm nhìn nam nhân của người khác là không tốt. Hơn nữa, hắn cũng vô cùng ác bá, chưa biết chừng có ngày con dao mổ của hắn sẽ dùng để lóc thịt cô.
Là bạn hay là thù đã phân định rõ, tốt nhất vẫn là tránh xa một chút.
Tống Thiệu Khâm rảo bước tới cạnh Tịch Nhan, phượng mâu xanh lục chăm chăm nhìn cô không dời mắt lấy nửa cái. Lúc bàn tay hắn đưa lên không cũng là lúc cô lùi người lại, lưng đập vào cửa ra vào.
Tống Thiệu Khâm nhìn phản ứng của Tịch Nhan mỉm cười, tiếp tục đưa tay lên chạm vào trán cô. Miệng từ tốn.
“Vẫn còn nóng!” Quay lại mở tủ bóc một viên thuốc hạ sốt, tiện tay cầm thêm ly nước trên bàn.
“Lần sau đừng uống thuốc bừa bãi, thuốc em uống hết hạn rồi. Nếu đây không phải thế kỉ 31 thì em đã chết rồi cô bé!”
Tịch Nhan im lặng cúi đầu, không chờ Tống Thiệu Khâm quay lại liền mở cửa chạy ra.
“Cảm ơn!”
Tống Thiệu Khâm cầm ly nước trên tay nhìn vào cánh cửa đã im lìm. Đáy mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp, âm trầm khó đoán.
“Những đau khổ đó đâu phải của em, tại sao phải chịu đựng, Lâm Di?”
...
Tịch Nhan bước xuống sân vườn, mùi hoa quỳnh vàng thoang thoảng trong không gian. Gió mạnh mẽ quật vào thân cây tử đằng, mây đen kéo tới đem theo những chớp sáng cuối chân trời. Dấu hiệu của một cơn mưa lớn sắp đổ xuống nhân gian.
Ôm lấy người để giảm bớt cái lạnh, Tịch Nhan vẫn chưa hết thấy ngạc nhiên vì hành động của Tống Thiệu Khâm. Đáng lí nếu đúng là hắn trong nguyên tác thì khi nhìn thấy cô sắp chết hắn phải cười khẩy mà bỏ đi. Đằng này lại đưa cô về, còn cười nhiều như vậy, hắn không sợ Tịch Du ghen sao?
Lắc đầu để quên đi những suy nghĩ vớ vẩn, mặc kệ hắn có tốt với cô hay không. Nam chủ vẫn là nam chủ, vết sẹo trên lưng cô dù hắn có cười đến rách miệng cũng chẳng thể lành.
Vốn dĩ muốn bước đi lại bị thứ gì đó giữ lại, đôi mày thanh tú không nhịn được khẽ cau. Trong khu vườn ngập tràn hoa quỳnh vàng ấy, một bóng người phụ nữ đang chật vật trên đất, bàn tay đào bới lần mò cắm những chiếc ô xuống che đi một mảnh vườn.
Tịch Nhan tiến lại gần, bước chân nhẹ nhàng không mang theo tiếng động. Tới khi cô đứng phía sau người phụ nữ cũng không để ý, chỉ mải mê vùi đất bật ô che chắn cho những khóm oải hương đang quật cường chịu gió.
Tịch Nhan đứng im nhìn, người phụ nữ ấy rất đẹp, bà có đôi mắt màu tử đằng tím nhạt. Chỉ có điều, đôi mắt đó hình như không thể nhìn thấy. Thoáng nhìn chiếc xe lăn đã đổ bên cạnh, lại nhìn đôi chân không đi giày lê lết dưới đất, lòng cô chợt dâng lên thứ gì đó thương xót. Người phụ nữ đó rất giống mẹ ruột trước đây của cô, bà cũng là một người không đi được, không nhìn được.
“Cô để con giúp!”
Cúi đầu nắm lấy bàn tay lần mò trên đất, Tịch Nhan nhìn người phụ nữ cười nhẹ. Tới khi nhìn vào đôi mắt không xác định được phương hướng kia lại mím môi. Cô quên mất, bà ấy không nhìn thấy được, cô cười cho ai xem.
Người phụ nữ nghe thấy giọng Tịch Nhan liền ngừng tay, đôi mắt tím không nhìn ra tiêu cự thoáng giật mình trong gió. Tịch Nhan không để ý, cúi người dúi chiếc ô cuối cùng xuống đất. Nhìn những khóm oải hương tím nổi bật trong biển quỳnh vàng lại nhìn người phụ nữ. Thật đẹp, dù không hiểu tại sao bà ấy lại làm việc này nhưng cô vẫn muốn giúp. Bởi vì lần đầu nhìn vào đôi mắt không tiêu cự ấy, cô có cảm giác cả cơ thể này giống như đang run rẩy.
“Tiểu Di!”
Người phụ nữ ôm lấy Tịch Nhan, cô ngạc nhiên nhưng lại không muốn gạt bỏ. Tiểu Di? Tiểu Di? Là gọi Lâm Di? Là gọi cô sao?
“Con về rồi, cuối cùng con cũng về với mẹ! Con có biết mẹ nhớ con lắm không? Mẹ đã tìm con rất lâu rồi, sau này không được bỏ mẹ đi nữa biết chưa?”
Tịch Nhan chết lặng. Tiếng nói vội vàng nghẹn đắng như lưỡi cưa cùn cắt xuống thần kinh cô. Mưa bắt đầu trút xuống, nặng hạt đập vào những chiếc ô xung quanh hai người. Từng hạt từng hạt xen nhau, rào rào như thác lũ.
Mẹ à! Con cũng nhớ mẹ lắm! Con không sẽ không bỏ đi nữa, muốn ở bên mẹ thôi!
Cổ họng cô bỏng rát, những lời ấy cô rất muốn nói ra nhưng thanh âm như bị thứ gì đó ngăn lại. Dù cô có gào thét thế nào cũng không thể thành tiếng. Chỉ có thể để mặc người phụ nữ ôm vào lòng, ấm lắm! Cảm giác này đã lâu lắm rồi cô không có được.
“Tiểu Di, con sao vậy? Sao không trả lời mẹ, người con nóng quá, con sốt rồi, để mẹ kêu Thiệu Khâm khám cho con!”
Người phụ nữ ấy buông cô ra, bàn tay ôm lấy mặt cô quan tâm hỏi han. Tịch Nhan mơ mơ hồ hồ, tới khi nghe được hai chữ Thiệu Khâm cô mới bàng hoàng tỉnh lại.
“Cô! Đây không phải Tiểu Di, chúng ta vào nhà thôi, người cô ướt hết rồi!”
Ngẩng đầu nhìn lên Tống Thiệu Khâm đang cầm dù che cho hai người. Phải rồi! Cô không phải Lâm Di, càng không phải Tiểu Di của bà ấy. Cô, là Mẫn Tịch Nhan!
“Thiệu Khâm, con nói gì vậy. Đây là Tiểu Di, là con gái của cô. Tiểu Di, con nói cho Thiệu Khâm biết con là Tiểu Di đi!”
Tịch Nhan vẫn im lặng, mặc cho Tống Thiệu Khâm ra sức khuyên nhủ người phụ nữ vẫn không có ý định buông cô ra. Bàn tay cứng ngắc ôm chặt cổ cô như chỉ sở lỏng tay một chút “con gái bà” sẽ biến mất. Nói với Tống Thiệu Khâm nhưng lại chẳng khác gì cầu xin cô.
Tịch Nhan nhắm mắt, cô là Mẫn Tịch Nhan, không nên tham lam cướp mẹ của người khác như vậy. Dứt khoát đẩy người phụ nữ ra khỏi người, cô lạnh lùng cự tuyệt.
“Con không phải Tiểu Di! Cô nhầm người rồi!”
Khoảng lặng ập xuống, trái tim đau như bị ai cắt vụn. Câu nói đó, liệu có khi nào con cảm thấy hối hận. Chỉ biết hiện tại, con chỉ muốn mình chưa từng xuất hiện ở đây, nếu lúc trước con lạnh lùng bước đi thì giờ đây đã không phải nói ra những lời này. Con đau một, cô đau gấp vạn lần. Xin lỗi!
“Không thể nào, con là Tiểu Di mà. Tiểu Di, con giận mẹ sao? Năm đó mẹ không cố tình làm mất con, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi mà Tiểu Di!”
Người phụ nữ lần mò tìm kiếm tay cô, Tịch Nhan đứng dậy quay lưng đi. Cô không muốn, cũng không thể nhìn thêm được nữa.
“Tiểu Di đã chết rồi!”
Tống Thiệu Khâm như hét lên. Không gian trở về im lặng, không còn tiếng khóc cũng chẳng có tiếng cầu xin. Âm thanh của mưa cũng theo lòng người mà nhỏ lại.
Tịch Nhan không quay lại, Tiểu Di chết rồi? Nếu được, cô cũng muốn thay thế cô ấy, dù không còn sống nhưng ít ra cô ấy cũng có một người mẹ hết mực yêu thương.
“Cô! Con đưa cô vào, cô sẽ cảm lạnh mất!”
Tống Thiệu Khâm cúi đầu bế người phụ nữ dậy, bàn tay dính đầy bùn đất kéo lấy tay cô. Tịch Nhan quay lại, bàn tay ấy nắm rất chặt nhưng cũng tuột dần, tuột dần. Cuối cùng chỉ còn là cái lạnh của mưa.
Cô không chịu được đứng im, rồi sức lực như bị rút đi mà ngồi phịch xuống đất nhìn Tống Thiệu Khâm đưa người phụ nữ vào trong. Tới khi khuất bóng cổ họng cô mới nghẹn ngào thốt ra từng tiếng.
“Mẹ!“...
“Mẹ!“...
“Mẹ ơi!“...
Âm thanh ấy nghe sao xa xôi, từng tiếng lại từng tiếng nghẹn đắng, khiến người nghe được không khỏi xé ruột xé gan. Mặc cho Tịch Nhan gọi, đáp lại cô cũng chỉ là tiếng mưa.
Mưa đập vào mắt cô.
Mưa dội xuống người cô.
Mưa như đánh thức cô khỏi cơn mộng tưởng.
Mưa như cười nhạo trừng phạt sự ngu ngốc của cô.
Ảo tưởng đủ rồi, đó đâu phải mẹ cô, mẹ của cô là Triệu Thục Yến. Là người đàn bà đang ngồi ở nhà làm đẹp. Là người luôn nhìn cô chán ghét. Là người từng bao lần thay Tịch Du hành hạ mắng chửi cô. Là người vì bảo vệ con chồng mà tự tay đuổi cô ra khỏi nhà. Là người...
Là người không bao giờ gọi cô một tiếng “Con gái!”
Bàn tay bất giác đưa lên như muốn ôm thứ gì đó vào lòng, lại chợt nhận ra chỉ là một khoảng không trống rỗng. Ôm chặt lấy chính mình như muốn giữ lại chút hơi ấm cuối cùng trước khi bị mưa cuốn đi, Tịch Nhan cúi đầu xuống đất như không còn sức sống. Nói cô điên cũng được, nói cô ngu si cũng được, cô thật sự cảm thấy lưu luyến giây phút được người phụ nữ ấy ôm vào lòng.
Khoảnh khắc ấy rất ấm áp, ấm áp tới mức nếu chỉ là nằm mơ cô cũng mỉm cười. Trái tim như ngừng đập, máu ngừng chảy. Để tới khi buông ra mới ập đến những nỗi đau tê tâm liệt phế.
Khoảnh khắc ấy, có thứ gì đó chảy xuôi trên mặt. Là nước mắt hay là mưa cô cũng không còn phân biệt nổi.
Tống Thiệu Khâm quay lại nhìn người con gái ngây ngốc ngồi dưới mưa, không một thứ gì che chắn mặc cho mưa thô bạo đập xuống người. Cô vẫn là cô, chưa bao giờ biết bảo vệ chính mình.
“Để em chịu đựng đủ rồi, từ giờ tôi sẽ bảo vệ em!”
~*~
Căn phòng xa hoa ngập trong bóng tối, chút ánh sáng len lỏi từ cửa sổ chỉ đủ chiếu sáng một góc phòng. Sàn nhà la liệt những vỏ chai chống rỗng. Người con trai ngồi bệt bên giường, quần áo xộc xệch, tay cầm chai rượu chốc chốc lại dốc ngược. Mạnh Thành Lăng như một kẻ điên, tóc rối bù xù những vẫn chẳng thể nào che được dung nhan tuyệt mĩ.
Màn hình điện thoại sáng, chuông reo khiến nó xoay tròn trên nền nhà. Mạnh Thành Lăng đờ đẫn nhìn màn hình hiện lên hai chữ Tịch Du, cõi lòng chợt dâng lên thứ gì đó nguội lạnh. Bàn tay đưa ra, quăng thẳng chiếc điện thoại đi. Ánh sáng tạo thành đường vòng cung rồi tắt ngấm vỡ nát dưới nền nhà.
Dốc chai rượu đã cạn xuống đất, anh loạng choạng tiến đến tủ lạnh. “Cạch” một tiếng mở ra, một nửa tủ chất đầy bia rượu. Mạnh Thành Lăng cứ đứng im như vậy nhìn, ánh sáng từ tủ lạnh hắt vào khuôn mặt yêu nghiệt đã ửng đỏ vì ngà say. Trước đây những thứ này rất ít khi xuất hiện trong phòng anh, cùng lắm chỉ là vài chai rượu vang thượng hạng bày trên tủ trang trí. Anh không biết chúng xuất hiện ở đây từ lúc nào, hình như hôm trước, hình như sau khi anh bước ra từ siêu thị, hình như sau khi anh điên cuồng phóng xe trên đường cao tốc, hình như... hình như sau khi anh bới thùng rác tìm áo khoác bị Tịch Nhan ném bỏ.
Áo khoác?
Khẽ ngẩng đầu nhìn chiếc áo khoác treo gọn gàng trên tường, Mạnh Thành Lăng bật cười tự giễu cợt chính mình. Tới bây giờ chính anh còn không tin nổi sau khi Tịch Nhan bỏ đi anh đã tự mình lục thùng rác tìm lại áo khoác lôi về. Thật không thể ngờ, một đại thiếu gia như anh mà cũng có ngày phải làm cái việc dơ bẩn ấy. Nếu để người ngoài biết được, có chết cũng không bao giờ tin.
Với bừa một lon bia, anh dựa người vào tủ bật lon dốc ngược. Vị bia đắng đắng rơi xuống cuống họng, cay xè. Trượt người ngồi bệt xuống đất, tấm hình chụp Tịch Nhan đang đứng cạnh một người con trai cùng tờ giấy ghi địa chỉ đập vào mắt anh. Cô đang cười? Là đang cười với người con trai khác... không phải anh.
Ánh mắt ngà rượu đột nhiên nổi lên một tầng băng sương, khuôn mặt góc cạnh mờ nhạt trong bóng đêm, phá lệ yêu mị.
Nói không khó chịu, là tự lừa dối mình. Nói không tức giận, lại càng giả tạo hơn. Nhưng anh lấy quyền gì giận, phải chăng trước đây anh luôn tự phụ giá trị của mình trong cô là vô cùng lớn, tới khi không có ai đeo đuổi cho anh mắng chửi lại cảm thấy thiếu sót.
Anh từng nói: Người anh yêu là Mẫn Tịch Du!
Anh từng nói: Mẫn Tịch Nhan chưa bao giờ có giá trị trong mắt anh!
Là giả?
Là giả sao?
Là vì biết Tịch Nhan luôn đứng sau anh, trái tim cô chỉ dành cho anh nên tình cảm của cô luôn bị anh xem thường. Lại chính bản thân cũng không nhận ra, trái tim anh luôn dành một phần cho cô. Chỉ là, phần tình cảm đó lại được giấu tận sâu trong ngăn kéo điểm mù.
“Anh Thành Lăng, em không có, em không ngủ với dượng”
“Anh Thành Lăng, đừng đuổi em đi, em xin lỗi!”
“Mạnh Thành Lăng, tôi từng nói tôi yêu anh. Phải! Tôi yêu anh, nhưng đó chỉ là chuyện của trước kia, tình yêu đó đã bị anh đập vỡ từ lâu rồi. Tôi của trước kia đã chết, là bị chính anh vùi lấp.”
“Anh nghe cho rõ đây, tôi và anh, từ giờ trở đi không còn bất cứ quan hệ gì hết!”
“Không có quan hệ gì hết!”
Mạnh Thành Lăng đưa tay đấm mạnh xuống sàn, chai rượu vang vỡ toang gim những mảnh nhọn sâu vào tay anh. Máu, rỉ qua vết thương thấm đỏ mảnh thủy tinh, nhỏ từng giọt từng giọt xuống tấm hình người con gái đang cười. Giọng anh yếu ớt vang lên trong đêm.
“Khắc Hy! Anh thừa nhận em nói đúng, anh không chỉ tham lam mà còn quá sai lầm.”
~*~
Tịch Nhan đi bộ về nhà, không ô che dù chắn cô cứ mặc kệ cho mưa xối vào người. Mưa dội xuống đường, những âm thanh vang lên như một bản nhạc khiến người ta mơ hồ. Mà thực tế, mấy ngày nay cô cũng không biết mình đang tỉnh hay mơ, giống như lạc vào một cơn ác mộng không thể tìm ra lối thoát.
“Tịch Nhan!”
Giọng nói trầm ấm vang lên, âm thanh hòa vào mưa cứ ù ù cạc cạc bên tai cô. Tịch Nhan không rõ người đó nói gì, chỉ cảm giác có ai đó gọi mình mà vô thức đứng lại.
Mạnh Thành Lăng đứng trong mưa, quần áo xộc xệch ướt đẫm dính vào người. Mái tóc đỏ rượu lõa xõa xuống mắt, khuôn mặt trắng bệch như người phát bệnh. Tịch Kiều từng nói, Mạnh Thành Lăng yêu nghiệt xuất chúng, nếu để tác giả tận mắt nhìn thấy anh ta trong tình trạng này cũng phải dùng tay tự vả miệng mình.
Nhưng đẹp xấu gì liên quan gì đến cô. Tịch Nhan cười khẩy nhìn Mạnh Thành Lăng, trước đây anh ta từng chê cô dơ bẩn. Giờ nhìn xem, cô ướt anh ta cũng ướt. Khác nhau chỗ nào.
“Tịch Nhan, đừng đi!”
Thấy cô muốn bước đi, Mạnh Thành Lăng vội vàng gọi giật. Không mang theo uy hiếp nhưng lại giống như uy hiếp. Không mang theo cầu khẩn nhưng lại giống như cầu khẩn. Rốt cuộc Tịch Nhan dù muốn hay không cô vẫn không thể bước đi. Đây là gì? Cầu xin sao? Vậy cô cũng muốn đứng lại xem Mạnh Thành Lăng còn muốn giở trò gì.
“Tôi yêu em!”
Rất nhẹ nhàng vang lên, Tịch Nhan nghe được nhưng không quan tâm, tiếp tục đứng im. Cứ coi như cô nghe nhầm đi.
“Tôi yêu em Tịch Nhan!”
Mạnh Thành Lăng như sợ cô không nghe thấy mà nhắc lại, chỉ có điều anh có la hét thế nào cũng chỉ là hạt bụi trong mưa. Không có điểm tựa, nhanh chóng bị trôi đi chẳng lưu lại thứ gì.
Nhưng Tịch Nhan nghe rất rành, dù cố giả vờ cô cũng không thể tự nhủ mình nghe sai. Ngẩng đầu nhìn lên, đón nhận tầm mắt mơ hồ đem theo tuyệt vọng của Mạnh Thành Lăng, không ngạc nhiên, không cự tuyệt chỉ nhếch môi một cái.
Họ đang đùa cô sao? Hết Lãnh Du Thần lại tới nam nhân này, từ khi nào cô đã trở thành nơi cho bọn họ giải khuây?
“Anh điên đủ chưa?”
“Tôi không điên, tôi đối với em là thật lòng. Tôi biết trước đây tôi đã quá đáng với em, cho tôi một cơ hội, sau này tôi sẽ bù đắp tất cả cho em.”
Bù đắp? Tịch Nhan thật muốn cười lớn. Hay cho câu bù đắp, những gì anh ta đối xử với cô, dù có nai thân bù đắp cả đời cũng không đủ. Nói bù đắp, hình như quá đơn giản đi?
“Tôi không có thời gian đùa giỡn với anh!”
Tịch Nhan tiếp tục bước đi, khoảnh khắc lướt qua Mạnh Thành Lăng chỉ nghe được một câu hỏi nhạt nhẽo. Âm thanh rất nhẹ, giống như tiếng gió rít thổi trong đêm.
“Tịch Nhan! Em thật sự không còn cảm giác gì với tôi sao?”
Bước chân có chút chậm lại, tử mâu xanh nhạt mơ hồ nhìn màn mưa trắng xóa. Không còn, là cô không còn chứ không phải Tịch Nhan. Đứng im nửa ngày môi vẫn mở, thong thả nhả ra từng chữ.
“Mạnh thiếu gia, cắt đứt... là chẳng còn gì!”
Dứt khoát xoay người, trong màn mưa dày đặc là một nụ cười vô vị tới đau xót. Từng bước từng bước dời đi, không một tia trần chờ, quyết tuyệt tránh xa những thứ không bao giờ thuộc về cô. Cô không oán trách Mạnh Thành Lăng, không oán trách cuộc đời, bởi vì tất cả là do cô tự chuốc lấy.
Là do cô mù nên mới yêu Mạnh Thành Lăng, là do cô ngu ngốc nên mới yêu Mạnh Thành Lăng.
Trước đây, chỉ cần một ngày được đứng sau Mạnh Thành Lăng, một ngày được nhìn thấy anh cười là một ngày hạnh phúc. Mặc cho anh chẳng bao giờ nhìn Tịch Nhan, mặc cho nụ cười của anh không phải dành cho Tịch Nhan cô cũng vui sướng mà quên cả tương lai.
Cô giống như con thiêu thân, dù biết là đống lửa, dù biết sẽ phải chết vẫn bất chấp lao vào. Bởi vì trong đó có Mạnh Thành Lăng.
Cô giống như người đi vào sa mạc, dù biết đó là hố cát, dù biết chỉ là ảo giác vẫn điên cuồng chạy đến. Bởi vì trong đó có Mạnh Thành Lăng.
Nhưng giờ hết rồi! Cảm giác điên cuồng đó, tình yêu tuyệt vọng đó sẽ chẳng bao giờ có nữa. Mạnh Thành Lăng là người đứng trên cao, vương vị quyền quý chẳng thiếu thứ gì. Tịch Nhan là người quỳ dưới trướng, ngoài thân phận hèn hạ thì chẳng có thứ gì. Hai người hai thế giới, chẳng bao giờ có thể chạm vào nhau. Cô tỉnh mộng rồi, Mạnh Thành Lăng cao quá, cô không với tới được. Anh ta giống như một u cốc tử thần, đã thoát ra rồi cô không muốn quay lại. Bởi vì cô sợ mình sẽ không tự chủ mà trượt thẳng xuống vực sâu không đáy.
Mưa vẫn vô tình đập vào mắt cô đau rát. Cứ coi như mất đi tất cả, sau này cô sẽ sống một cuộc sống bình lặng, cố gắng khiến nó tốt đẹp hơn.
Nhưng là cũng không đúng, cô không hề mất, bởi vì từ trước tới giờ chưa bao giờ có được.
...
Tịch Nhan đứng im trước cánh cửa màu đồng xám đờ đẫn nhìn. Không biết là do mưa hay do cô quá kiệt sức, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Không mở cửa bước vào, cô thậm chí còn không biết mình phải làm cái gì.
Chuông điện thoại reo đánh thức cô khỏi cơn mơ, Tịch Nhan mở túi lấy ra chiếc điện thoại đơn giản ngoài gọi và nhắn tin thì chẳng làm được gì. Điện thoại cũ của chủ thể cô đổi rồi, không có đủ tiền để ăn thì dùng điện thoại xịn có ích gì. Mải nhìn màn hình tới khi chuông ngừng kêu đổ lại lần nữa cô mới nhớ ra phải bấm nghe.
“Mày chết ở đâu mà bây giờ mới nghe máy hả?”
Vừa để máy vào tai, đầu bên kia đã xả vào cô những câu nói đầy “yêu thương“. Người có giọng nói mặn mà này ngoài Triệu Thục Yến “mẹ” của cô thì chẳng ai có đủ quyền năng sở hữu.
“Con vừa về đến nhà!”
“Tao không quan tâm mày vừa làm gì. Vài ngày nữa Mạnh gia mở tiệc, dượng mày nói phải đi đầy đủ cả nhà. Nhớ ăn mặc cho đẹp vào, hôm đó sẽ rất có lợi cho việc làm ăn của dượng mày, đừng có làm dượng mày mất mặt.”
Tịch Nhan đầu óc choáng váng, nghe câu được câu mất. Chưa kịp hỏi lại đã nghe một tràng “tút tút“. Có cần phải ghét cô tới vậy không, cô đâu phải virut đùng một cái đã bay sang xuất hiện trước mặt bà ta.
Cất điện thoại, xung quanh trở về im lặng, ngoài im lặng cũng chỉ có tiếng mưa từ ngoài vọng về xa xôi. Rút chìa khóa mở cửa, Tịch Nhan đứng im nhìn căn phòng trọ tối đen đến độ xòe bàn tay cũng không nhìn rõ năm ngón. Đưa tay bật đèn, đóng cửa lại, cô buông thõng hai tay ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Căn trọ này rất nhỏ, lại ẩm mốc cũ nát. Trong thế giới đầy dẫy tiền bạc này muốn kiếm một nơi như vậy không phải dễ. Nơi này là do lúc đi tìm việc làm thêm cô sơ ý nhìn thấy, thật không ngờ lại phải chuyển tới đây nhanh như vậy.
Nhìn lại nơi ở của mình một lần nữa, cũ thì cũ nhưng vẫn còn ở được. Ít nhất cũng không có ai có thể làm phiền. Từ giờ cuộc sống của cô sẽ gắn với nơi đây, ăn một mình, ngủ một mình, khóc cũng một mình. Cuộc sống mới mở ra, chờ tới khi thời gian trong nguyên tác kết thúc cô sẽ tìm cách trở về là Lâm Di.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Tịch Nhan có tính như thế nào cũng không thể tính ra, mọi vật trên thế gian đều không xoay chuyển theo ý người. Cô càng muốn trốn tránh kịch tình càng thay đổi. Rồi tới một lúc nào đó cô lại nhận ra, mình đã trở thành thứ cho người ta tranh đoạt.
............................
Nữ phụ thế kỉ 31
Chap 8: Cắt đứt... là chẳng còn gì.
Búp bê Mù
Cảm ơn đã đọc!
......Sẵn sàng nhận gạch đá......