Nữ Phụ Thế Kỉ 31

Chương 1: Chương 1: Điện Giật Gãy Chân




Chap 1. Nữ phụ thế kỉ 31

Điện giật gãy chân.

“Tiểu Di! Tiểu Di! Lại đây coi đi.”

“Chuyện gì vậy?”

Nghe tiếng gọi, tôi lập tức ra khỏi phòng tắm. Mà cái người vừa liên tục gọi tôi kia vẫn đang ngồi trước máy tính, mặt nhăn mày nhúm chăm chú đọc bình luận, thỉnh thoảng chỉnh lại cái kính cận ba độ rưỡi, đánh liên tục xuống bàn phím như thể coi chúng là vị trí xả tức.

“Bà xem! Cái bà tác giả này bị sao ấy, sủng nữ chính nhưng lại tâng bốc nữ phụ. Tôi có cảm giác không phân biệt được đâu là chính đâu là thê nữa rồi. Còn nữa, cái bộ truyện mới viết của tôi ấy, được nhiều người theo dõi lắm nhé. Nhiều đọc giả còn khen tôi có năng khiếu ảo tưởng... haha...”

Mặc kệ nhỏ bạn tự luyến, tôi vẫn im lặng, dùng khăn tắm lau khô mái tóc ướt nhẹp vừa gội xong. Mặc dù có nghe nhưng cũng chỉ là lọt tai nọ xọ tai kia. Đó là Tịch Kiều, cô bạn cùng phòng kí túc xá của tôi, một tiểu thuyết gia online khá nổi ( cái này chỉ là như cồn trong cái lớp toàn FA lâu năm của tôi thôi nhé, chỉ cần đưa ra ngoài tôi không chắc nó có phải ba xu hay không?) Ngoài thời gian lên lớp, hầu hết sinh hoạt của nhỏ đều gắn liền với cái laptop già tuổi thọ kia. Không viết tiểu thuyết thì cũng là đọc bình luận và làm một reader chuyên đi phê bình khiến bao người căm ghét.

Còn tôi - Lâm Di, một sinh viên cấp ba bình thường tới mức không thể bình thường hơn. Đơn giản vì tôi có một khuôn mặt hết sức bình thường, một cuộc sống vô cùng bình thường nên không thể nói tôi có cái gì gọi là... bất thường. Nhưng tôi đâu ngờ lại có một ngày cái bất thường ấy xuất hiện trong cuộc sống của tôi, biến tôi từ một con người tầm thường lại trở nên vô cùng đặc biệt.

~*~*~*~*~*~

Lâm Di mở mắt, hàng mi rậm khẽ rung lên lộ ra đôi ngươi xanh nhạt. Mùi ete sộc thẳng vào cánh mũi, cô nhìn quanh, hình như đây là bệnh viện. Nhớ rồi, hồi nãy lúc đang đọc tiểu thuyết của Tịch Kiều cô sơ ý làm đổ ly nước hoa quả ra bàn, kết quả là bị điện giật. Nhưng điện giật dù thế nào cũng không thể khiến chân trái của cô phải bó bột treo lủng lẳng thế kia được. Mặt Lâm Di có chút méo xệch, hình như cô bị điện giật hỏng luôn cả não rồi.

Kéo chiếc xe lăn bên cạnh lại gần, Lâm Di gắng sức leo xuống giường bệnh. Thật kì lạ, phòng bệnh này có vẻ khá rộng rãi, thảm còn được trải lông. Không ngờ ba mẹ cô lại thương con gái tới vậy, cho cô nằm hẳn phòng VIP. Còn mấy bình hoa lạ mắt đang chiễm chệ ngoài ban công kia. Có lẽ là hoa giả, cô nghĩ vậy rồi đẩy xe lăn ra cửa.

- Bíp!

“AAAAAAAA........”

Bụp!

Chuỗi âm thanh kết thúc khi cả người Lâm Di dính vào tường, còn chiếc xe lăn cô vừa ngồi vẫn đang oanh oanh liệt liệt lơ lửng trên không trung. Không phải chứ, cô chỉ sơ ý ấn nhầm cái nút vớ vẩn gì đó trên đầu xe, ai ngờ nó lại bay lên rồi hất thẳng cô vào tường. Không ổn rồi, nhất định là não cô có vấn đề, cô cần vào nhà vệ sinh gấp.

“Mẫn đại tiểu thư! Cô cần tôi giúp gì?”

Ngồi trên xe lăn trước cửa nhà vệ sinh, cả người Lâm Di có xu hướng bất động. Không phải vì cách xưng hô kì lạ kia, đơn giản vì những câu nói đó vẫn còn chưa lọt tai cô. Bất động chính là bởi vì người đang mặc váy y tá cúi gập người trước mặt cô kia hiện giờ là một con... robot. Không được, khi nào ra khỏi đây cô nhất định phải kêu ba mẹ dẫn đi gặp bác sĩ tâm lý.

“Cô... Cô có thể giúp tôi soi gương được không?”

Lâm Di khó khăn mở lời, thật sự không muốn làm phiền con robot kia nhưng cái nhà vệ sinh thênh thang này nhìn thế nào cũng không thấy lấy một cái gương.

“ Được! “

Cô y tá robot trả lời, nhanh chóng ấn nút gì đó trên người rồi cúi xuống, một cái bảng điện tử hiện ra trước mặt Lâm Di. Không, đây không phải cái bảng, trong đó là một người con gái vô cùng xinh đẹp. Mái tóc loang đỏ có chút rối loạn chảy xuống vai, da trắng như ngọc, đôi ngươi xanh nhạt như rợp bóng bởi hàng mi dài cong vút, sống mũi cao thanh tú, đôi môi căng mọng phủ chút hồng bích như cánh hoa đào. Mặc dù khuôn mặt có chút nhợt nhạt nhưng không hề giảm bớt phần mỹ lệ, thanh cao.

Khóe môi Lâm Di giật mạnh vài cái, mặt đã đen tới mức không thể đen hơn rồi. Con robot này chắc chỉ là vật thử nghiệm, phần mềm âm thanh vô cùng hỏng hóc.

“Tôi muốn soi gương, cô có thể lấy gương giúp tôi được không? Tôi không cần xem ảnh người mẫu.”

Vừa nói, Lâm Di vừa khua tay múa chân phụ họa. Cô thật sự nóng người lắm rồi, không lẽ con robot trước mặt là do một siêu mẫu sáng chế. Cô y tá robot có chút khó hiểu, nghiêng nghiêng đầu lắng nghe.

“Mẫn đại tiểu thư! Đây chính là gương, người trong đó chính là cô!”

Ầy! Con robot này còn có chức năng cãi ngang nữa. Cho cô rút lại lời vừa nói, người chế tạo ra nó phải là một luật sư vô cùng xinh đẹp.

“Tôi nói...” Vốn dĩ muốn nói thêm, lại bị điều gì đó làm cho giật mình, cô nuốt nước bọt hỏi lại cô y tá. “Ý cô nói... người trong hình... là tôi?

Lấy tay chỉ vào người như xác định lại sự thật, mà cái gật đầu như gà mổ thóc của người kia lại khiến đầu cô choáng váng. Vội sờ tay lên mặt, đúng là mịn hơn thường ngày, tay cũng trắng hơn, mỗi ngón đều thon dài tinh tế. Mặc dù cô trước khi cũng không phải quá tệ, nhưng so với lúc này thật sự là một trời một vực. Không tin được, nhất định là cô đang mơ, cắn mạnh vào cổ tay đợi tới khi cảm nhận được cơn đau cùng vị máu tanh nồng cô mới giật mình tỉnh lại. Nhìn lại vào gương, người con gái trong kia lại giống như sao chép hành động của cô. Đôi mắt xanh nhạt đẹp đến mê hồn chớp nhẹ, sâu thẳm như không nhìn thấy đáy.

“Vậy... Vậy tôi tên gì? Tôi là ai?”

Cô lắp bắp hỏi lại, hai tay túm chặt lấy tay áo cô y tá robot, chất giọng nỉ non như van nài. Làm ơn, làm ơn có ai đó nói chỉ đang đùa cô thôi đi.

“Cô là đại tiểu thư Mẫn gia! Mẫn Tịch Nhan!”

Như một quả búa tạ đập đầu, Lâm Di thẫn thờ ngồi trên chiếc xe lăn. Mẫn Tịch Nhan tiểu thư Mẫn gia, nghe thật trôi chảy, đây không phải tên cô nữ phụ thối nát trong bộ truyện ảo tưởng của Tịch Kiều sao. Phải rồi, là ảo tưởng, sẽ chẳng có gì nực cười nếu nơi cô đang ở không phải trong một cuốn sách viết về thế kỉ 31.

~*~

Thế kỉ 31? Thì ra đó chính là lí do cô điện giật mà lại gãy chân. Não cô cũng không phải có vấn đề, chiếc xe lăn này thật sự biết bay. Còn con robot trước mặt hoàn toàn không phải đồ thử nghiệm. Có trời mới biết cô đang muốn cười lớn tới mức nào, đây chẳng phải giống mấy bộ truyện Np Tịch Kiều viết, cô chính là như họ, xuyên vào tiểu thuyết đúng vai nữ phụ có cái chết thê thảm nhất. Thật nực cười, không ngờ Lâm Di cô cũng có ngày trải qua những chuyện chỉ có trong mơ như vậy.

Ngồi trên giường bệnh nghĩ lại những tình tiết đọc man man có lệ và mấy thứ vớ vẩn tác giả kể phụ đề. Đây là bộ truyện đang viết dở của tác giả tiểu thuyết ba xu Tịch Kiều. Mẫn Tịch Nhan là chị gái không cùng huyết thống của Mẫn Tịch Du - nữ chính được cô bạn cùng phòng của Lâm Di vô cùng sủng ái. Nhan sắc và thủ đoạn đều có thừa. Hậu cung không phải ba ngàn nam tử nhưng cũng đủ vạn người chạy theo. Nam chủ bao bọc cầm trên tay sợ rơi, cho vào miệng sợ tan. Đặc biệt, sủng nữ chính thế nào thì ngược nữ phụ thế ấy. Mà nữ phụ cô Mẫn Tịch Nhan chính là bị hành hạ như vậy. Nghe nói mẹ của cô là hầu gái của một gia đình quý tộc nào đó, vì khuyến rũ ông chủ mà bị bà chủ đuổi ra khỏi nhà, sau đó làm gái kiếm sống rồi sinh ra cô. Năm Tịch Nhan năm tuổi, bà đưa cô vào ở một gia đình giàu có, người đàn ông trong nhà đó rất tốt, quan tâm mẹ con cô, còn thường xuyên cho Tịch Nhan tiền tiêu vặt. Ông ta có một đứa con gái tên Mẫn Tịch Du nhỏ hơn cô một tuổi. Từ khi vào sống đã không ưa cô, thường xuyên hại cô bị mắng bằng đủ trò. Mẹ của Tịch Nhan lại vô cùng cưng chiều Tịch Du, dù biết cô bị oan nhưng đều coi như không biết. Nhưng những điều ấy Tịch Nhan đều không để bụng, thậm chí không hề quan tâm. Vì đối với cô cuộc sống được học hành, ngày ba bữa no đủ không cần ra đường xin xỏ là tốt rồi.

Cứ ngỡ cuộc sống sung sướng dưới danh phận đại tiểu thư ấy sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng cô đâu ngờ, năm Tịch Nhan tròn mười năm tuổi, cha dượng của cô có ý đồ đồi bại. Mẹ cô phát hiện, không những không bênh vực đứa con gái đáng thương bà còn ra sức chửi mắng cô thậm tệ. Cha dượng cũng từ đó xa cách cô, Tịch Du ngày càng được nuông chiều còn Tịch Nhan lại càng bị cay nghiệt. Từ đó cô trở nên thay đổi, ăn chơi xa đọa, tiêu xài chác táng, số tiền tích cóp bao năm đều bị cô phá sạch, có thể nói không nơi nào là Mẫn Tịch Nhan cô không biết đến. Từ một người giản dị mà biến thành vô sỉ, mang danh độc ác hãm hại nữ chính bị bao người căm ghét.

Mấy ngày trước, hình như vì cứu người con trai Tịch Nhan thích mà cô sơ ý khiến cái chân bị gãy phải vào viện. Lâm Di nhếch môi, đó là lí do chân cô phải bó bột treo lủng lẳng thế này sao? Vậy mà cái tên bạc tình đó tới một lời hỏi thăm cũng lười nhác cho cô. Hiện giờ không biết đang vui vẻ với nữ chính ở chốn nào rồi. Mẫn Tịch Nhan, sao cô ngốc vậy?

Được thôi, nếu số mệnh Lâm Di của tôi đã hết, ông trời cho tôi sống lại trong thế giới này. Vậy thì Mẫn Tịch Nhan, cho tôi mượn thân xác này của cô, Lâm Di tôi dù cuộc sống trước kia cũng chẳng tốt hơn ai, nhưng tôi hứa bằng mọi giá không để ai có thể xúc phạm cô thêm nữa.

..............

Nữ phụ thế kỉ 31

Chap 1: Điện giật gãy chân.

Búp bê Mù

Cảm ơn đã đọc!

.........Sẵn sàng nhận gạch đá.........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.