Arthur! Đúng rồi, sao cô lại có thể quên được nhỉ. Arthur là hoàng tử của vương quốc B, cũng chính là vị hoàng đế tương lai của đất nước này. Lạnh lùng khó đoán, hắn ta đi học dưới thân phận giả là con trai của một phú hộ giàu có. Mang danh nghĩa nam chủ số một trong lòng Tịch Du, nhưng lại là kẻ được đưa vào hậu cung gần sau cùng. Có thể nói, nữ chính đã đem lòng si mê Arthur từ ngay cái nhìn đầu tiên. Cũng một phần vì qua những nam chủ còn lại, cô ta đã biết được thân phận thật của nam nhân này. Bằng kinh nghiệm bao năm tu luyện, con thỏ trắng đơn thuần sau một thời gian ngắn đã có thể khiến Arthur tự chạy theo mình. Lôi vị hoàng đế sắp lên ngôi vào hậu cung lòe loẹt, cuốn mình vào vòng tranh chấp với các con sói hoàn mĩ khác.
Arthur là một kẻ vô tâm và có tính chiếm hữu cực kì lớn. Khi không cần thì không bao giờ nếm xỉa, nhưng một khi đã là người hắn thích thì các nam nhân khác đừng mơ đụng vào. Cũng vì vậy, nữ phụ và nam phụ xung quanh Tịch Du chết như ngả dạ dưới tay hắn. Nhưng chung quy nam chủ này có ác bá thế nào thì cũng chưa từng đụng tới Tịch Nhan. Cô không cần thiết phải sợ hắn, chỉ là vẫn nên tránh xa một chút, đụng vào hắn là đụng vào Tịch Du, rắc rối lại kéo đến và những chuyện ngày hôm nay cô làm đều đổ sông đổ biển. Biết đâu sau này đóa hắc liên Arthur sẽ là người biến cô thành thây chứ không phải Mạnh Thành Lăng.
“Cô nghèo đến mức không có cả tiền mua đồ ăn?”
Mải chìm đắm trong suy nghĩ, Tịch Nhan không hề hay biết Arthur đã xuống khỏi mái nhà từ lúc nào. Bừng tỉnh bởi câu nói vừa rồi, cô quay sang vừa vặn nhìn thấy yêu nghiệt xuất thế đứng ngay bên cạnh. Thật không hổ danh hoàng tử nước B, nhìn xa đã đủ điên đảo chúng sinh mà nhìn gần lại thêm phần mị hoặc. Thảo nào Tịch Du cố chấp tới cùng đòi lôi hắn về cho bằng được. Khuôn mặt này đẹp đến mức hoa cỏ nhìn thấy cũng phải thất sắc hổ thẹn. Chỉ có điều, phượng mâu của hắn nhìn thứ đồ ăn trên tay Tịch Nhan lại có chút khinh miệt. Là chê bai đồ ăn của cô bẩn thỉu à? Cũng phải, một người luôn đứng trên cao nhìn xuống như hắn làm sao biết được vị của thứ đồ ăn tầm thường như thế này. Chỉ cần búng tay một cái thì sơn hào hải vị ngập mắt cũng chưa chắc đụng đũa. Nghĩ vậy tử mâu xanh nhạt chuyển từ kinh diễm sang có chút khinh bỉ, môi nhỏ mấp máy đạm mạc cất lời.
“Sự giàu nghèo của tôi có liên quan gì đến anh?”
Dửng dưng hỏi một câu, tử mâu lam nhạt không một gợn sóng nhìn thẳng người đối diện. Ngữ khí trầm ổn nhưng lại khiến người trước mặt phải chột dạ. Hắn vốn dĩ ngồi trên mái nhà trước, tìm một nơi yên lặng nghỉ ngơi. Nhưng sự yên tĩnh đó lại bị phá hoại bởi màn đánh ghen đặc sắc bên dưới, mà nhân vật chính lại chính là cô nữ sinh lẳng lơ tiếng vang khắp trường. Lúc đầu cũng nhàm chán muốn bỏ đi, nhưng nhớ lại câu chuyện sáng nay hắn lại tò mò muốn ở lại xem thử. Trước đây cũng vài lần nhìn thấy cô nổi điên lao vào đánh bạn học hay ngồi uống rượu say khướt trong bar. Lời đồn của thiên hạ tận mắt chứng kiến không thể không tin. Tới hôm nay, người hắn thấy lại là một Mẫn Tịch Nhan hoàn toàn khác, bị người ta chửi bới chỉ đứng một bên trầm tư. Không phải im lặng cam chịu mà lại giống như chuyện của những kẻ tầm thường kia chẳng liên quan gì đến cô.
“Nếu không còn việc gì tôi xin phép đi trước.”
Tịch Nhan vẻ mặt vô cảm, ngay cả mi mắt cũng lười biếng không buồn chớp. Nhàm chán thẳng tay quăng túi đồ ăn vào thùng rác, cô không nhìn Arthur lấy một cái liền lẳng lặng quay đi. Cô vốn dĩ muốn tìm một nơi nào đó nếm thử đồ ăn tạo ra từ máy in. Nhưng là bị Arthur và Trình Nhã hai người thay phiên nhau phá hoại, đồ ăn ngon như vậy lại trở nên nhạt thếch vô vị. Nhưng cô đâu ngờ hành động nhỏ ấy của mình lại giống như chọc giận Arthur. Một kẻ cao ngạo như hắn lại bị nữ nhân xem như đồ ăn thừa vứt vào sọt rác. Tức giận, đôi mắt trở nên sắc lạnh, bàn tay to lớn túm lấy tay cô giật lại.
Tịch Nhan khẽ nhăn mặt, tấm lưng đập vào tường bất ngờ chuyền đến một cơn đau. Cả người Arthur bao trùm lên người cô, bàn tay cứng như thép gim chặt cô vào tường. Bàn tay cứng như thép? Hẳn vậy, lúc nhỏ do một tai nạn, cánh tay trái của Arthur đã mất hoàn toàn khả năng cử động. Nhiều lần điều trị mà vẫn vô hiệu, hắn điên cuồng chặt đứt phần tay đã hỏng. Tự mình nghiên cứu và thực nghiệm biến chính mình thành nửa người nửa máy.
“Cô cũng giỏi thật, ngay cả tôi cũng dám xem thường. Người ta nói cô thay đổi, tôi thấy cô cũng chỉ là giả tạo, khuyến rũ không được thì chuyển qua giả bộ thanh cao. Hay là giống như cô gái vừa nãy nói, thay đổi diện mạo để câu dẫn đàn ông.”
Giọng nói đầy mị lực vang bên tai, hơi thở lạnh toát phả vào cổ khiến Tịch Nhan bất giác rùng mình. Arthur khẽ nhếch môi cười lạnh, bàn tay còn lại không an phận vuốt ve khuôn mặt cô. Tịch Nhan có chút khó chịu gạt tay hắn ra, không hiểu sao cô cảm thấy vô cùng dơ bẩn.
“Lạ thật, tại sao ai cũng nói tôi thay đổi, tôi thay đổi hay không thay đổi quan trọng với các người tới vậy sao? Hay là mất đi một người để phỉ nhổ hành hạ thì cảm thấy khó chịu. Tôi và anh trước đây nước sông không phạm nước giếng, anh hiểu được tôi mấy phần mà nói tôi thay đổi. Anh nói tôi giả tạo, giả bộ thanh cao, vậy thử soi lại chính mình xem anh sống thật được mấy phần. Khuôn mặt này anh muốn nói tôi phẫu thuật cũng được, muốn nói tôi câu dẫn đàn ông cũng được, dù gì trong mắt anh tôi có là cái thá gì. Arthur thiếu gia, xin anh tự trọng một chút thả tay tôi ra, ở nơi vắng vẻ như vậy làm ra chuyện này nếu ai nhìn thấy người ta lại tưởng tôi khuyến rũ anh. Tội danh lớn như vậy, kẻ thấp hèn như tôi sợ cả đời cũng không rửa sạch.”
Lãnh đạm cất lên từng tiếng, âm thanh trầm lặng không có cảm xúc như âm ỉ vang lên trong đầu Arthur. Hắn thất thần buông tay Tịch Nhan ra, cô cũng chẳng buồn quan tâm xoa nhẹ cổ tay bước nhanh ra trước trường. Hắn muốn thấy cô thay đổi thì cô cho hắn thấy thay đổi. Dù gì sau này hắn cũng là người của Tịch Du, cô và hắn chưa chắc đã gặp lại. Coi như phòng trừ hậu họa, tránh sau này nảy sinh rắc rối.
Tịch Nhan đi rồi, Arthur vẫn như người mất hồn nhìn khoảng trống phía trước. Hắn như bị cuốn vào đôi mắt lãnh đạm trong sạch kia, vùng vẫy thế nào cũng chỉ là vô vọng. Cảm giác tê rại như thứ gì đó đang chậm rãi chậm rãi gặm nhấm ruột gan. Trống rỗng nhưng lại không thể biết thiếu vắng thứ gì.
~*~
Đêm, mặt trăng tròn xoe trên cao như rắc xuống đài phun nước một lớp bụi đá quý. Trong đêm đen tĩnh mịch nghe rõ cả tiếng côn trùng kêu ấy, một mùi hương tinh tế thoang thoảng như quyện vào không gian. Mặc cho gió như quật vào thân cây mỏng manh dưới đất, cánh hoa quỳnh vàng vẫn e ấp ướt sương đêm.
Tịch Nhan ngồi trên thành cửa sổ, bất động đến mức tưởng như quên cả hô hấp. Nhìn ánh trăng mỗi lúc một u ám trên cao, giống như nỗi lòng của cô lúc này, đầy rối loạn. Một ngày dài qua đi, cô đã có thể giúp Tịch Nhan cắt đứt với những con người kia, Lãnh Du Thần, Mạnh Thành Lăng, Arthur thậm chí cả Tịch Du và Trình Nhã. Dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn họ, nói những lời cay nghiệt đối diện với bao nhiêu người. Xong rồi, cắt đứt triệt để với đám giả tạo đầy mình ấy được rồi. Nhưng sao lòng vẫn thấy đau.
Nhẹ nhàng khép mi mắt, màn đêm cứ thế bủa vây, Tịch Nhan mệt. Cô thật sự rất mong khi mở mắt ra khung cảnh nhìn thấy sẽ là cái kí túc xá tồi tàn. Khuôn mặt này trong gương cũng trở về là Lâm Di. Tất cả chuyện xảy ra của hai tuần này chỉ là một giấc mơ, cô chưa từng tới thế giới tương lai, chưa từng gặp những con người xinh đẹp nhưng đầy nham hiểm kia. Trở về làm một học sinh cấp ba bình thường. Cuộc sống tẻ nhạt đến mức phát chán trước kia ngoài đi học cũng chỉ có đi học đột nhiên lại khiến cô thèm khát. Ít ra ở đó cô có ba mẹ yêu thương, cùng họ quây quần bữa ăn gia đình ấp áp cuối tuần. Cô có Tịch Kiều làm bạn để chia sẻ tâm sự, quan tâm đến cô. Còn ở đây, cô chả có gì hết, không bạn bè, không người thân, không ai bên cạnh, không ai thương xót. Bữa cơm của cô là ngồi một mình dưới bếp, nhìn những con người mang danh nghĩa người thân cười nói vui vẻ trên nhà. Cũng là con gái, cũng là họ Mẫn, trong khi Tịch Du sống trong bao bọc thì cô lại sống trong sự ghẻ lạnh tột cùng.
Nhìn rõ dung mạo vừa lạ vừa quen trên cửa kính, Tịch Nhan đưa tay chạm vào khuôn mặt đã tháo bỏ lớp mặt lạ bằng phấn hàng ngày. Người ta nói hồng nhan bạc mệnh, cuối cùng cô cũng hiểu thế nào là bạc mệnh, thế nào là hồng nhan. Khuôn mặt kinh diễm trong gương kia đâu phải cô, dáng người thon thả chuẩn đến từng milimét trong gương kia đâu phải của cô. Thân xác này quả thực rất đẹp, đẹp đến kinh hồn đoạt phách, mê động lòng người. Chỉ tiếc, nữ phụ dù đẹp thế nào cũng không bằng nữ chính, dù tốt thế nào cũng chỉ là đội lốt ác ma. Nam chủ vẫn sẽ là của nữ chủ, còn nữ phụ sẽ chỉ là con rối đem ra chơi đùa. Xinh đẹp thì sao, sớm muộn gì khuôn mặt này cũng sẽ bị Mạnh Thành Lăng rạch lên từng vết sẹo. Sớm muộn gì cũng phải chết thì xinh đẹp được cái gì.
Đôi vai gầy khẽ run, Tịch Kiều từng kể trước với cô về cái chết của Tịch Nhan. Vì quá yêu Mạnh Thành Lăng mà Tịch Nhan sẵn sàng dùng thân mình đỡ đạn cho anh. Không một lời cảm kích, không một chút rung động, ánh mắt cuối cùng anh dành cho cô cũng chỉ là vô tình lãnh khốc. Để mặc cô gái mù lòa bị đám nam chủ chà đạp, thể xác và linh hồn đều đau đến kinh tâm, tới lúc chết vẫn không được giải thoát.
Dựa đầu vào bờ tường để gió vuốt ve, đầu óc Tịch Nhan trống rỗng nhìn thế giới bên ngoài. Cô muốn giống như cơn gió kia, tự do tự tại không phải chịu sự sắp đặt gò bó của bất kì ai. Hay chỉ đơn giản là một đóa hoa quỳnh trong đêm mưa bão, gió quật thế nào cũng kiên cường gánh chịu.
̣Tịch Nhan, số phận của cô là nữ phụ, dù tôi có làm gì chăng nữa cô cũng không thể trở thành nữ chính. Tôi chỉ có thể giúp cô tránh xa đám người bạc tình kia một chút, biết quan tâm chính mình một chút. Chỉ đơn giản làm người qua đường nhìn người ta diễn phim tình cảm.
Bước xuống khỏi cửa sổ, Tịch Nhan quay vào phòng. Cũng đã muộn lắm rồi, cô muốn ngủ, ngày mai dậy sớm còn rất nhiều việc phải làm. Vừa quay đầu lại liền thấy khuôn mặt ai đó phóng to trước mặt. Mắt đối mắt, không gian thời gian như ngừng hoạt động cho đến khi...
“Sắc lang!”
Tiếng kêu đầy kinh hãi vang lên, đầu Tịch Nhan chảy đầy hắc tuyến. Đừng hiểu nhầm, câu đó hoàn toàn không phải cô nói, là tên nam nhân đang co giò đứng trong bóng tối kia kìa. Cũng may cô không bị đau tim, nếu không đã hoa lệ ngã từ cửa sổ tầng ba xuống toi mạng rồi. Thật buồn cười, đáng lí người nói câu đó là cô mới phải. Nửa đêm nửa hôm, một tên nam nhân không quen không biết mò vào phòng con gái, sau khi nhìn cô một hồi thì hét lên mắng sắc lang. Tên này có mắt chính xác là để trưng bày. Nhìn cô giống sắc lang lắm sao? Thật mất mặt!
“Mà khoan đã, Tiểu Nhan nhìn thấy Khắc Hy hả? Tiểu Nhan nhìn thấy Khắc Hy thật sao? Khắc Hy nhớ Tiểu Nhan!”
Bóng người trong tối đó bỗng lao về phía Tịch Nhan mà ôm ghì lấy cô. Ở đâu ra cái thể loại tự tiện thế này. Cô thề là cô chưa gặp nam nhân này bao giờ, gọi Tiểu Nhan ớn lạnh cũng thôi đi, ôm chặt như vậy có phải hơi quá rồi không. Mà khoan, người này vừa rồi nói Khắc Hy nhớ Tiểu Nhan? Là Khắc Hy sao? Người duy nhất đối xử thật lòng với Tịch Nhan, có tình cảm với chủ thể nhưng lại chỉ được coi là em trai. Hai năm trước không biết lí do gì đột nhiên mất tích, sao giờ lại xuất hiện ở nơi này.
Khắc Hy buông Tịch Nhan ra, lúc này cô mới có cơ hội nhìn thật kĩ nam nhân trước mặt. Nhan sắc này nói chững chạc có chững chạc, nói non nớt có non nớt, nói lạnh có lạnh nói ấm áp có ấm áp. Thật sự không thua kém các nam chủ yêu nghiệt là mấy. Khắc Hy kém Tịch Nhan một tuổi nhưng đứng cùng cô thế này lại cao hơn cô hẳn một cái đầu. Tịch Nhan quen Khắc Hy vào hai năm trước, trong một lần đi bar cô đã sơ ý đụng phải tên du côn nhỏ tuổi này. Cậu nhóc bắt cô uống rượu đền bù, vì tâm trạng không tốt nên Tịch Nhan uống một lúc cạn bốn ly. Ly cuối cùng vừa cầm lên tay đã tạt thẳng vào mặt Khắc Hy. Tất cả bức xúc tới khi say đều dâng trào, cô mắng xối xả vào mặt thằng nhóc rồi loạng choạng bỏ đi. Cứ ngỡ côn đồ đầu đường sau đó sẽ hận cô tận xương tủy, ai ngờ tên nông nổi mười bốn tuổi lại nói cô rất thú vị. Từ đó bám theo cô như âm hồn bất tán.
“Tiểu Nhan! Dạo này chị ốm hơn. Chị sao vậy? Quên Khắc Hy rồi sao?”
Tuấn nhan lộ vẻ giận dỗi, Khắc Hy đưa hai tay ôm má Tịch Nhan nhào nặn khi cô vẫn trong tình trạng chưa thích ứng kịp. Nếu cô không nhầm thì sau vụ mất tích Khắc Hy sẽ chỉ còn xuất hiện trong nguyên tác qua đoạn hồi tưởng của một nam chủ. Như thế này không phải là bất thường sao?
“Khắc Hy! Sao em lại ở đây?”
Tịch Nhan giữ tay Khắc Hy lại, tay cô run rẩy bám vào người cậu nhóc. Là cơ thể này có phản ứng rất mạnh với Khắc Hy, chắc chắn trước đây cậu nhóc đối xử với Tịch Nhan rất tốt.
Khắc Hy mỉm cười ôm cô vào lòng, đáy mắt đen tuyền gần như không có tiêu cự nhìn cô vạn phần sủng nịnh.
“Tiểu Nhan! Từ giờ Khắc Hy sẽ ở bên chị, sẽ bám lấy chị. Không bỏ đi nữa.”
Tịch Nhan im lặng để Khắc Hy ôm, cô chỉ là tham lam muốn hưởng một chút quan tâm. Khắc Hy đối xử với Tịch Nhan tốt như vậy, cô sẽ không cần nặng lời tránh xa như những tên nam chủ bạc tình khác. Mặc kệ Khắc Hy là ai. Mặc kệ cậu nhóc như thế nào. Chỉ cần có một người quan tâm tới cô, cho cô một chút tình cảm trong thế giới xa lạ này, giúp cô chia sẻ những gánh nặng trên vai những ngày sắp tới là được, cô không cần gì hơn.
...........................
Nữ phụ thế kỉ 31
Chap 4: Đóa quỳnh vàng trong đêm.
Búp bê Mù
Cảm ơn đã đọc!
.......Sẵn sàng nhận gạch đá.......