Bởi vì em quá chân thành, nên sự chân thành hóa ra là vô giá trị.
_Len_
•·•·•·•·•
“Tống Thiệu Khâm? Hay tôi nên gọi anh là... Mục Cảnh Kha?”
Tống Thiệu Khâm đứng chôn chân tại chỗ, trước mắt hắn chỉ thấy một nữ nhân đứng thẳng người nhìn hắn cười giễu cợt. Trên thế gian này, ngoài Lâm Di ra, chưa một ai dám dùng ánh mắt đó đối diện hắn.
Tịch Nhan cắn chặt môi, cảm nhận mùi máu tanh trôi vào miệng mang theo vị mặn của nước mắt.
Cô khóc sao? Đúng rồi, khóc mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra chính là chỉ có thể ở trước mặt nam nhân này. Mục Cảnh Kha, con trai Mục Cảnh Thiên, cháu trai đích tôn của Mục gia, phó tổng giám đốc của tập đoàn Mục thị. Toàn những danh vị cao quý như vậy tại sao trước đây Lâm Di nghèo hèn lại yêu anh ta sâu đậm. Tại sao lại giống chủ thể luôn tham lam với tới những thứ không thuộc về mình.
“Tôi là Mục Cảnh Kha, người đàn ông em từng yêu!”
Tống Thiệu Khâm vô lực lên tiếng, giống như một kẻ tội đồ đứng trước tòa án chờ nghe phát xét.
Tịch Nhan nhếch môi cười khẩy, giọt lệ nóng bỏng từ hốc mắt lại tuôn trào. Người cô từng yêu, phải rồi, anh ta chính là người Lâm Di từng yêu, thậm chí đã nghĩ đến chuyện cùng anh ta thành gia lập thất. Nhưng ước mơ viển vông đó đã mất từ ngày cô phát hiện ra, ba của anh ta chính là kẻ đã hại chết cả gia đình của cô.
“Tịch Nhan! Không, Lâm Di! Tôi biết ba tôi có lỗi với em, lỗi lầm đó dù có đền bù bằng cả tính mạng cũng chẳng đổi được. Chuyện đã là của thế hệ trước, chúng ta quên đi được không. Trở về với tôi, tôi sẽ bù đắp tất cả cho em!”
Tống Thiệu Khâm gấp gáp gọi, trong lòng nổi lên hàng ngàn lỗi sợ hãi mà chỉ bản thân hắn mới lý giải được. Tịch Nhan bất giác bật cười, khinh bỉ người trước mặt cũng là khinh bỉ chính bản thân.
“Bù đắp? Bù đắp sao? Vậy anh trả lại cho tôi tất cả. Trả cho tôi bao nhiêu năm trời phung phí vật lộn chạy theo anh. Trả cho tôi tuổi xuân của đứa trẻ năm tuổi vì cái chết giả của anh mà tự kỉ hai năm trời. Trả cho tôi Mục thị mà Mục gia các người đã cướp của ba mẹ tôi. Và hơn hết, trả lại ba mẹ cho tôi!”
Tịch Nhan như hét lên, khuôn mặt khóc tới ướt nhòe, lộ rõ đau thương, khắp người tản ra lỗi hận thù nồng đậm. Ánh mắt sắc lạnh nhìn Tống Thiệu Khâm đầy căm phẫn, hận không thể ngay lập tức lao tới bóp chết nam nhân trước mặt. Rốt cuộc Lâm Di đã mắc nợ gì anh ta? Ba mẹ cô và Mục gia của anh ta có quan hệ gì mà hết lần này tới lần khác muốn giết họ? Thật nực cười, trước đây cô từng nghĩ đơn giản, chỉ vì cô không xứng với Mục Cảnh Kha cao quý nên mới bị bọn họ truy sát. Thì ra, tất cả những suy nghĩ ngu ngốc của cô đều không phải sự thật.
Lâm Di từ nhỏ đã sống trong một gia đình giàu có, có đầy đủ ba mẹ, đầm ấm hạnh phúc. Rồi một ngày, người đàn ông tên Mục Cảnh Thiên mà ba cô hay đưa về ăn cơm dẫn người tới nhà cô ép ba cô kí giấy chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của tập đoàn cho ông ta quản lý. Bị bạn bè phản bội, ba cô tức giận không đồng ý đã bị Mục Cảnh Thiên sát hại, cả gia đình của cô cũng bị ông ta thiêu sống trong căn biệt thự ở ngoại ô.
Cô lúc đó chỉ mới lăm tuổi, may mắn được người cứu thoát chết nhưng vì quá sợ hãi nên đầu óc bị ảnh hưởng, được ba mẹ cô của hiện tại nhận về nuôi. Vốn tưởng sẽ không còn phải chịu tổn thương, nào ngờ cô lại quen biết rồi trở nên thân thiết với con trai kẻ thù giết cha. Mục Cảnh Kha lúc đó đã tám tuổi, là thằng nhóc ngày ngày tới ngọn đồi sau trường chơi với cô. Trong một lần chạy đi nhặt bóng, anh ta vì muốn cứu cô đã xảy ra tai nạn. Nghe ba mẹ nói người đó đã chết, khung cảnh ngập máu ngày hôm ấy đêm nào cũng hiện về ám ảnh khiến cô bị tự kỉ hai năm trời.
Năm mười hai tuổi, cô gặp lại Mục Cảnh Kha dưới thân phận là người thừa kế của Mục thị. Tịch Kiều khuyên cô không nên trèo cao, ba mẹ mắng cô nên biết bổn phận. Nhưng vì yêu anh ta, cô vẫn luôn đeo đuổi, thậm chí còn dốc hết sức để giành được học bổng vào trường cấp ba anh ta học. Nỗ lực cuối cùng cũng có kết quả, Mục Cảnh Kha đã chịu để ý tới Lâm Di. Nhưng cũng từ lúc đó, cuộc sống của cô lại trở về với sự bao phủ của tranh đấu. Mọi chuyện trong quá khứ dần lật tẩy, cô bị Mục Cảnh Thiên suýt chút nữa hại chết.
Như vậy còn chưa đủ, cô có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, tới khi đã xuyên vào đây ba mẹ hiện tại của cô vẫn bị ông ta giết người diệt khẩu. Mà tất cả những chuyện đó đều có dính líu đến thằng con trai quý tử của ông ta, đã vậy còn nằm gọn trong chiếc điện thoại cô vừa cầm. Ba mẹ ruột bị giết, ngay cả ba mẹ nuôi cũng bị ông ta hại chết. Vết sẹo sâu như vậy, thử hỏi cô làm sao mà quên được.
“Lâm Di! Tại sao em lại trở thành bi quan như vậy? Lâm Di của trước đây đâu rồi, người con gái dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng mỉm cười đâu rồi?”
“Chết rồi! Đã bị anh giết chết từ lâu rồi! Anh tưởng tôi muốn trở thành như bây giờ lắm sao? Người không ra người, ma không ra ma. Tôi ra nông lỗi này cũng là một tay các người ép hết. Mẫn Tịch Nhan là Mẫn Tịch Nhan, Lâm Di là Lâm Di, vậy thì tại sao lỗi đau của cả hai người đó đều đổ hết lên đầu tôi?”
“Tôi vốn dĩ có ba có mẹ, có bạn bè, có người thân. Đột nhiên tới thế giới này lại trở thành kẻ mất trắng. Người thân căm ghét, người tôi yêu thù hận. Cứ ngỡ bản thân có được tất cả, tỉnh mộng lại nhận ra, tôi chẳng có được cái gì.”
Cô và chủ thể đều làm tất cả vì người mình yêu, thế giới của cô và Tịch Nhan chẳng phút nào không mở rộng chào đón họ. Thế nhưng địa vị đều quá thấp kém. Cô không phải một cái cây to giúp anh ta che mát, cô chỉ là một đóa hoa nhỏ vẫn quật cường hằng ngày đứng đợi để được thấy anh ta. Loài hoa dại bên đường may mắn được ánh dương của Mục Cảnh Kha liếc mắt. Cô từng ảo tưởng muốn được ở bên cạnh anh ta, muốn được anh ta mỉm cười nuông chiều. Rốt cuộc, cô chẳng nhận được thứ gì ngoài những bí mật mà anh ta che giấu cứ từng ngày từng ngày bóc trần lật tẩy.
“Mục thiếu gia! Cảm ơn anh đã cho tôi biết thế nào là sự thóa mạ của người đời, cảm ơn đã để tôi hiểu trên đời này chẳng có thứ gì là mãi mãi. Ân nghĩa cao thượng anh ban cho, Lâm Di tôi sẽ khắc ghi suốt đời!”
Mỉm cười với Tống Thiệu Khâm lần cuối, Tịch Nhan từng bước dời đi. Khoảnh khắc bước qua anh ta, chỉ nhận được một bàn tay nắm lấy cổ tay cô siết chặt. Âm thanh nhỏ bé của người bên cạnh rành rọt truyền vào tai.
“Tịch Nhan, em thật sự hận tôi nhiều tới vậy sao?”
“Mục thiếu gia. Tôi đã từng yêu anh, nhưng nếu được làm lại một lần nữa, tôi cũng không bao giờ muốn gặp được anh. Thế giới thực, tôi nhất định sẽ quay về đòi lại tất cả những thứ Mục gia các người nợ tôi!”
Nói xong không chút lưu luyến rút tay ra khỏi Tống Thiệu Khâm dời đi. Cảm giác hơi ấm trong tay biến mất, hắn đột nhiên trở nên hoảng loạn, tất cả mọi thứ trước mắt đều mờ mịt.
Rầm!
Hai đầu gối chạm đất, nam nhân tuyệt thế mà biết bao con người phải quỳ rụp xưng thần đang không để tâm đến sự ngạo mạn thường ngày mà quỳ dưới đất.
Và cái hành động bỏ đi lòng tự trọng của hắn đã thành công khiến Tịch Nhan dừng bước. Nhưng ngay sau đó, cô lạnh lùng nhếch môi, không quay lại nhìn một cái liền bước đi. Tư thế đó, hãy cứ giữ nguyên như vậy đi.
“Cái giá của việc xuyên không chính là cùng lúc gánh chịu hai thứ thù hận cùng nhau pha trộn. Một là Lâm Di cho Mục Cảnh Kha, hai là Mẫn Tịch Nhan cho Tống Thiệu Khâm.”
~*~
“Tiểu Du! Đây là phòng của con!”
Vú Ôn mỉm cười phúc hậu nhìn Tịch Du, đưa tay đẩy cánh cửa màu trắng trước mặt. Cô ta im lặng ngước nhìn vào bên trong, căn phòng màu tím rộng rãi, thoang thoảng mùi hoa oải hương thơm ngát.
Khẽ nhăn đôi mày thanh tú, nội thất bên trong tất cả đều là màu tím ư?
“Con không thích sao? Đây là phòng bà chủ tự mình chuẩn bị, nó rất giống với căn phòng lúc nhỏ của con. Mười mấy năm nay bà chủ ngày nào cũng đều kêu tôi quét dọn chờ con về.”
Vú Ôn nhìn sắc mặt của Mẫn Tịch Du, kể ra một tràng. Vẫn là cái khí chất ấy, nhưng chẳng hiểu sao đứng trước người con gái này bà lại không nhìn thấy hình ảnh của Giang Lệ Quân năm xưa. Bao nhiêu năm sống cùng Mẫn Thiên Ngạo và Triệu Thục Yến, cô chủ của bà chắc đã chịu rất nhiều khổ sở.
“Vú Ôn, con rất mệt! Để con một mình được không?”
Mẫn Tịch Du cúi đầu, yếu ớt cất giọng. Vú Ôn thu lại ánh mắt bi thương gật đầu tới tấp.
“Được được! Để vú đi lấy cho con cái gì đó lót dạ, con nghỉ ngơi đi!”
Mẫn Tịch Du gượng gạo cười nhẹ.
“Cảm ơn vú!”
Cửa đóng lại, vú Ôn đi rồi từ góc tường mới lộ ra hai khuôn mặt đầy suy tư. Phùng Minh Lãng khoanh tay lại nhìn về phía cánh cửa màu trắng đã khép chặt, mắt phượng híp lại sắc bén. Dung mạo yêu nghiệt trở nên điên đảo... người bên cạnh.
“Đại bao tử! Cô thấy Mẫn Tịch Du như thế nào?”
Doãn Đình bị cậu chủ gọi giật mình, nuốt nốt miếng bánh bao còn dang dở nơi cuống họng, cô vội vàng luyên thuyên.
“Ý cậu là chị gái cậu kia hả? Ở trường Tịch Du là một cô gái rất tốt! Sao vậy cậu chủ?”
Phùng Minh Lãng lắng nghe, hơi gật gật đầu, tay đưa lên xoa xoa cái cằm nhẵn thín trầm tư.
“Tôi lại thấy cô ta còn một khuôn mặt khác?”
“Khuôn mặt khác?” Doãn Đình kinh ngạc hỏi lại.” Vậy là Tịch Du có thể dịch dung hả?”
Vừa nói xong đã nhận được ánh mắt sắc bén của Phùng Minh Lãng. Doãn Đình khó khăn nuốt nước bọt, như vậy cũng đủ biết cô đã nói sai.
“Nhưng tôi không quan tâm, là cô ta cũng rất tốt. Cậu chủ của cô sẽ không mang tiếng loạn luân. Chuẩn bị váy phù dâu đi, tôi sắp làm đám cưới rồi!”
Nói rồi hiên ngang bước đi, Doãn Đình đứng tại chỗ cắn một miếng bánh bao, vừa tóp tép nhai vừa suy ngẫm lời cậu chủ. Tới khi nghĩ xong thì môi cũng đồng thời bĩu ra đầy miệt thị.
“Xí! Ngoài em ra, chó nó thèm thích cậu!”
Đấy là thích, làm đám cưới lại là một vấn đề khác.
~*~
Đêm, đèn điện sáng trưng trên đường quốc lộ, bên cạnh là những tòa cao ốc của khu đô thị với hàng vạn ánh đèn.
Hạt mưa phùn bay phất phơ theo gió, đập vào cửa kính ô tô làm mờ cả không gian. Tiết trời se lạnh.
Tịch Nhan xuống khỏi chiếc taxi, thất thần nâng mắt nhìn tấm biển quảng cáo sặc sỡ của quán bar nổi tiếng nhất thành phố. Trên người chỉ mặc một chiếc váy liền thân màu đen ngắn ngủn, cơn gió lạnh thổi qua khiến cô gần như muốn nổi da gà.
Cúi đầu quan sát hình ảnh phản chiếu của mình qua cửa kính của chiếc ô tô đen phía trước. Đôi môi khô khốc của buổi sáng đã được phủ một lớp son đỏ, khuôn mặt nhợt nhạt bị che khuất bởi lớp phấn dày. Tất cả những thứ đang diện trên người đều là cô trộm được từ một y tá trong bệnh viện. Đối với Mẫn Tịch Nhan trước đây, những thứ này chẳng bao giờ thiếu nhưng cô thì khác. Vậy nếu quay trở về như nguyên tác, cô có thể làm tất cả những gì cô muốn mà không cần bận tâm tới ai, phải không?
Mưa phùn làm mông lung tầm mắt Tịch Nhan. Việc đầu tiên cô muốn làm bây giờ là kiếm tiền, bởi vì trong thế giới này hay cả của cô tiền bạc đều chi phối tất cả. Mà cách kiếm tiền dễ nhất và nhanh nhất chỉ có thể là ở đây, quán bar do Phượng Minh Triệt quản lý. Là chỗ cho người giàu có tới tìm trò tiêu khiển, là chỗ cho kẻ ăn chơi xa đọa tới vung tiền. Một nơi ô uế và cực kỳ dơ bẩn.
Thật buồn cười, trước đây cô chỉ là một nữ sinh trung học bình thường, đừng nói đặt chân tới nơi như thế này, ngay cả nhìn cũng chưa bao giờ thấy tận mắt. Nếu hiện tại vẫn là Lâm Di, cô cũng không bao giờ nghĩ rằng bản thân lại đối diện với tình cảm theo một cách tiêu cực như vậy.
Bước vài bước tới trước mặt của hai tên áo đen dáng người tròn xoe đang đứng gác cửa, khuôn mặt bặm trợn sau một hồi nhìn cô cũng hất hàm hỏi.
“Muốn gì?”
“Mẫn Tịch Nhan! Tôi muốn gặp ông chủ của các người!”
...
Quán bar Hoàng Gia về đêm, khắp nơi chìm trong những vũ điệu uốn éo ghê tởm. Sàn nhảy trở thành nơi hỗn loạn của những con người ăn chơi theo đủ loại tiết tấu.
Vặn vẹo điên cuồng, ánh sáng pha trộn năm màu mê loạn hạ xuống vũ trường. Những nữ nhân như con rắn nước quấn lấy đàn ông. Cây cột nhỏ bị bao phủ bởi đôi chân trắng nõn thon dài, cơ thể hở hang trên sân khấu thay đổi nhiều tư thế bỏng mắt.
Tịch Nhan chen lấn trong những tiếng la hét cuồng dã của mọi người phía dưới, xoa xoa mi tâm đang đau như búa bổ. Bộ đồ ngắn ngủn tục tễu tới khi vào đây lại có vẻ kín đáo hơn nhiều người. Thu tầm mắt nhìn về tên áo đen đang dẫn đường phía trước, cũng nhờ có hắn mà ánh mắt ghê tởm của đám đàn ông say rượu xung quanh cô đã tự động quay đi nơi khác.
Không mất nhiều thời gian giữa ánh đèn cuồng loạn, trong hàng ghế VIP của góc tối Tịch Nhan dễ dàng nhìn thấy Phượng Minh Triệt ma mị ngồi trên chiếc sofa đỏ. Bộ âu phục màu ghi phẳng phiu, cậu ta vắt chéo đôi chân thon thả. Vắt tay vào thành ghế, cả người thư thái ngả ra sau thưởng thức rượu vang. Mái tóc đen bồng bềnh, khuôn mặt yêu nghiệt mập mờ, đầy vẻ hoang dã và phóng túng. Đôi mắt đỏ rực chỉ một ánh nhìn có thu lại tất cả sàn nhảy phía trước như một bậc đế vương, phát ra những tia sáng khiến người ta kinh sợ.
Bước lại gần, Phượng Minh Triệt nâng mắt nhìn cô, đặt ly rượu trên tay xuống, môi bạc khẽ bật cười.
Tên áo đen bên cạnh hất hàm kêu Tịch Nhan ngồi xuống. Phượng Minh Triệt vẫn không quan tâm, đặt một chiếc ly về phía cô, từ từ rót đầy. Tịch Nhan nhìn xuống ly rượu trước mặt, hiểu ý không nghĩ ngợi đưa tay với lấy một hơi uống sạch. Cổ họng đắng ngắt, đầu lưỡi tê dại. Từ nhỏ tới giờ, Lâm Di chính là chưa bao giờ dùng rượu mạnh.
Phượng Minh Triệt hài lòng mỉm cười, nâng ly rượu của mình lên miệng nhấm nháp. Cậu buông ra lắc lắc nhìn dung dịch màu đỏ sóng sánh trong ly, giọng nói yêu mị vang dội trong tiếng nhạc sập sình.
“Giờ nói xem, cô tới đây gặp tôi có chuyện gì?”
“Tôi muốn có tiền!”
Cuối cùng cũng vào vấn đề, Tịch Nhan hờ hững nhả ra từng chữ, ngữ khí chẳng mang theo cảm xúc lại khiến Phượng Minh Triệt bên cạnh không khỏi ngạc nhiên. Thất thần nhìn cô vài giây, cậu khoa trương châm chọc cười. Từ nhỏ đã quen với chốn thị phi dơ bẩn này, cũng hơn ai hết rõ được những con người đang uốn éo dưới ánh đèn kia tới đây vì mục đích gì. Đàn bà vì tiền, đàn ông vì sắc, chính là chỗ cho người ta tới giải khuây, chưa bao giờ sai lệch. Nhưng mấy từ cần tiền từ miệng nữ nhân này lại cực kỳ nực cười. Người con gái tát cậu ba cái giữa bữa tiệc sinh nhật của Mạnh gia. Người con gái được biết bao công tử danh giá mời nhảy đều từ chối tất cả lại tới đây vì tiền. Là cậu nghe nhầm hay trước đây chỉ là cô giả vờ thanh cao?
“Cô nghĩ đàn ông là gì?”
“Một đám hoạt động bằng nửa thân dưới!”
Tiếng nói xong hành cùng lúc với âm thanh chói tai của ly rượu đặt xuống bàn kính. Tịch Nhan quay sang có chút bỡn cợt mỉm cười, chẳng khác nào muốn chọc điên Phượng Minh Triệt. Cậu bình thản đưa tay mơn trớn gò má trắng mịn của cô, nhìn qua có vẻ vô cùng dịu dàng. Nhưng phải là cô mới biết, từng ngón tay trên mặt còn lạnh buốt hơn cả băng.
“Nếu tôi muốn dùng cô trước?”
“Anh không sợ bẩn?”
Tịch Nhan có chút lẳng lơ, gò má phiếm hồng, đôi mắt mờ sương tản mác mị hoặc. Một câu này cũng đủ chứng minh, phó hội Quang Vu có thể chơi đùa với bất kì nữ nhân nào cũng không bao giờ đụng tới Mẫn Tịch Nhan.
Phượng Minh Triệt thoáng kinh ngạc, ngay lập tức khóe môi cong lên một nụ cười hài lòng. Thật không phụ danh đứa con gái lẳng lơ dâm đãng nhất trường. Quả là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sinh ra là gái điếm thì cũng chỉ có thể là gái điếm. Những lời lẽ như vậy ngoài thối danh Mẫn Tịch Nhan thì còn ai có thể nói ra. Vẫn tưởng cô đã thay đổi, thì ra bao nhiêu ngày nay cậu đã nhầm.
“Mẫn Tịch Nhan, tôi không nhìn ra, cô thật biết trêu hoa ghẹo nguyệt!”
...
“Cậu chủ! Nếu không khỏe thì nên về nghỉ ngơi, để tôi nói chuyện với ông chủ Tang.”
David lo lắng quay sang nhìn Arthur, chỉ thấy hắn vẫn im lặng tạt nước vào mặt, cảm giác mát lạnh rửa trôi đi một phần tác dụng của cồn. Ngẩng đầu nhìn vào tấm gương phía trước, hắn đưa tay lau sạch nước trên mặt. Dung mạo yêu nghiệt phảng phất sự mệt mỏi.
“Không cần! Đây là nhiệm vụ của tôi!”
“Cái gì mà nhiệm vụ của cậu với không của cậu. Lão già đó cũng thật biết chọn thời điểm, đúng lúc cậu không khỏe thì lại phải tới đây xã giao với tên giám đốc nát rượu kia thay ông ta, rõ ràng là muốn kiếm chuyện mà.”
David đập tay vào cửa, sức lực từ bàn tay khiến nó gần như muốn long chốt. Chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt dâm ô của tên giám đốc già béo phệ đó cậu đã muốn phát điên.
“David! Tôi thật sự không sao. Nãy giờ cậu cũng uống nhiều rượu rồi, mau về nghỉ ngơi đi!”
Arthur trầm mặc nhìn, tiến tới vỗ vai David mệt mỏi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Đúng lúc cậu đuổi theo muốn nói gì thêm chợt cứng họng, mắt không chớp nhìn về phía căn phòng cuối hành lang.
“Cậu chủ! Cô ấy là Mẫn Tịch Nhan phải không?”
...
Tịch Nhan đứng bên ngoài phòng dành cho khách VIP, hành lang tối om chỉ hiện lên vài bóng đèn vàng vọt. Tường cách âm gần như che giấu được hết tiếng nhạc sập sình của vũ trường. Phượng Minh Triệt đứng bên cạnh cô, lạnh nhạt đút tay vào túi, cùng cô lắng nghe động tĩnh của căn phòng đang đóng kín trước mặt.
Bên trong liên tục truyền ra những tiếng cười hoan ái, tiếng ly rượu va vào nhau, giọng nói lả lướt của những vũ nữ mời rượu khiến người ta chỉ nghe cũng tưởng tượng ra một khung cảnh dâm dục tới mức nào. Sau cả chục phút đứng im, nam nhân bên cạnh cô cúi xuống, khóe miệng cong lên một nụ cười mỉa mai.
“Cô sợ rồi sao?”
Tịch Nhan không trả lời, lát sau nhẹ nhàng lắc đầu. Sợ? Tại sao lại phải sợ? Nơi nồng nặc mùi rượu này chính là thứ người ta gán ghép cho Mẫn Tịch Nhan như một thứ trang sức không thể tách rời.
“Suy nghĩ cho kĩ, tôi không bao giờ thích ép người khác bán thân!”
Phải! Chính là bán thân mà không phải thứ gì khác, đã vào nơi này đừng mong đến chuyện chỉ cần tiếp rượu là có tiền.
Nhìn bàn tay trắng bệch đang bóp chặt của Tịch Nhan, Phượng Minh Triệt khẽ nhếch môi. Tuy ngoài miệng nói rất mạnh nhưng cậu biết cô đang vô cùng lo lắng. Nữ nhân này, dù cố gắng chát phấn lên mặt, đứng giữa đám tiếp nữ dung chi tục phấn của cậu vẫn có phần khí chất nổi bật.
Nhận được cái gật đầu của cô, Phượng Minh Triệt đẩy cửa vào, nhìn người đàn ông mập mạp ngồi giữa sự bao vây của những nữ nhân ăn mặc hở hang, có chút chững chạc.
“Ông chủ Tang! Tôi đưa người tới cho ông đây!”
...
Quả là không ngoài dự đoán, bên trong là một khung cảnh dâm loạn tới ghê tởm. Rượu các loại lan tràn trên bàn kính, thậm chí Tịch Nhan có thể thấy được quần áo của những người con gái bên trong đã không còn nguyên vẹn.
“Tiếp khách cho tốt!”
Cúi đầu căn dặn mà giống như cảnh cáo, Tịch Nhan mơ hồ thấy được cậu ta đang vô cùng khinh bỉ cô. Nói rồi búng tay kêu tất cả những người bên trong ra ngoài, căn phòng ngập mùi rượu cùng nước hoa nồng nặc chỉ còn lại cô cùng lão già béo phệ đang nhìn cô chằm chằm.
Tịch Nhan bị ông chủ Tang kéo xuống ghế, bàn tay mập mạp to lớn sờ mó sau lưng khiến cô không nhịn được rùng mình. Tiếng cười mang theo hơi rượu phả vào bên tai. Hít sâu một hơi, môi nặn ra một nụ cười, đây chính là thứ cô cần học làm quen.
“Ông chủ Tang! Tôi mời ông một ly!”
“Được! Được!”
Ông chủ Tang nhìn cô đầy dâm ô, đón lấy ly rượu từ tay Tịch Nhan ngửa đầu uống nhưng bàn tay phía sau trượt xuống eo cô chưa một phút buông bỏ. Đặt ly rượu rỗng xuống bàn, bàn tay còn lại bắt đầu sờ mó trên mặt cô, phát ra tiếng cười thô tục.
Tầm mắt dần trở nên lu mờ, trước mặt chỉ còn lại hình ảnh của ly rượu sóng sánh. Người ta nói, rượu có thể khiến chúng ta quên đi tất cả. Thật ra, nó là một loại thuốc kích thích, dù biết càng uống càng không thể quên nhưng lại chẳng muốn dừng.
Ngay lúc Tịch Nhan vừa nhắm mắt, đột nhiên tiếng cười bên tai nín lại. Mở mắt ra, dung mạo tuyệt đại của Arthur phóng to trước mặt, ánh mắt bức người nhìn cô. Chưa kịp phản ứng đã thấy bàn tay bằng thép lạnh buốt của hắn lôi cô đi.
Arthur lôi Tịch Nhan trên hành lang, từ phía sau cô chỉ thấy bóng lưng hắn cứng lại. Cả quãng đường cô đều im lặng, không nói một lời để mặc người phía trước vội vã kéo đi. Cô luôn cảm thấy bàn tay hắn nắm trên cổ tay cô rất chặt, bước chân trên mặt đất cũng nặng nề đập xuống. Nếu là tức giận thì thật nực cười, cô hình như với thiếu gia đây không có quan hệ gì hết.
“Tại sao em lại tới nơi này, em muốn tiền có thể nói với tôi, tôi sẽ cho em mà. Quần áo hở hang như thế này em lấy ở đâu ra, tại sao không đồng ý ở bên tôi mà lại tới đây khoe thân cho người khác?”
Đẩy cô vào một căn phòng khác, Arthur bóp chặt bả vai trần của Tịch Nhan, nhìn bộ đồ trên người cô, hận không thể ngay lập tức giấu kín cô vào trong áo. Đôi mắt xanh lơ cũng từ đó mà mang theo một lỗi chua xót khó tả. Mọi người thường nói, Arthur hắn vô tình tàn nhẫn, nhưng chỉ mình hắn biết hắn không hề giống như vậy. Trái tim hắn vẫn đập, vẫn vì một người mà loạn nhịp, vẫn vì một nữ nhân mà không tránh được nỗi đau.
Có ai biết được khi nhìn thấy ánh mắt của tên đàn ông dơ bẩn đó ghim vào cô hắn đã muốn phát điên như thế nào. Trên đời này, hắn thừa nhận mình cũng là một kẻ phong lưu. Nhưng cũng thừa nhận, thứ hắn thấy ghê tởm nhất lại chính là sự phong lưu dâm dục của đàn ông.
Tịch Nhan đứng hình, giọng nói khàn khàn cùng ánh mắt bi thương của Arthur chẳng hiểu sao khiến tim cô đau nhói. Tại sao lại là bi thương mà không phải khinh bỉ cùng căm ghét, tại sao lại muốn quan tâm cô, hắn ta đang lo cho cô sao? Không để tâm đến ánh mắt chất vất của người đối diện, cô ạnh lùng đẩy bàn tay của hắn ra quay mặt đi.
“Đó mới là bộ mặt thật của tôi. Mẫn Tịch Nhan, có thể làm tất cả vì tiền!”
Arthur châm chọc cười một tiếng. Tiền? Cô muốn tiền? Vậy hắn cho cô tiền.
Đem tất cả những tờ giấy màu sắc mà con người dùng mọi cách để có được ra trước mặt cô, hắn hung hăng ném xuống đất. Tiền, lúc này chính là thứ rải đầy trên đất như một loại rác rưởi.
“Đó là tiền, nhiêu đó đã đủ chưa, có giỏi thì em nhặt lên cho tôi xem. Tịch Nhan, Mẫn Tịch Nhan mà tôi biết không phải người như vậy!”
“Anh dựa vào đâu mà nói tôi không phải người như vậy? Arthur hoàng tử, tôi chính là người như vậy, tôi đã là người như vậy hơn hai năm nay rồi. Anh quen tôi được bao nhiêu ngày mà phán xét? Đứa con gái lẳng lơ dâm loạn Mẫn Tịch Nhan các người từng nghe danh đã khinh bỉ chưa từng thay đổi. Đứa con gái mò lên cả giường của cha dượng chính là tôi. Tôi vốn dĩ chỉ là giả vờ thanh cao vài ngày, vậy mà không ngờ sự giả tạo đó của tôi lại khiến các người quay mòng mòng, hết kẻ này đến kẻ khác rơi vào tròng. Được rồi! Tôi mệt mỏi với khuôn mặt khẩu phật tâm xà, cười nụ giấu dao để các người chà đạp rồi. Tôi và anh trước đây nước sông không phạm nước giếng thì bây giờ cũng vậy đi. Tôi còn có việc phải làm, nếu anh không phải khách thì mời đi cho.”
Đôi đồng tử co rút, Arthur nhìn thẳng vào Tịch Nhan. Đôi mắt đó tựa như đang đắm chìm vào hồi ức, đau thương lan tràn tới tận nơi sâu nhất của tâm hồn. Của cô, cũng là của hắn. Rốt cuộc hiểu được vì sao cô thà chịu cho người ta chà đạp cũng không muốn chấp nhận lời đề nghị ở bên hắn. Cho dù hắn có thể cho cô tất cả những cô muốn cũng chẳng thay đổi được gì.
Thì ra, nữ nhân này trong tâm đã giấu kín nhiều nỗi đau tới vậy.
Tịch Nhan quay đầu lại muốn bước đi, chỉ thấy Arthur vội vàng đưa tay giữ cô lại.
“Vậy thì tôi bao em đêm nay. Tiền, muốn bao nhiêu cũng được!”
Arthur khép mi mắt, khi mở ra đã không còn lạnh lùng hỗn tạp mà thay vào đó là u buồn ôn hòa. Hắn nhẹ nhàng hé môi, giọng nói giữa căn phòng trong hộp đêm dơ bẩn này lại giống như gió xuân thanh nhã. Như vậy chính là không dùng vũ lực được thì phải nhu hòa. Bởi vì hắn biết, đối với Tịch Nhan không phải lúc nào cũng có thể dùng trách mắng để giải quyết.
Dù nói thế nào hắn cũng không thể tin những lời cô nói. Mẫn Tịch Nhan nằm viện mười hai ngày, mười hai ngày đó đều có người của hắn ở bên giám sát cô. Camera trong phòng bệnh của cô, hai tư trên hai tư đều chuyển về máy hắn. Chuyện xảy ra ngày hôm qua hắn biết, tất cả quá khứ với ba người Mạnh Thành Lăng, Lãnh Du Thần và Tống Thiệu Khâm của cô hắn cũng đã biết. Hắn vẫn tin cô không phải người như vậy, sự sa đọa của lúc này chỉ là cô đang cố gắng tạo cho mình một cái kén vững chắc. Vì chỉ có như vậy, sự khinh miệt người ngoài dành cho cái kén mới khiến Mẫn Tịch Nhan sợ hãi cuộn tròn bên trong được yên ổn.
“Được!”
Arthur kéo Tịch Nhan ngồi xuống người hắn. Tự mình cởi áo khoác đem choàng lên người cô, bản thân chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng. Vòng tay to lớn ôm chặt nữ nhân trong lòng, hắn nhắm mắt gác đầu vào vai cô.
Tịch Nhan không ngăn cản, để mặc Arthur chỉ im lặng đặt cô trên đùi hắn, ôm chặt, ngoài ra không còn bất kì hành động gì quá giới hạn. Nhưng tại sao lại là quá giới hạn khi cô đang là gái tiếp khách trong quán bar, còn hắn ta là người khách thừa tiền vừa đề nghị bao cô cả đêm. Nếu nói về kì lạ, chính hắn ta mới là người kì lạ. Là cô may mắn không cần làm gì vẫn được hưởng tiền hay hôm nay hoàng tử đào hoa đây không có hứng?
“Hoàng t...”
“Gọi tôi là Arthur!”
Suy nghĩ nửa ngày cũng có thể mở lời, miệng vừa hé ra lại bị Arthur một câu ngăn lại. Tịch Nhan khép mắt khẽ thở dài, phương châm trong công việc được truyền tụng chính là: “khách hàng là thượng đế!”
“Arthur thiếu gia, anh không tính bao tôi chỉ để cùng anh ngồi im ở đây cả đêm chứ?”
“Vậy em có dám cùng tôi lên giường không? Vả lại, tôi không muốn vấy bẩn Mẫn Tịch Nhan, càng không muốn cưỡng ép người khác lên giường cùng tôi.”
Vừa nói hết câu đã nghe tiếng Arthur trầm thấp bên tai. Đôi đồng tử xanh nhạt chợt co rút nhẹ, ngay sau đó Tịch Nhan nhếch môi cười. Quả không hổ danh nam chủ có cái đầu thông minh của Tịch Kiều. Nói rất đúng! Cô thừa nhận hiện tại bản thân sợ hãi mọi hành động khác thường của hắn. Tuy biết trong hoàn cảnh này hắn có ngay lập tức muốn cô cô cũng không thể phản kháng. Nhưng cứ nghĩ tới khung cảnh dâm loạn cả người cô đều không khỏi run lên.
Đúng là nếu hôm nay người bao Tịch Nhan không phải Arthur mà là ông chủ Tang vừa rồi, cô chắc chắn sẽ chẳng được dễ dàng thế này. Còn hắn, hoàng tử đào hoa hắn muốn bao nhiêu mỹ nhân cực phẩm chẳng bao giờ thiếu một người, thậm chí còn xếp hàng dài chờ hắn sủng hạnh. Đương nhiên khi lên giường, chỉ có khái niệm người khác chiều hắn chứ không có ngược lại. Vậy lý do vừa rồi vừa thật lòng cũng vừa là ngụy biện.
Nhưng là, sự ngụy biện đó cũng chỉ vì muốn tốt cho cô.
Có người từng nói với cô. Muốn biết một người có thật lòng với mình hay không không phải xem nụ cười trên môi họ ngọt đến mức nào. Không phải xem họ quan tâm mình ra sao, lại càng không phải họ cho mình những thứ gì. Chính những hành động nhỏ bé của nam nhân này mới thật sự là ngôn ngữ nói lên điều đó.
“Ở bên tôi, làm phu nhân của tôi có đươc không?”
Giọng nói mông lung truyền vào bên tai, hơi thở lạnh buốt của Arthur phả vào cổ khiến Tịch Nhan không tự chủ khẽ run rẩy. Phu nhân ư? Phu nhân của hoàng tử? Danh phận thật cao quý! Biết bao nữ nhân muốn ở bên cạnh hắn chỉ vì hai chữ này cũng không được. Vậy mà cô lại cư nhiên có được dễ như trở bàn tay chỉ sau vài lần nói chuyện với hắn. Tịch Nhan nên bi ai hay vui vẻ đây?
Im lặng không trả lời, lắng nghe từng tiếng thở nhè nhẹ của Arthur sát bên tai. Hắn tương lai sẽ ngồi lên ngôi vua, quyền lực lắm trong tay, hô mưa gọi gió muốn gì mà không được. Nếu cô lên làm phi của hắn, đừng nói đến làm chính, ngay cả là một thê thiếp không được sủng hạnh cũng có thể dễ dàng có được thứ cô muốn. Chỉ cần một lời thủ thỉ bên tai cũng khiến Arthur không xem xét kĩ lưỡng mà giúp cô trả thù. Đây chính là món hời lớn hơn vạn đời làm gái trong bar chịu đựng để người ta chà đạp.
Bàn tay trên eo ngày càng siết chặt, Tịch Nhan tựa hồ có cảm giác người phía sau nếu không ôm cô có thể gục xuống bất cứ lúc nào. Đó có lẽ là gánh nặng của vị trí hoàng tử đang đè ép hắn xuống, là lỗi cô đơn của một bậc đế vương. Từ xưa tới giờ, có được bao nhiêu vị vua khi lên ngôi vẫn còn huynh đệ thật lòng. Tranh chấp thủ đoạn, huynh đệ tương tàn chỉ vì muốn ngồi lên ngai vương. Tới khi đã yên vị vẫn chịu cả ngàn vạn áp bức, lúc đó mới nhận ra, ngồi lên vị trí ấy cô đơn như thế nào.
Thấy Tịch Nhan rơi vào trầm mặc, Arthur khẽ thở dài. Nữ nhân này rốt cuộc vẫn không dễ dàng chấp nhận hắn.
“Nếu em không muốn nói, tôi sẽ không ép!”
“Hoàng tử!” Quay người lại nhìn thẳng vào Arthur, Tịch Nhan nhẹ nhàng cất giọng, âm thanh trong phòng kín trở nên dõng dạc lạ thường. “Tôi đồng ý ở bên cạnh anh... với một điều kiện.”
“Được!”
Arthur ngay lập tức gật đầu. Chỉ cần Tịch Nhan đồng ý, đừng nói một điều kiện đến cả trăm điều kiện hắn cũng không từ chối. Nhưng là, một lời nói của cô đã khiến nụ cười trên môi hắn đông cứng.
“Tôi muốn mạng sống của Tống Thiệu Khâm!”
.................................
Nữ phụ thế kỉ 31
Chap 17: Tôi muốn mạng sống của Tống Thiệu Khâm.
Búp bê Mù
Cảm ơn đã đọc!
.....Sẵn sàng nhận gạch đá.....
........................
Ta viết chap này xong mới nghĩ nội dung chap sau, vì vậy logic rất kém. Tha lỗi.