Editor: -JL-
- ------------------- (❁'◡'❁)
Chu tỷ nói không phải là không có lý, nhưng Bạch Túc Túc nghe vậy lại nhịn không được bật cười một tiếng: “Ba đời quân nhân? Đúng dịp thật, em còn sợ cô ta bị gì mới không đến gây phiền phức cho em cơ.”
Mặc dù ông nội của cô đi theo con đường làm ăn, nhưng các chiến hữu cùng vào sinh ra tử năm đó vẫn còn. Nếu như đối phương lạm dụng chúc quyền gây phiền toái cho cô, vậy cô cũng có người giúp đỡ, trừ phi quyền hành đối phương tối cao chính phủ gì đi, thì lúc đó cô mới sợ.
Như nghĩ tới nhà Bạch Túc Túc còn có một tầng quan hệ khác, Chu tỷ cũng thở phào, nhưng vẫn có chút lo lăng như cũ: “Chị nghe nói ông nội đối phương là người đứng đầu quân khu, vậy cũng không ổn lắm nha?”
Dính đến quan hệ chính trị, trong lòng Chu tỷ cũng sốt sắng lắm chứ. Quá khứ đen tôi của Tô Nguyệt nhiều như vậy, gần đây còn đang tích cực tẩy trắng, bất quá chị cũng tò mò, rốt cuộc cái cô Tô Nguyệt thần thông quảng đại đến cỡ nào mà hết năm lần bảy lượt đàn ông đều quỳ dưới váy cô ta? Dù sao dáng dấp cô ta cũng đâu phải thuộc dạng nghiêng nước nghiêng thành gì?
“Vậy thì sao, ông của em cũng có quen một số người đứng đầu quân khu đấy!” Bạch Túc Túc bĩu môi, vòng quan hệ này lớn như vậy, mấy năm nay cô đi theo ông cô cũng quen biết được không ít người, nếu không phải ông nội của cô bị thương để lại di chứng, nói không chừng sẽ giải ngũ ở quân đội như vậy đâu.
Thế giới của người có tiền, Chu tỷ không hiểu, nhưng chị chỉ thở dài tiếp tục dặn dò một câu: “Em cẩn thận một chút là được.”
Biết Chu tỷ là muốn tốt cho mình, nhưng mối lo ngại nhất của Bạch Túc Túc hiện giờ, chính là Giang Ngưng. Cô sợ đối phương bí quá mà làm liều, dù sao nữ phụ ác độc trong sách đều như vậy, mình không chiếm được, người khác cũng đừng hòng chiếm được. Cho nên mấy ngày sau, cô cơ hồ đều thủ trong phòng bệnh không có ra ngoài, một mực để bảo vệ trông coi. Hở có y tá đến đổi thuốc, cô đều cảnh giác xem có phải người của Giang Ngưng mua chuộc hay không.
Đợi đến khi vết thương của cô đã đỡ hơn rất nhiều rồi, Bạch Túc Túc liền nháo nhào đòi xuất viện. Bởi vì cô nghe nói Giang Ngưng đang đi tiếp nhận điều tra, Giang thị cũng gặp phiền toái rất lớn, dù sao bệnh viện cũng là nơi công cộng, ai biết người phụ nữ kia có điên quá mà đến giết cô luôn không, vẫn là về nhà tốt hơn.
Vì xuất viện, Bạch Túc Túc đau khổ quấn lấy Phó Sâm mấy ngày, cuối cùng Phó Sâm mới chịu buông lỏng. Quả nhiên, Phó Sâm lại mang cô về biệt thự của anh, nếu là lúc trước, Bạch Túc Túc khẳng định sẽ cự tuyệt, cô chỉ mới vừa hồi phục, không chịu được vận động quá độ đâu nha. Nhưng ở một mình rất nguy hiểm, vì mạng nhỏ, cô chỉ có thể ở lại.
Vào đến phòng, Bạch Túc Túc đã thấy ngay chiếc váy cưới được treo cẩn thận trong tủ, vải tuyn màu trắng rộng xòe tỏa bồng bềnh, dưới ánh đèn chói mắt, bộ váy trông như tỏa sáng rực rỡ, vừa tinh khiết vừa xinh đẹp. Cô bình tĩnh ngắm nhìn hồi lâu, lại phát hiện một mình mình không thể mặc được bộ váy cưới rườm rà thế này được, liền xoay người lon ton chạy xuống lầu.
“Váy cưới chuyển đến rồi sao anh không nói cho em?” Bạch Túc Túc đi đến sau ghế sô pha, cúi người ôm lấy quanh cổ của người đàn ông, cúi đầu xuống ngượng ngùng nói: “Em muốn mặc thử...”
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai, cảm nhận được cơ thể mềm mại ai kia dựa xuống, Phó Sâm hơi nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn cô: “Em mập lên?”
Bạch Túc Túc: “...”
Cô tiếp tục giữ vững nụ cười, sau đó lẳng lặng đi qua ngồi xuống một bên, tức giận ôm gối, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó ngồi thụng một đống lướt điện thoại. Cả cuộc đời cô đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông không hiểu phong tình đến vậy. Điều cấm kỵ của người con gái là không được chê người ta mập đó có hiểu không hả!? Không biết hiện tại cô từ hôn có còn kịp hay không!
Tô Nguyệt gần đây cực kì hot, chả là cô ta tham gia một bộ phim cung đấu cổ trang cho nên marketing đặc biệt rùm beng. Mấy quá khứ đen tối trước đó đều bị xóa sạch, bây giờ bắt đầu chơi trò media play trên mọi mặt trận, cái gì mà danh xưng diễn viên thực lực, dốc lòng vì nhân vật, hiếm có trong làng giải trí. Cơ hồ mỗi ngày đều thấy cô ta xuất hiện trên top hotsearch, toàn khen diễn xuất của cô ta đỉnh, giẫm đạp kỹ thuật của mấy nữ diễn viên khác để tâng bốc mình lên. Hết cách rồi, ai kêu gần đây cô ta lạ tìm được chỗ dựa còn máu mặt hơn cả Mục Hạo làm gì.
Mặc dù dạo này Bạch Túc Túc không có tham gia hoạt động giải trí nào cả, nhưng những chương trình tạp kỹ được quay trước đó cũng bắt đầu chiếu, nên tên tuổi của cô vẫn tương đối giữ được nhiệt. Những người hoài nghi cô được bao nuôi cũng ít đi rất nhiều, chỉ là từ nhiên có nguyên đám người không biết từ đâu nhảy vào nhận vơ Phó Sâm là ông xã, khiến cho cô cực kì khó chịu!
Bạch Túc Túc nhìn qua người đàn ông đang chăm chú xem văn kiện, cô bỗng nhiên nảy ra một ý, nhảy từ vị trí của mình sang bên anh, lặng lẽ kéo tay anh. Đối diện với cặp con ngươi đen nhánh ấy của Phó Sâm, Bạch Túc Túc không khỏi hơi đỏ mặt, ánh mắt hơi đảo qua đảo lại: “Anh chụp chung với em một bức hình đi.”
Bình tĩnh nhìn cô như vậy, Phó Sâm không nói gì, tiếp tục cúi đầu xem vặn kiện, vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn, tùy ý cô. Thấy anh không nói lời nào, Bạch Túc Túc lập tức gối đầu lên vai anh, sau đó cầm điện thoại giơ lên tách tách liền mấy tấm.
Bạch Túc Túc V: Hôm nay Phó tổng cuối cùng cũng chịu chụp hình [ hình ảnh ]
Đăng weibo, cô còn che đi một nửa khuôn mặt của Phó Sâm, cho dù là như thế, bình luận dưới bài đăng đều là một mảnh khen anh đẹp.
Netizen A: Đợi ảnh cưới của hai người [ icon mỉm cười ]
Netizen B: Nữ thần của tôi luôn khiêm tốn, bình thường thì ở ẩn không đăng một bài nào, đến lúc đăng bài thì đầy mùi cơm chó nhét vào họng tôi [ icon cười khóc ]
Netizen C: Muốn nhìn mặt thật của Phó đại lão!!!
Netizen D: Không sợ đàn ông có tiền, chỉ sợ đàn ông đã có tiền dáng dấp còn đẹp trai. Ta nói đỉnh cao số phận chính là Bạch Túc Túc đi.
“Tuần sau là sinh nhật ông nội, chúng ta đi đăng ký kết hôn trước.”
Giọng nam đột nhiên vang lên khiến Bạch Túc Túc trở tay không kịp, nhịp tim cô trật một nhịp, ánh mắt từ đống bình luận bắt đầu dời lên nhìn sắc mặt bình tĩnh của người đàn ông, vẻ mặt ngu ngơ, một hồi còn chưa lấy lại tinh thần.
“Cái này... có phải hơi sớm không?” Bạch Túc Túc có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, tai hơi phiếm hồng. Tuy nói tháng sau là kết hôn rồi, nhưng cô vẫn muốn đợi vài ngày nữa rồi hẵng lĩnh giấy chứng nhận.
Quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ bừng bên cạnh, Phó Sâm bỗng nhiên buông tờ văn kiện trong tay xuống, nghiêng người đè cô dưới người mình, ánh mắt sáng rực nhìn cô nói: “Đây là ý của ông nội, em không nguyện ý?”
Nói xong, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt của anh *tựa tiêu phi tiếu, trong giọng nói lộ ra một tia nguy hiểm: “Hay là nói, em vẫn chưa muốn lấy anh? Đang còn tiếc tên tiểu tình nhân kia?”
*tựa tiêu phi tiếu: tựa như là đang cười nhưng mà lại không cười.
Bạch Túc Túc: “...”
Bốn mặt nhìn nhau, nhưng lần này cô không có sợ, lập tức trừng lớn mắt, dùng sức đập lên vai anh: “Cả hai lần em đều tại anh mà suýt chết, anh còn nói mấy lời này. Em còn chưa truy cứu chuyện anh cùng với Giang Ngưng đâu đấy!”
Nói xong, cô phẫn uất muốn đẩy cái người đang đè trên người mình ra, bỗng nhiên cơ thể bị ôm chầm lấy vào một bờ ngực ấm áp, đôi tay mạnh mẽ siết chặt lấy sau lưng cô, anh vùi đầu vào cổ cô.
“Em cứ việc ở bên anh, anh sẽ thay em gánh vác tất cả.”
Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, Bạch Túc Túc nháy mắt mấy cái, không nói gì. Kỳ thật cô biết nguy cơ gần đây của Giang thị phần lớn là vì Phó Sâm làm, chuyện buôn lậu thuốc giả bị tung ra cũng là do anh, bằng không thì sao có thể náo động lớn đến như vậy. Mặc dù anh không nói, nhưng trợ lý Lâm vẫn hòi gì đáp nấy cho cô. Mấy ngày nay anh một mực ngồi ở công ty tính kế làm lũng loạn mắt xích tài chính bên Giang thị, ban đêm còn về bệnh viện ở với cô, khẳng định là cực kỳ mệt mỏi.
Trong lòng mềm nhũn, ngọt ngào vô cùng, cô nhìn người đàn ông vì cô mà làm nhiều như vậy, cô đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy vai anh, khuôn mặt ửng đỏ: “Em biết.”
Không biết nghĩ đến cái gì, Bạch Túc Túc khẽ đẩy vai anh, thanh âm nhỏ nhẹ: “Em thử bộ váy cưới kia cho anh xem được không?”
Nói cho cùng, cô còn là muốn Phó Sâm nhìn xem cô ở trong bộ váy cưới đó có đẹp hay không, ai mà chả muốn mặc áo cưới cho người mình yêu xem đầu tiên chứ.
Dưới ánh đèn chói mắt, gân xanh trên tay người đàn ông nổi lên rõ ràng, giống như ẩn nhẫn cái gì đấy, bàn tay lớn của anh chẳng biết lúc nào đã tiến vào trong áo cô tùy ý làm loạn, con ngươi đen như mực mang theo tia dục vọng, thanh âm anh khàn khàn: “Sinh cho anh một đứa con.”
- 10/12/2021-
xxxxxxxxxxxx
Editor -JL-: Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)-