Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
“Được”, thấy hai bên đã trao đổi ý kiến xong, Tống Giản thở dài nói, “Chúng ta đi thôi”
Thật kỳ quái, một người đến chấp hành mệnh lệnh của Nam Cung Thuần như Dạ, trên đường đi lại luôn không ngừng do dự. Ngược lại một người “bị bắt mang về” như nàng lại không ngừng đốc thúc tiến trình.
Sự đối lập này có phải càng cho thấy nàng quá mức sốt ruột, ít nhiều lộ chút kỳ quái?
Vào lúc Tống Giản lo lắng Dạ vì nghi ngờ mình nên mới kéo dài thời gian, không ngờ đến, khi hắn biết được việc nàng chuẩn bị làm, hắn lại nói, “Phu nhân...”
“Hửm?”
Nhưng Dạ như thể không biết nên nói gì nên đã dừng lại. Một lát sau, hắn mới vô cùng khó khăn lên tiếng, “Ban nãy... ta có làm ngài bị thương ở đâu không?”
Tống Giản hơi nghiêng đầu, hỏi ngược lại hắn, “Ngươi đang nói về thân thể hay là ngôn ngữ?”
“Thân thể”
Tống Giản vô thức khẽ sờ lên chiếc cổ ban nãy bị hắn trong nháy mắt hung hăng bóp chặt, sau đó khẽ cười đáp, “Ừm... tuy rằng hoảng sợ nhưng so với thân thể, có đôi khi ngôn ngữ càng khiến người khác tổn thương hơn”
“...”
Thấy hắn không có chút kinh nghiệm phản ứng gì với loại tình huống này, Tống Giản bất đắc dĩ nói, “Những lúc thế này, ngươi phải nói 'thật xin lỗi' nha!”
“Thật xin lỗi...?”
Vừa nghe ngữ khí chần chờ kia của hắn, Tống Giản liền biết, Dạ chưa từng học “cách dùng từ sao cho cho phải phép“. Do đó nàng cũng không quá để ý câu xin lỗi kia của hắn, rốt cuộc nó có thành ý hay không, hắn nếu đã nói ra, nàng liền chấp nhận.
“Ta sẽ vì Thanh Phượng, tạm thời tha thứ ngươi”
Nhưng khi vừa nghe nàng vậy, Dạ liền hỏi, “Nếu giáo chủ cũng nói 'thật xin lỗi' với ngài thì sao...”
“Không thể nào”, Tống Giản quả quyết nói, “Hơn nữa, cũng đã muộn rồi”
Nghe vậy, Dạ bất giác giải thích thay cho chủ nhân, “Giáo chủ có lẽ đã làm một ít việc khiến ngài cảm thấy rất thống khổ, nhưng ngài ấy thật sự rất xem trọng ngài...”
Tống Giản lập tức cự tuyệt, “Đừng nói những lời như thế nữa, chuyện đó căn bản không có ý nghĩa”
“Vâng”
Thấy hắn đồng ý dứt khoát như thế, Tống Giản lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, sau một trận cãi vã, nàng cảm thấy thái độ của Dạ, so với trước kia... mềm mỏng hơn rất nhiều.
Ít nhất, lúc trước hắn chưa bao giờ có thái độ nhu thuận, cung kính như thế với nàng
Thật kỳ quái, hắn như thể hiện tại mới thật sự xem nàng là “phu nhân“.
Nhưng là vì lý do gì? Không thể nào là vì nàng nói một đống lời chửi bới Nam Cung Thuần với hắn đó chứ?
Hay là vì Thanh Phượng? Nhưng nàng vẫn không chưa có trợ công gì mà?
Ngay vào lúc nàng cảm thấy có chút hoang mang, Dạ bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, “Phu nhân, ban đêm đường núi rất khó đi, ta phải ôm ngài”
Tống Giản sửng sốt một chút hỏi, “Ôm như thế nào?”
“Như thế nào cũng được”
“Vậy... ngươi cõng ta đi?”
Dạ không nói một lời đưa lưng về phía nàng, quỳ một gối xuống đất.
Tống Giản sau một chốc do dự liền leo lên, ngay sau đó nàng có chút ngạc nhiên phát hiện, một loại người không gì không làm được, cơ hồ thuộc vào một loại sinh vật khác như ám vệ, khi tiếp xúc gần cũng không khác người bình thường là bao.
Bờ vai Dạ rộng lớn, làn da toát ra chút ấm áp, xuyên qua lớp vải đen hơi mỏng truyền đến người Tống Giản.
Cơ bắp sau lưng hắn nảy nở, rắn chắc, rõ ràng rất có sức lực. Nàng không kiềm được lén chạm vào xương con bướm của Dạ, nhờ cảm nhận từng rung động của nó theo mỗi động tác, nàng dường như mới tin rằng, Dạ cũng là một người đang thật sự tồn tại.
Nhưng đã là con người thì không thể nào có chuyện không gì làm không được. Một người sống sờ sờ thế này, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể đạt đến trình độ “không thể tưởng tượng được” như vậy?
Tống Giản nhẹ giọng hỏi, “Ngươi có thể đi chậm một chút không?”
Dạ ngẩn người, “Vì sao ạ?”
“Ta không muốn nhanh như vậy đã phải gặp lại Nam Cung Thuần”
Nói đến đây, Tống Giản thở dài.
Tuy nói kế hoạch phải quay lại bên cạnh Nam Cung Thuần nhưng với tính cách của người kia, nàng thật sự khó có thể sống chung một chỗ với hắn. Cụ thể nên thực thi kế hoạch thế nào, nàng còn phải ngẫm lại thật kĩ càng mới được.
Nói vậy, cách trừng phạt tốt nhất chính là gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng. Loại người cường đoạt dân nữ như Nam Cung Thuần, nếu là trước kia, chỉ cần khiến hắn cũng nếm thử tư vị bị người khác cưỡng bách là đủ rồi.
Nhưng hiện tại, cách trừng phạt này đã không thể nào được thông qua. Mặc kệ là tìm nữ giới hay nam giới đi cưỡng bách hắn, phía xét duyệt tuyệt đối đều sẽ không thông qua.
Sớm biết vậy, trước khi tiến vào thế giới này, nàng nên đi tìm những đồng nghiệp có kinh nghiệm phong phú về thế giới cổ đại, hỏi xem có cách trừng phạt nào đáng giá tham khảo không.
Thông thường nàng đều công tác ở thế giới hiện đại, trừng phạt hay trả thù đều chỉ cần thu thập đủ chứng cứ rồi giao cho cục cảnh sát là được. Đối với thế giới cổ đại nàng còn chưa đủ kinh nghiệm.
Thế giới cổ đại... hay thế giới võ hiệp, quan phủ dường như đều quản không được...
Như vậy, so sánh với thế giới võ hiệp, kết cục thê lương của các nhân vật có thể xem như tham khảo không?
Hủy dung? Mất trí nhớ? Võ công mất hết? Cắt đứt gân tay gân chân trở thành phế nhân? Tự thiến? Bị giết?
Cắt đứt gân tay gân chân dường như không được, quá máu me, bạo lực sẽ không được thông qua.
Hủy dung cũng rất phiền toái, nhẹ thì không đau không ngứa, mà nặng thì... cũng quá máu me, bạo lực.
Hơn nữa, muốn thực hiện những hạng mục trừng phạt này, cần có hai tiền đề, hoặc Nam Cung Thuần mất hết võ công, hoặc có võ công cao hơn cả Nam Cung Thuần.
Vế sau... Tống Giản cảm thấy không quá khả thi. Vế trước, thật ra còn có thể ngẫm lại biện pháp.
Mất hết võ công, nàng lập tức nghĩ đến A Tĩnh có rất nhiều độc dược, như loại độc trước kia, thứ khiến người có nội lực càng thâm hậu trúng độc càng sâu, cũng khá tốt.
Nếu có thể liên lạc với A Tĩnh, sau đó chậm rãi đầu độc Nam Cung Thuần, có phải chuyện đó liền có thể?
A, nhưng đáng giận là hiện tại nàng không thể nào liên lạc được với A Tĩnh, chính ngay lúc cần đến hắn.
Chưa quy hoạch xong kế hoạch công tác mới dẫn đến việc xuất hiện sơ hở như vậy. Tống Giản tức khắc có chút ảo não.
Nếu nàng trực tiếp dò hỏi Dạ, Nam Cung Thuần có nhược điểm gì, hắn sẽ trả lời nàng sao?
Mãi vẫn không tìm thấy điểm đột phá, Tống Giản có chút nhàm chán nằm trên lưng Dạ, không kiềm được thở dài.
Mà Dạ quả nhiên vô cùng nghe lời, nàng nói muốn hắn đi chậm một chút, hắn liền đi cực kỳ chậm.
“Thật giống như đang cưỡi bò nha”, ban nãy trong sơn động vẫn không thể chợp mắt, lúc này nằm trên lưng Dạ, Tống Giản lại dần dần buồn ngủ. Giọng nàng mang theo ủ rũ, lại thêm chút hàm hồ, nàng cười nói, “Quả là một chú bò vừa im lặng lại dịu ngoan. Trong nhóm ám vệ, ngươi hẳn là người đáng tin cậy nhất nên mới có thể trở thành ám vệ của Nam Cung Thuần nhỉ?”
Dạ giống như đáp lại gì đó lại giống như không hề trả lời. Tống Giản nằm trên lưng hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tuy đã cố gắng muốn xốc lại tinh thần nhưng ý thức đã hoàn toàn mơ hồ, thậm chí đã nghe không rõ hắn có nói chuyện hay không.
“Không được, ta buồn ngủ quá...”, Dạ nghe thấy tiếng của nữ tử sau lưng càng ngày càng nhỏ, “Dạ, vất vả cho ngươi rồi, ta thật sự chịu không nổi nữa...”
Nói xong câu trên, nàng cứ thế nằm sau lưng hắn, nhắm hai mắt lại. Sau một lúc lâu, liền truyền đến tiếng hô hấp đều đặn, khe khẽ của nàng.
Dạ không khỏi dừng bước. Trong hoàn cảnh hoang dã, khi mọi thanh âm đều mất hút, hắn yên lặng lắng nghe hồi lâu, và chỉ trong nháy mắt, hắn như thể cùng tiếng hít thở không chút phòng bị kia hợp làm một.
Lần đầu tiên hắn có suy nghĩ muốn dừng lại ở nơi nào đó, nhưng cuối cùng, hắn vẫn phải đi về phía trước.
Mà càng đến gần nơi ở của Nam Cung Thuần, hắn càng không kiềm được nhớ đến những lời vừa rồi của Tống Giản.
“Ta không làm sai chuyện gì cả”, thái độ nghiêm nghị kia của nàng hiển nhiên thể hiện sự kiên định kia, “Người sai chính là Nam Cung Thuần. Hắn nên là người bị khiển trách, nên là người cảm thấy hổ thẹn. Tất cả mọi thứ đều nên là Nam Cung Thuần chứ không phải ta”
Đúng vậy, hắn suýt chút đã quên, phu nhân của bọn họ, bên ngoài thoạt nhìn dịu dàng, như thể không có bất kì tính tình gì, nhưng trên thực tế nàng lại là ngoài mềm trong cứng, cũng không chịu nhượng bộ.
Nhớ đến mười sáu năm trước nàng đột nhiên gây khó dễ, ngay dưới mí mắt hắn giằng co, lại không chút do dự đâm bị thương giáo chủ. Khi đó mọi cảm xúc biến hoá trên mặt nàng, vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Gương mặt ngày thường mỉm cười dịu dàng là thế, đột nhiên lại sắc bén lạnh lẽo, nhất thời khiến cả trái tim hắn chấn động, thật lâu sau vẫn không thể hồi thần. Cũng may khi xong việc, giáo chủ cho rằng hắn vì lo lắng an nguy của mình nên mới không có hành động thiếu suy nghĩ. Nhờ đó hắn tránh được việc bị xử phạt, nhưng kỳ thật, hắn chỉ là quên mất nhúc nhích.
Khi đó, nếu không phải vì nàng không có kinh nghiệm, không thương tổn đến nơi yếu hại, có lẽ giáo chủ đã chết.
Nàng sẽ cảm thấy đáng tiếc, ảo não sao?
Mà hiện tại...
Nàng như thế phối hợp đi theo hắn trở về bên cạnh giáo chủ, thật sự chỉ vì bảo vệ Vân Chử cho nên không thể không dùng chính mình làm giao dịch?
Nàng vẫn căm hận giáo chủ như xưa, giáo chủ hiện tại cũng vô cùng rõ ràng. Nhưng hắn vẫn muốn mang nàng về.
Đây là vì sao, Dạ thật sự không thể hiểu được.
Giáo chủ sẽ không sơ sẩy như mười sáu năm trước, dù nàng có một ít tâm tư khác, tuyệt đối cũng không thể tìm được bất kì cơ hội nào...
Không biết vì sao, khi nghĩ đến việc nàng sắp sửa bị đưa vào nhà giam do giáo chủ chế tạo, lòng hắn khó có thể bình tĩnh được.
Mà người chính tay mở ra cửa nhà giam, dẫn nàng vào trong lại đúng là hắn.
“Phu nhân...”, hai tay Dạ không kiềm được rung lên, lay tỉnh Tống Giản.
“Hửm? Đến rồi sao...?”
“Vẫn chưa”, hắn đáp, “Chỉ là, ta muốn hỏi phu nhân, nếu ngài quan tâm một người mình không nên quan tâm, ngài phải làm thế nào?”
“Ngươi đang nói...?”, đầu óc Tống Giản xây xẩm, không còn khả năng suy nghĩ. Nàng nghĩ thầm, có lẽ hắn đang nói về Thanh Phượng.
Nàng đặt hai tay lên vai hắn, theo bản năng siết chặt lại, như thể đang ôm cổ hắn.
Âm thanh mềm mại của nàng nhẹ nhàng vang lên bên tai Dạ, “Theo ta nghĩ, trên đời này không có người nào là 'người không nên quan tâm' hết...”
Lý Ngân Hà từng nói một câu, đại ý chính là, thích chẳng phân biệt nên hay không nên. Thích chính là thích.
Lời này trong mắt một ít người có lẽ sẽ quá mức tuyệt đối, nhưng Tống Giản lại có thể hiểu được.
Lúc này, Dạ như thể cảm thấy bản thân đang đứng ở ngã tư đường.
“Phu nhân, nếu như, ta quan tâm ngài thì sao?”
“Hả?”
Tống Giản đột nhiên tỉnh táo lại, là bị dọa cho tỉnh.