Chương 180: Băng Bạo.
Trần Lam linh lực bạo phát, băng thuẩn phản chấn khiến Trần Tín lùi về một đoạn. Nhân cơ hội, Trần Lam liền thúc dục pháp quyết, quanh thanh nổi lên một trận thanh phong, thân pháp trong nháy mắt linh hoạt như linh miêu.
“ Tham Lang Phá Sơn.”
Trần Tín vừa ổn định thân thể liền quay trở lại tấn công không cho đối phương một giây nghỉ ngơi. Trảo chuyển thành quyền, từ quỷ dị chuyển sang bá đạo, một quyền phát ra có phá sơn liệt địa chi thế, áp bách như nùi đè.
Đứng trước đối thủ thế mãnh tấn công, Trần Lam pháp lực bộc phát kinh hồng, không đến một giây đầy trời băng trụ như hồng thuỷ dũng mãnh lao xuống, một trăm lẻ tám căn băng trụ, sắc bén băng hàn, đủ khiến cho một đám Trúc Cơ tu sĩ ở đây mang đến cảm giác áp lực.
“ Tín nhi nguy hiểm.” Đại trưởng lão hoản hốt thất thanh, khi hắn muốn tiến lên ra tay thì đã chậm.
Trần Tín dường như đã mất đi lý trí, hoặc có thể hắn đã không còn đường lui. Đứng trước băng trụ dày đặc, quyền kình dũng mãnh đánh ra liên tục.
Quyền ảnh như sao trời, băng trụ như tinh vẫn, va chạm lẫn nhau, phá toái quang hoa cùng băng tinh khiến đầy trời loá mắt.
“ Ngươi nghĩ ta chỉ có như vậy sao.” Trần Lam nhìn bóng dáng mơ hồ Trần Tín, lạnh lùng nói ra không hề có một tia cảm tình dao động.
“ Cho ta bạo.”
Trần Lam thanh âm không lớn, nhưng đủ khiến toàn trường nghe thấy. Trần Tín hoản hốt cảm thấy nguy hiểm tính mạng, toàn trường tu sĩ nghe thấy như ong vỡ tổ tán loạn tránh xa, trên đài trọng tài làm sao không nhìn ra nguy hiểm tình cảnh, thật nhanh đã đến Trần Tín bên cạnh.
Một trăm lẻ tám băng trụ, trong đó có ba mươi tám băng trụ mang theo bạo tạc phù, một trương bạo tạc phù có sức công phá tương đương với luyện khí viên mãn tu sĩ một kích toàn lực, nhưng đây không chỉ đơn thuần bạo tạc phù, bởi vì nó còn bạo tạc băng hệ pháp lực, đã gần như nữa bước trúc cơ tu sĩ một kích.
“ Ầm.”
Ba mười tám băng bạo bộc phát, toàn trường trắng xoá trong vụ nổ, chúng tu sĩ trúc cơ dựng lên một tầng kết giới đúng lúc, khiến cho vụ nổ không tràn lan quá rộng, nhưng cũng chịu đựng vụ nổ này mà kết giới liền phá hư không thể sử dụng được nữa.
“ Chơi lớn như vậy.” Dương Văn Nghi trán đầy mồ hôi lạnh, mặt đầy hắc tuyến nhìn Trần Lam oán giận nói.
Bên trong vụ nổ, phong ba tán đi để lộ thân ảnh chật vật, một bên trọng tài tu sĩ pháp bào tung toé, tay ôm máu tươi đầy người hôn mê Trần Tín.
“ Tiểu tư, ngươi thật ngoan độc.” Thân là trúc cơ tu sĩ, bị một luyện khí tu sĩ tiểu bối khiến hắn thê thảm như vậy, mặt mũi còn đâu.
“ Tiền bối quá lời, hắn không có nhận thua, ta cũng không thể thu tay chịu trận, chỉ trách hắn sát niệm quá nặng mà rũ bỏ tánh mạng của mình mà thôi.” Trần Lam một thân lạnh lẽo đứng đó, trước ánh mặt uy hiếp của Trúc Cơ tu sĩ, hắn không hề có một tia lo sợ.
Không phải là Trần Lam ăn gan hùng mật gấu, mà những ngày qua chịu đựng những tra tấn, chịu đứng trước những nguy cơ còn nguy hiểm hơn là đứng trước một trúc cơ tu sĩ đã dần hình thành cho hắn một bất khuất chi tâm.
“ Ngươi nói không sai, nhưng ngươi không nghỉ tới hậu quả phải gánh chịu sao.” Trúc Cơ trọng tài giọng mang theo uy hiếp nói.
“ Hắn là ta tâm ma, chỉ có diệt trừ tâm ma ta mới có thể tu hành đi xa, đây cũng là nhân quả, nếu nhân quả đã kết, chính tay ta sẽ chấm dứt nhân quả này. Bằng bất cứ giá nào.” Trần Lam nhấn mạnh, hơi thở quanh thân bổng chốc khác biệt, đây là tâm cảnh đột phá, đột phá xiềng xích bản thân, đột phá giới hạn cảnh giới.
Đối với tu sĩ, tu vi như thuyền, tâm cảnh như thuỷ, khi thuỷ nâng thì thuyền nâng, khi tâm cảnh đột phá thì tu vi cũng thuận thế nương theo. Nhưng nếu tâm cảnh cứ mãi bị xiềng xích gông cùm, tu vi sẽ vĩnh viễn không tiến xa, vĩnh viễn sẽ luẩn quẩn trong vòng tròn mà mình tạo nên, đi mãi không có hồi kết, chỉ có ngỏ cụt.
“ Tín nhi.” Đại trưởng lão nhìn đến Trần Tín thảm trạng, bay thật nhanh bắt lấy hắn từ trong tay người kia.
“ Tín nhi, con ta.” Đại trưởng lão đau đớn ôm lấy Trần Tín, nhìn nhi tử thảm trạng, không còn hơi thở, hắn hận bản thân không thể cứu nhi tử mình, càng hận Trần Lam mối thù giết con, đau tận tâm can không gì đau hơn chính là nhìn người thân chết vô lực trước mặt mình.
“ Nghiệt súc để mạng lại.” Đại trưởng lão như điên dại, Trúc cơ sơ kỳ tu vi bạo phát ra, một chưởng đánh ra như muốn chính tay bóp chết Trần Lam.
“ uỳnh.”
Chưởng kình bị ngăn cản, một kích không đắc thủ khiến Đại trưởng lão càng thêm nóng nãy, nhìn trước mặt người ngăn chở, hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống.
“ Trần Thủ Tín, nghiệt súc này giết hại đồng môn, ngươi còn cố ý bao che.” Đại trưởng lão đôi mắt hoả hồng, cắn răng chất vấn nói.
“ Trần Thông, ngươi nên nhớ ta là gia chủ, chưa có sự cho phép của ta ngươi không thể tự ý hành quyết hắn.” Trần gia chủ sắc mặt âm trầm, trong lòng lại cảnh giác Trần Thông.
“ Người này che dấu cũng đủ sâu, ngay cả ta cũng không biết hắn khi nào đã đột phá trúc cơ, nếu không hôm nay tình cảnh, chỉ sợ một ngày nào đó hắn sẽ âm thầm lật đổ đoạt quyền.”
“ Trần Thủ Tín, hôm cho dù ngươi có ngăn cản ta cũng sẽ quyết lấy mạng hắn.” Trần Thông hung ác trừng mắt, móng tay hoá thành trảo nhọn, màu đen như than, phía trên tản ra từng sợi ma khí âm trầm.
“ Ma công.” Trần Thủ Tín nhíu mày phòng bị, ma công luôn mang đến cho tu sĩ chính phái một cảm giác áp lực, đó chính là chiêu thức quá quỷ dị ngoan độc, một khi sơ hở nhỏ liền bỏ mạng ở dưới ma công bất cứ lúc nào.
“ Tránh ra.” Trần Thông tức giận quát, trảo ảnh đánh ra rít rào như quỷ tru, từng ảnh trảo đi qua để lại như có như không ma khí, những mà khí này một khí hít phải, không chỉ thần hồn điên đảo thậm chí có ăn mòn linh lực công năng.
“ Hà Thủ Ấn.” Trần Thủ Tín nâng ra pháp bảo, màu xanh đen pháp bảo hình thù như ấn tỉ, hoá thành năm đạo quang ảnh quay quanh thân hắn, công phòng nhất thể.
“ Chết đi. Ma Ảnh Đầy Trời.” Trần Thông bạo nổi, mắt hoá hồng quang, ma ảnh như thuỷ triều xâm chiếm nhân gian, như địa ngục thông đạo mở lối u minh, chẳng mấy chốc, Trần Thủ Tín hoàn toàn rơi vào thế bị động.
“ Hà Thủ Ấn, Ngũ Hành Định Hải Trận.” Năm đạo quang ảnh ấn tỉ bay ra, ngũ hành hiện, như cơn sóng dữ táo bạo ma triều bị trấn áp, thoáng chốc đã trầm tĩnh.
Nhưng cũng chỉ thoáng chốc, năm đạo ấn tỉ xuất hiện từng tia dạo động run rẫy, trận pháp như cố sức chống đỡ, ma triều như nổi giận, một trận bùng phát lực lượng phá tan trấn pháp.
“ Nguy rồi.” Trần Thủ Tín nhìn lao đến trước mặt mình ma triều, hắn nghỉ rằng mình phải chết không thể nghi ngờ, nhưng phía sau lưng hắn chợt phát ra một trận lạnh băng thấu xương, mặc dù lạnh lẽo nhưng lại mang cho hắn một tia sinh cơ ấm áp, một loại huyết mạch tương liên.