Chương 152: Bay Đi! Sồ Ưng!
“ Đây là, hoá dực.” Mộ Ly quan sát hai cánh Trần Lam một lúc liền phát giác đây chỉ là một loại pháp thuật, điều này cũng khiến Mộ Ly ngạc nhiên khi mà Trần Lam thi triển hoá dực thần thông mà hình thái của nó lại không khác gì một chân chính cánh chim.
“ Đây là sao.” Trần Lam cảm giác thân thể mình biến hoá, thậm chí ngay khi hắn cảm giác được phía sau đôi cánh cũng hoảng hốt ngạc nhiên.
Ngay lúc tâm tình nhốn nháo, bên trong thức hải Băng Lam Thố bổng truyền đến một lượng tin tức như truyền thừa huyết mạch của yêu thú.
Sau một hồi nghiên cứu tân thần thông, Trần Lam hai mắt sáng ngời nhìn Mộ Ly nói : “ Sư tôn người xem, thật không ngờ Băng Lam Thố không chỉ hấp thu thần thông của Túc Băng Điểu, mà thậm chí nó còn thay đổi bản chất hình dạng, khiến cho đệ tử cũng có một đôi cánh như Túc Băng Điểu vậy.”
Trần Lam vừa nói liền xuất ra Băng Lam Thố ra khỏi thức hải, lúc này đây phía trên Băng Lam Thố xuất hiện một loại hoa văn hình cánh chim, theo Trần Lam ý niệm, hoa văn phía trên lập loè ánh sáng, chỉ trong chớp mắt một đôi nho nhỏ cánh chim xuất hiện trên lưng Băng Lam Thố, khiến nó càng thêm thuần khiết khả ái.
Mộ Ly nhìn sinh vật nhỏ bé trước mắt mình không khỏi nhíu mày suy tư, theo bản năng thúc dục Âm Dương Song Đồng, Mộ Ly lại càng ngạc nhiên phát hiện khí vận của Trần Lam bổng thay đổi mạnh mẽ, mà cội nguồi của sự biến dị này lại bắt nguồn từ Băng Lam Thố.
“ Xem ra dị biến lần này không phải theo chiều hướng xấu, nhưng tốt nhất ngươi nên cẩn thận quan sát thì hơn.” Mộ Ly không tin rằng mọi chuyện xãy ra đều không có căn nguyên của nó, và nàng tin rằng Băng Lam Thố là một ẩn số mà nàng phải tiếp tục tiếp hiểu cho sự biến đổi lần này.
“ Đệ tử hiểu.” Trần Lam nghiêm túc gật đầu khi nghe Mộ Ly nhắc nhở, bổng lúc này sắc mặt hắn liền hốt hoảng xoay đầu lại nhìn.
Bên ngoài xuất hiện dày đặc Băng Tằm đang công kích mãnh liệt lên kết giới, thậm chí chúng còn điên cuồng lao thân vào kết giới mà bất kể sinh mạng, loại bạo động này khiến cho Trần Lam kinh tâm đứng nhìn.
Mộ Ly nhìn đến cảnh tượng này không khỏi nhíu mày, Băng Tằm là một loại âm hàn cổ chủng, chúng đối với băng loại chí bảo rất thèm khát và có một năng lực cảm biến rất cao. Ngay khi Băng Lam Thố vừa xuất hiện, Mộ Ly đã phát hiện bên ngoài dị trạng, nhưng nàng lại thật không ngờ rằng Băng Tằm lại bạo động điên cuồng đến mức này.
“ Nhanh chạy trốn thôi, bọn chúng đã vào trạng thái điên cuồng.” Mộ Ly nhảy bật lên người Trần Lam, thúc dục đệ tử mình nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Kết giới bên ngoài xuất hiện vết rạn nứt, Trần Lam hai mắt trừng to khi kết giới mỗi lúc một yếu.
Phía sau lưng cánh chim chợt vỗ mạnh, một cơn cuồng phong mang theo sương khí lấp lánh, Trần Lam thủ thế chờ đợi thời cơ.
“ băng.”
Kết giới được tạo ra vỡ vụng từng mảnh như băng kính bị phá vỡ, từng đàn từng đàn Băng Tằm mạnh mẽ xông lên, những hàm răng sắc nhọn nhe ra cắn về phía Trần Lam như một con thú đói thèm khát thức ăn ngon. Trần Lam lúc này bổng thu mình lại, cuồng phong quanh thân bổng thu liễm, hai cánh co lại bảo vệ cả thân người Trần Lam.
Băng Tằm trong trạng thái này đã không còn linh tính để phòng ngừa dị biến, chỉ thấy bầy đàn băng tằm cứ thế lao vào Trần Lam, bên trong cái kén được kết tạo từ hai cánh truyền đến một thanh âm trong trẻo.
“ Băng Chi Vũ.”
Quanh kén bổng nổi lên lại một trận gió lạnh như một cơn lốc xoáy băng sương, khi đôi cánh tung mạnh ra như thiên thần thức tỉnh, những lông chim như băng vũ sắc nhọn đâm xuyên qua cơ thể mỗi con băng tằm, chỉ trong chớp mắt xung quanh Trần Lam đã tạo ra một khỏan trống.
“ Vù.”
Cánh to lại vỗ mạnh khiến bày băng tằm đang tiến đến bổng nhiên bị hất bay ra xa, Trần Lam chân đạp mạnh xuống đất, đôi cánh vỗ mạnh bay thẳng ra ngoài vòng vây.
Cứ như một cơn gió lốc, Trần Lam do lần đầu thi triển thần thông nên không thể vận dụng thuần thục, loạng choạng lao vào vách đá trước mặt.
“ Bùm.”
Thân thể gầy yếu cứ thế bị va lên vách đá khiến Trần Lam đau nhức không thôi, bổng lúc này một loại nguy cơ ập đến từ phía sau khiến Trần Lam không giám dừng lại mà tiếp tục bay đi mặc kệ đau đớn.
Trần Lam nhanh chóng bay ra khỏi hang động càng nhanh càng tốt, nhưng cũng không thể thoát khỏi bầy Băng Tằm truy sát phía sau.
Mộ Ly bất đắc dĩ thở dài, nho nhỏ thân mèo quay lại phía sau, chỉ thấy nàng há miệng ra, một đạo lội điện bắn ra khiến một số băng tằm gần đó bị cháy đen, phía trên hang động bị một loạt dư trấn khiến nơi đây run chuyển sụp đổ.
Mặc kệ phía sau có chuyện gì sảy ra, Trần Lam chỉ biết rằng phía trước đã đến tới cửa hang, ánh sáng che đi tầm nhìn của mình nhưng Trần Lam vẫn cứ thế lao thẳng lên bầu trời.
Không khí thoáng mát lướt qua mặt mình, mặc kệ phía sau vẫn còn nguy hiểm Trần Lam vẫn không thể thoát khỏi cảm giác vui sướng.
Bay lượn trên bầu trời cao, khi ánh sáng chiếu lên thân thể mang đến một cảm giác như xuân phong vừa thổi.
“ Vù.”
Trần Lam đã bắt nhịp được thần thông của mình, tốc độ đột ngột gia tăng, nhắm thẳng về phía biển đông mà bay.
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Thái Nhất tông, Vọng Thiên Điện cao ngất.
“ Vẫn không có tin tức truyền đến sao.” Phía trên đại điện một bóng hồng xinh đẹp truyền xuống thanh âm, một góc tối của đại điện làm che đi khuôn mặt tuyệt trần vốn có của nàng lúc này.
“ Bẩm chưởng môn, người đó cứ như nước bốc hơi, đệ tử đã huy động lực lượng vẫn không thể tìm ra tung tích.” Bên dưới một tên đệ tử đang quỳ thấp thỏm nói.
“ Không tìn được.” Thái Nhất tông tân chưởng môn nhíu mày, khi nàng đang định khiển trách thì một loạt huyên náo làm kinh động cả Thái Nhất tông.
“ Rống.”
Một tiếng vang động cả bầu trời, khiến không gian như bị một tiếng rống giận này làm cho sụp đổ.
Mộ Tình Tình sắc mặt khẽ biến, thân ảnh như ảo thoáng chốc đã bay ra khỏi đại điện, đưa mắt nhìn về phía xa.
“ Đó là.” Mộ Tình Tình nhìn đến sinh vật trước mắt không khỏi kích động ngạc nhiên, một con chân long chân chính đang xuất hiện ra trước mắt nàng.
“ Là tiểu Lục tiến hoá.” Lâm Phong không biết lúc nào đã đến bên cạnh Mộ Tình Tình, nhưng cũng không quên theo dõi tiểu xà mà theo hắn bây lâu này đang trong thời khắc hoá rồng.
“ Có thêm một thần thú toạ trấn chắc chắn Thái Nhất tông sẽ vững như thái sơn, không ai có thể lây động, đúng là trời không phụ lòng chúng ta.” Mộ Tình Tình đưa mắt nhìn tiểu Lục phía trên bầu trời, ngon ngọt giọng nói liếc nhìn Lâm Phong như câu dẫn nam nhân bên cạnh.
Nhìn bên cạnh mỹ nhân, Lâm Phong dù đã quen thuộc khuôn mặt này nhưng vẫn không hề thoát khỏi nét câu dẫn của nàng.
Mĩm cười nhìn Mộ Tình Tình, tay hắn lúc này đã luồn qua phía sau eo mềm mảnh của nàng, như đã hiểu được ý của nhau, cả hai lẵng lơ cười thành tiếng rồi biến mất không thấy.
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Xuân Hải bến cảng, phồn vinh phát triển theo năm tháng.
Đi trong dòng người tắp nập, Trần Lam lúc này chỉ biết ngơ ngác nhìn cảnh tượng náo nhiệt xung quanh.
“ Sư tôn chúng ta đến đây để làm gì.” Trần Lam truyền âm đang ẩn thân trên vai hắn Mộ Ly.
“ Chúng ta cần ra khỏi đông vực, chỉ có như vậy trong vòng hai tháng ngươi mới nhanh chóng phát triển.” Mộ Ly lười biếng thanh âm truyền vào trong đầu Trần Lam, nhưng mặc dù nói như vậy nhưng nàng vẫn có mục đích riêng khi yêu cầu Trần Lam đến bến cảng này.