Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ

Chương 47: Chương 47: Có Gian Tình




Nhắc nhở ai dị ứng với đam mỹ (nam x nam), chương này là nói về đam mỹ nên ai dị ứng hoặc kỳ thị thì xin đừng đọc chương này, tránh buôn lời miệt thị, thân.

Chương 44: Có Gian Tình.

Bởi vì Cốc U Lan trúc cơ nên Huyền Lăng đuổi bọn họ trở về, dù sao tiếp tục ngây ngốc ở đây cũng không thu hoạch được gì nhiều, Mộ Ly đối với lần này cũng không trọng yếu từ lúc phát ra dị thuỷ nàng liền biết Băng Huyền Đàm mở ra cho đệ tử chủ yếu là áp chế hàn khí từ dị thuỷ lại có thể giúp đệ tử rèn luyện thể chất, Mộ Ly cảm thấy đầu óc của mình so với bọn cao tầng Thái Nhất Tông giống như tiểu nghé con với cáo già.

Trở về tàng kinh các Mộ Ly liền muốn đến hỏi thăm Mục Dạ, chủ yếu là muốn cảm tạ đan dược hắn đưa đến.

Đi đến Mục Dạ động phủ liền bắt gặp Mục Dạ đang đứng ở đó, hắn một bên mặt lạnh đứng đối diện với một hắc y nhân, Mộ Ly vì thói quen nên lúc nào cũng ẩn tàng hơi thở, khi nàng đến thì bọn họ vẫn không phát hiện.

“ Dạ ta mang đến đan dược cho Ly sư muội, biết nàng đang ở băng huyền đàm nên nhờ ngươi mang tặng.” Hắc y nhân không ai khác chính là Huyền Tôn.

“ Huyền Tôn sư huynh khách khí, nhưng ta biết nàng cùng ngươi không quá quen thuộc hà cớ gì phải phiền sư huynh tặng dược, chúng ta tàng kinh các cũng không phải là nhà nghèo.” Lời nói của Mục Dạ mặc dù là sắc bén nhưng nghe trong tai Mộ Ly thì nó lại khác, đại khái là trách cứ sao không lấy cớ gặp hắn mà phải làm nhiều trò như vậy. Dưới mặt nạ Mộ Ly cười một cách gian tà, đừng tưởng ta không biết hai ngươi bên trong có gì đó.

“ Ta, quả thật tặng dược chỉ là cớ, lần này đến đây chính là muốn hỏi ngươi tại sao những năm nay lại tránh né ta.” Huyền Tôn mặc lạnh như băng lời nói mặc dù tra hỏi nhưng có mang theo ôn nhu, hắn tính cách chính là vậy, hắn mặc dù lúc nào cũng băng lãnh nhưng mỗi khi đứng trước mặt người trước mắt liền như có như không một loại ôn nhu sũng ái, phải phải sũng ải chỉ là ở trong mắt con hủ Mộ Ly đang rình mò.

“ Ta không tránh né ngươi.” Mục Dạ bị đánh trúng tâm đen liền xoay lưng lại.

“ Ngươi không tránh né, ngươi không tránh né tại sao lại quay mặt đi.” Không cao không thấp thanh âm, Huyền Tôn nắm lấy tay hắn kéo quay người lại về phía mình. “ Nói đi là vì sao, chúng ta là huynh đệ cùng nhau tu luyện từ nhỏ ở tông môn, cùng nhau vui đùa cùng nhau ngủ, nhưng tại sao càng ngày ngươi lại càng xa cách với ta, chẳng lẽ tình huynh đệ chúng ta bấy lâu nay chỉ mình ta ngộ nhận.”

Mục Dạ nghe nói đến hai từ huynh đệ hai mắt liền tối sầm xuống “ bởi vì là huynh đệ nên ta muốn tránh né ngươi.” Lời nói vừa thốt ra Huyền Tôn còn không hiểu chuyện gì thì bị một tiếng hô từ xa tới.

“ Đại sư huynh, đại sư huynh.” Một xinh đẹp động lòng người cô gái chạy tới, nàng xinh đẹp khả ái nhìn qua có vài nét cùng Mộ Tình Tình có chút tương tự, bất quá Mộ Tình Tình vẽ đẹp lại như một đoá mẫu đơn diễm lệ nở rộ dưới ánh mặt trời thì nàng lại là một đoá bạch liên hoa khả ái đơn thuần, kiều kiều đánh yêu.

“ Bạch Liên Hoa sư muội.” Mục Da thấy người đến liền rụt tay về.

Mộ Ly ở trong tối rình mò thấy người đến liền mất hứng, bất quá nghe đến nàng danh tự liền cười phá lên, tên cùng người quả đúng như nhau, điều là một bạch liên hoa bộ dáng.

“ Đại sư huynh người ta kiếm người nãy giờ thì ra là đang ở đây.” Bạch Liên Hoa bộ dạng khả ái ôm lấy cánh tay Huyền Tôn không thèm để ý kế bên Mục Dạ tồn tại.

Huyền Tôn mặc dù trầm ổn nhưng không khỏi bối rối, Mục Dạ nhìn hai người tình chàng ý thiếp nghiến răng nghiến lợi, giọng nói liền hơi cao.

“ Sư muội ngươi cũng đã tới chắc là có chuyện quan trọng tìm ngươi, ta cũng muốn đến ta sư phụ nơi đó, chúng ta cáo biệt.” Mục Dạ bộ dáng muốn đuổi khách, nhưng Mộ Ly biết hắn không nỡ a.

“ Thành thật xin lỗi Dạ, khi khác ta tìm ngươi.” Bị lôi kéo Huyền Tôn bắc đắc dĩ, lại thấy có lỗi với Mục Dạ.

“ Không cần, ta rất bận, sư huynh nên hảo hảo chăm sóc sư muội của mình.” Mộ Ly nghe trong tai lời này liền biết Mục Da đang dỗi, nhưng ai biết nghe vào tai người khác sẽ như thế nào.

“ Sư huynh mau đi thôi sư phụ có chuyện cần tìm ngươi, nếu Dạ sư huynh không muốn gặp ngươi liền có thể gặp ta trò chuyện.” Bạch Liên Hoa kéo lấy tay hắn, đung đưa không tha, mắt liếc Mục Dạ một cái.

Nhìn Huyền Tôn bất lực bị kéo đi, Mục Dạ hừ lạnh, đang định vào động phủ thì gặp Mộ Ly đứng đó, ý vị thâm trường nhìn hắn.

Như bị chột dạ Mục Dạ giả bộ cười hề hề đi đến “ sư muội người khi nào trở lại, tinh thần thế nào có tốt không, cơ thể có gì không ổn không.”

“ Ta cũng đến vừa đúng lúc thôi, bất quá ta ổn, nhưng hình như không ổn lại là sư huynh ngươi a.” Bị đôi mắt ấy nhìn mình Mục Dạ cảm thấy thân thể đang bị loã lồ trước mặt nàng.

“ Sư huynh ngươi thích hắn.” Mộ Ly đưa mặt kề sát Mục Dạ lời nói ẩn ý.

“ Thích, thích ai chứ.” Mục Dạ lấp bấp, tránh né đi ánh mắt của nàng.

“ Ngươi thích Huyền Tôn sư huynh.” Nhìn hắn như vậy Mộ Ly hề hề nói thẳng.

“ Ngươi, ngươi đây là nghĩ bậy, ta làm sao có thể thích hắn, ta và hắn đều là nam.” Một mặt không chịu nhận Mục Dạ lúc này tâm thần không yên, ngươi rốt cuộc là đang chất vấn hay đang hỏi ta a, rốt cuộc là ta sư huynh của ngươi hay ngươi là sư tỷ ta.

Mục Dạ không biết phải nên nói thế nào, nhìn Mộ Ly nghiêm túc đang đợi hắn trả lời liền thở dài.

“ Phải, ta thích hắn, điều này sư phụ cũng biết.”

“ Vậy tại sao lại dấu diếm.” Mộ Ly vẫn không buôn tha.

“ Ngươi nghĩ ta sao lại có thể nói ra lời này, hắn với ta dù sao cũng là nam nhân với nhau, nếu người khác biết được sẽ bị chê cười.” Mục Dạ lắc đầu cười khổ, nhiều lúc hắn cũng muốn nói ra nhưng lại nghĩ đến mất đi tình bạn vốn có bấy lâu nên không dám lên tiếng mở lời.

“Người khác chế cười thì thế nào, tình cảm vốn là của hai người, người khác không có quyền phán xét hai ngươi.” Mộ Ly tính tình thoải mái, dù sao cũng là hiện đại linh hồn, những vấn đề này rất là bình thường đối với nàng, thậm chí nàng càng thích nam nam yêu nhau.

“ Nhưng như vậy là trái với...” Mục Dạ chưa nói hết Mộ Ly tay đã đặt lên ngực hắn.

“ Tình cảm chính là xuất phát từ đây, tình yêu thật sự chính là sự hoà quyện giữa linh hồn của hai người, chuyện giới tính chỉ là thân thể nhục dục, chỉ cần sư huynh yêu ai đó bất kể là nam hay là nữ, là chó hay là mèo chỉ cần không trái với tình cảm thật sự của mình là được.”

“ Sư huynh ngươi thật sự thích hắn từ tận trong tim sao.”

“ Từ tận trong tim sao, từ tận trong tim.” Mục Dạ trong tai không ngừng vang vãng lời nói của Mộ Ly, vốn điều này là tâm ma của hắn bây lâu nay nhưng nghe những lời này của Mộ Ly hắn như tìm thấy được một ánh sáng trong tâm tối, thứ tình cảm mà hắn cố tình vùi lấp nó bấy lâu nay, như một mầm non được tiếp thêm ánh sáng trồi dậy vươn lên.

Thấy hắn ngộ đạo Mộ Ly lặng lẽ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.