Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ

Chương 189: Chương 189: Đại Nghịch Thiên Mệnh, Mệnh Cách Đế Vương.




Chương 171: Đại Nghịch Thiên Mệnh, Mệnh Cách Đế Vương.

Tử Tây Đảo, khi ánh sáng xuyên qua những tán cây màu tím, một loại sắc thái huyền bí cao quý hiện hữu trong không gian hoang giả nơi này.

  Mộ Ly yên lặng tĩnh toạ dưới một cổ thụ lớn, quanh thân nàng có thể thấy rõ linh khí đang xoay tròn như một chiếc kén bảo vệ chủ nhân bên trong. Có thể thấy rõ, những thực vật xung quanh đang lay động một cách quy luật, không chỉ còn là một loại vô tri không ý thức, mà nay nó như một loại sinh mạng thể có một ý thức động lập, đang hô ứng chủ nhân bên trong chiếc kén linh khí.

  Dưới con mắt nhìn của Trần Lam có thể kì quái khó hiểu hiện tượng này, nhưng đối với một Nguyên Anh tu sĩ như Diệp Vũ thì khác, Diệp lão có thể thấy rõ những sinh vật này đang phát ra một loại sinh mệnh lực dồi giàu, mà những sinh mệnh lực này đang cấp lấy cho Mộ Ly.

  Phải, là cấp lấy chứ không phải đoạt lấy, điều này khiến Diệp lão vô cùng ngạc nhiên, hắn có thể cảm giác được Mộ Ly như là một phần thể của bọn chúng, và chúng đang bồi dưỡng cho Mộ Ly một cách “ tình nguyện” mà không “ cưỡng ép“.

  “ Thật không ngờ nha đầu này lại tiến xa như vậy, lại có thể cùng tự nhiên câu thông, chẳng lẽ là do Pháp Môn ban phúc.” Diệp lão càng nhìn Mộ Ly càng hiếu kỳ, sự hiếu kỳ càng đậm dần mà không lẫn tạp một tia đố kị.

  “ Diệp lão sư tôn sẽ không sao chứ.” Trần Lam cố gắng thoát ra khỏi tầm nhìn về phía Mộ Ly, bởi vì hắn phát hiện, khi càng nhìn sâu vào khuôn mặt của sư tôn mình, hắn càng chìm đắm trong đó mà không có lối thoát, nó như có một loại ma lực cuốn lấy thần chí của hắn, nếu không phải tu luyện thần hồn công pháp khiến cho tâm cảnh cao hơn thường nhân, thì giờ đây chỉ bằng một luyện khí kỳ tiểu sĩ như hắn sẽ đi vào một loại mê cung không thể thoát ra.

  “ Không sao không sao, nha đầu này có thể chống đở một kích của Hoá Thần tu sĩ, thì sẽ không dễ dàng gì mà ngã xuống.” Diệp lão liếc mắt nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh Trần Lam, lại liếc nhìn Mộ Ly đăm chiêu đánh giá.

  “ hô.” Trần Lam vốn còn lo lắng muốn truy hỏi, bên này Mộ Ly đã thu công, một trọc khí từ miệng thả ra, đôi mắt hữu thần đánh thức như khiến vạn vật sinh động hẵn ra.

  “ Đạ tạ Diệp lão ân cứu mạng.” Mộ Ly đi đến chấp tay báo đáp Diệp Lão, khiêm nhường cung kính một bên.

  “ Chớ có một câu đa tạ rồi cho qua chuyện, vì cứu mạng người ma ta đã bỏ ra không ích vốn liếng, ngươi nghĩ Bán Hoá Thần khôi lỗi là hàng rau hàng cãi sao?!” Diệp lão trừng mắt nhìn Mộ Ly, thật sự trong lòng hắn vẫn còn một tia tiếc hận, Bán Hoá Thần khôi lỗi dù sao cũng là một khối gia tài nhiều năm tích luỹ, chế tác lại yêu cầu cao, hắn không tiếc chính là đang lừa dối bản thân mình.

  “ Tiểu bối cũng cho rằng không thể một lời là có thể tạ lễ, nhưng lại nghĩ bảo vật của ta sẽ chướng mắt tuệ nhãn của ngài, chi bằng thật tâm tạ lễ có phải tốt hơn sao.” Mộ Ly khoé miệng một tia mĩm cười, trong đôi mắt loé lên một tia giao hoạt khó đề phòng.

  Nhìn đến tia mĩm cười cùng đôi mắt này khiến Diệp lão không khỏi rùng mình, một bóng dạng mơ hồ hiện lên trong mắt lão, khiến Diệp lão không thể không nhớ đến Mục Sinh, kẻ “ lòng muôn dạ thú” luôn chưng bày khuôn mặt này trước mặt lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.