Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ

Chương 117: Chương 117: Dự Báo Phong Ba.




Chương 109: Dự Báo Phong Ba.

Mục Sinh trong mắt ngập tràn sát ý, nghe Mộ Ly kế bên lo lắng liền biết bản thân thất thố, kìm nén trong lòng phẩn nộ.

  “ Không ngờ Thái Nhất tông đã đi đến bước đường này.”

Mục Sinh lời nói khiến Mộ Ly có chút không hiểu, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Thái Nhất tông.

“ Sư tôn ý nói chuyện này cùng Thái Nhất tông có quan hệ.” Mộ Ly dò hỏi.

“ Không phải có quan hệ, mà chính Thái Nhất tông chính là kẻ đứng sau vụ việc này.” Mục Sinh nặng nề nói.

“ Chẳng lẽ, là Thái Huyền lão quái làm.” Mộ Ly lo lắng, trong lòng nàng lúc này có bao nhiêu phức tạp, nguyên văn vốn chưa phát sinh đến vấn đề này, cho dù có cũng là cùng nữ chủ một đường chiến tuyến, điều này càng khiến cho Mộ Ly lo lắng, nếu quả thật cùng Thái Nhất tông liên quan thì việc loại trừ cả hai càng thêm khó khăn.

     “ Vụ việc đến nước này, chúng ta chỉ có thể ngồi chờ địch hành đồng.” Mục Sinh bất đắc dĩ thờ dài.

     “ Chẳng lẽ chúng ta nhìn người vô tội cứ như vậy mà chết sao, đeej tử không hiểu với năng lực của sư tôn có thể giải quyết các hành động tàn nhẫn này nhưng tại sao lại ngồi nhìn kẻ địch tàn sát chúng sinh.” Mộ Ly nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác khiến Mục Sinh kiên kị.

    “ Cho dù ta có ra tay cũng chỉ có một người, trong khi đó kẻ địch không chỉ có một.” Mục Sinh nhìn Mộ Ly nói “ cho dù ta có ra tay cũng chỉ là cản trở tiến độ của họ, vốn dĩ, Thái Huyền tên này đã đặt kế hoạch hiến tế ở mọi ngóc ngách trên đại lục, trừ tây vực ra.”

   “ Tây vực, Tây Uyên Vực, yêu tộc lãnh địa.” Mộ Ly linh quang chợt loé “ chẳng lẽ hắn cùng yêu tộc cấu kết.”

   “ Không có người trợ giúp, ngươi nghĩ một mình Thái Nhất tông có thể một tay lật đỗ các tông môn khác chỉ bằng những kế hoạch này sao, Thiên Cơ Miêu tộc cũng chính là một ví dụ.” Mục Sinh quyền xiết chặt, tay phất ra thân thể họ Vương tu sĩ liền biến thành tro bụi.

     “ Sư tôn, cho dù vậy ngài cũng không thể thấy chết mà không cứu, để tử không tin bọn họ có thể một tay che trời.” Mộ Ly cuối đầu, nàng không muốn cứ mặc phó cho vận mệnh loại đồ vật đáng ghét này, cho dù thiên đạo có nghiêng về phía bọn họ, nàng cũng muốn phá bỏ cái gì gọi là vận mệnh chỉ định.

    “ Si nhi, ngươi có biết vì sao sư tôn một thân tu vi nhưng không thể tu do tung hoành sao, không phải chỉ vì ta chấn giữ đồ vật kia, mà còn có một thứ mà ta không thể tự tay tàn sát, đó chính là, chúng ta vị diện luôn có người giám sát.” Mục Sinh thở dài.

    “ Mỗi một vị diện đều được liên thông đến linh giới, vì để có thể quản lý vị diện trật tự, linh giới các đại tông phái sẽ cử người xuống giám sát hành động của chúng ta, bọn họ tu vi chỉ có hoá thần trung kỳ phía trên, nhưng để cho chúng ta kiên kị lại là thế lực sau lưng bọn họ.”

    “ Ngươi nghĩ, Thái Huyền tên kia hành động không thể lọt vào mắt bọn họ sao, thật ra linh giới cũng có Thái Nhất tông loại này môn phái.”

   Mộ Ly hai mắt co rút, nói vậy chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, một Thái Nhất tông còn khó nhằn đằng này lại thêm một đại tông môn trên linh giới khác, còn là Thái Nhất tông tổng bộ.

   Mộ Ly cảm nhận áp lực cực lớn từ trước đến này, nếu mỗi lần nhìn thấy Mộ Tình Tình sẽ mang cho nàng loại áp lực mơ hồ cảm nhận, còn lần này chính là một toà cự sơn đè nặng trên vai nàng, không, cảm giác như trời sặp mà nàng đang gồng mình chống cự.

    Mộ Ly ánh mắt bổng mơ hồ, trước mắt liền trở nên tối sầm, nàng hoang mang tìm kiếm xung quanh lối thoát nhưng chỉ thấy một mảnh đen tối u ám.

    Một tia sáng loé lên xé rách không gian u ám, Mộ Ly như tìm thấy được một đường sinh cơ, ngày lúc đó, lại một tia sáng nữa xẹt qua, liên tiếp thêm năm đợt tia sáng như sao băng rơi xuống.

    Mộ Ly vô thức chạy theo những ánh sáng đó, để rồi nàng chợt nhìn lại, trước mắt nàng là một rộng lớn bầu trời, cảnh tượng này, nàng đã gặp qua, là chiêm tinh lúc trước gặp qua.

    Thật tinh sáng chói phía trên, bảy loại màu sắc khác nhau nhưng lại hoà huyện tạo thành một bầu trời rực rỡ, nhưng trong đó, một loại như có như không ôn hoà như muốn xoa dịu tinh thần bất an của nàng lúc này, khi Mộ Ly hoảng hốt trở nên bình tĩnh lại, thất tinh phía bổng lao xuống, Mộ Ly bổng thoát ra ảo cảnh chiêm tinh mang tới.

   “ Ly nhi, không sao chứ.” Mục Sinh nhìn thở hỗn hễn đồ đệ thập phần lo lắng, trong lòng Mục Sinh thầm nghĩ chẳng lẽ những lời hắn nói khiến nàng bị đã kích dẫn đến tẩu hoả nhập ma.

   “ Thất tinh đoạ lạc.” Mộ Ly vừa thờ, miệng không ngừng thốt ra bốn chữ.

   “ Thất tinh đoạ lạc, Ly nhi ngươi nói là ý gì.” Mục Sinh khó hiểu hỏi.

   “ Sư tôn, ta nhất định phải tìm thất tinh đoạ lạc đồ vật này, ta tin chắc chỉ có chúng mới giúp chúng ta thoát khỏi đại kiếp lần này.” Mộ Ly cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, nói rõ cho Mục Sinh nghe.

    “ Thất tinh đoạ lạc, ta chưa từng nghe qua, là tiên khí sao.” Mục Sinh khó hiểu, hắn không biết rằng, ngay càng Mộ Ly cũng không hiểu chúng là vật gì.

     “ Ta cũng không nắm chắc, nhưng đây là lần thứ hai ta chiêm tinh thấy đến thất tinh đoạ lạc.” Mộ Ly cuối đầu suy tư nghĩ, trong lòng rối như tơ vò, rốt cuộc thất tinh là tiên khí chỉ bảo, hay là thứ gì khác có thể nghịch chuyển càn khôn.

    “ Chuyện này trọng đại, Ly nhi, ngươi phải hành động cẩn thận.” Mục Sinh nhìn Mộ Ly trầm tư một bên, lên tiếng nhắc nhở nàng một hai.

     “ Sư tôn yên tâm, đệ tử biết bản thân phải cẩn trọng, mặt khác sư tôn có thể giúp ta làm một chuyện được không.” Mộ Ly quay sang nói.

     “ Sư tôn hiểu, ngươi cứ yên tâm, trong năm năm này ta sẽ tìm kiếm tế đàn vị trí, cho dù không thể ngăn chặn cũng có thể giúp ngươi kéo dài thời gian.” Mục Sinh quả thật rất hiểu đệ tử của mình.

     “ Đa tạ sư tôn, như vậy nơi đây làm phiền ngài giải quyết, đệ tử muốn dùng năm năm này nâng cao thực lực bản thân.” Mộ Ly cảm kích cảm tạ Mục Sinh.

      “ Cứ giao cho ta, Long Phượng Bảng sắp tới cũng xem như một hồi rèn luyện cho ngươi, nhưng ta dự cảm lần này Long Phượng Bảng sẽ là một hồi phong ba nổi lên.” Mục Sinh nói.

      “ Đệ tử sẽ làm hết sức có thể.” Mộ Ly kiên định gật đầu.

    Mục Sinh nhìn nàng như vậy, chợt nhớ có vật cần đưa cho nàng, từ trong hư không lấy ra một quyển đen nhánh quyển sách.

    “ Đây là ước định với Thiên Ma lão quái lúc trước đoạt được, vốn dĩ chờ ngươi hồi tông mới giao cho ngươi, nhưng lúc này lại vừa đúng lúc mượn nhờ năm năm này tìm hiểu một phen, ta tin chắc nó đối với bộ pháp của ngươi càng thêm hoàn thiện.”

     “ Thân pháp công pháp.” Mộ Ly nhướng mày tò mò nhận, lúc này nhìn lại quyển sách mặc dù đen như mực khó coi, nhưng lại có một loại áo nghĩa mị thế cuống hút người nhìn, sờ trên bề mặt quyển sách, một loại quỷ dị hương phát ra như muốn câu hồn đoạt phách.

      “ Thiên Ma Vũ.”

  Tg: dạo này phải làm nhiều việc nên rất mệt, không phải là không có thời gian mà là rất mệt chỉ muốn nghĩ ngơi, bắt mọi người chờ đợi rồi. Xin lỗi. ????????????

”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.