Chương 149: Giang Đông Song Kiêu.
Nhìn thấy hai người trước mắt, Trần Lam nhíu mày thầm hô không tốt.
Mộ Ly cũng cảm nhận được Trần Lam có dị trạng, từ phía xa nhảy phốc lên vai hắn, truyền âm hỏi: “ tiểu tử ngươi quen biết bọn họ.”
Trần Lam âm thầm nhìn đánh giá cả hai, một lúc xác nhận đúng là họ, Trần Lam mới truyền âm lại cho Mộ Ly: “ Sư phụ, họ chính là Giang Đông song kiêu, cũng là hai thiên tài của Tô gia và Mã gia. Nữ nhân kia tên là Tô Phỉ Phỉ, thân mang hoả linh căn, nếu như không có gì ngoài ý muốn chắc chắn năm nay nàng sẽ được chọn vào Thập Tam Đại Tông Môn, thậm chí rất có thể sẽ được đệ nhất phái Thái Nhất tông chú ý.”
“ Chờ đã, Thái Nhất tông khi nào trở thành đệ nhất tông môn.” Mộ Ly ngạc nhiên cắt đứt Trần Lam truyền âm.
“ Nha, từ khi Mẫu Đơn Tiên Tử quật khởi Mộ gia, cùng các phái tạo dựng mối quan hệ nên hậu trường của nàng càng thêm vững mạnh, cũng từ đó Thái Nhất Tông đã chỉ định nàng là tân nhiệm chưởng môn, cũng cố Thái Nhất tông thực lực.” Trần Lam nữa tĩnh nữa mê, những gì hắn biết cũng chỉ là nghe người truyền miệng, thật sự đầu đuôi ngọn ngành hắn không nắm rõ.
“ Như vậy sao, còn tên kia.” Mộ Ly lườm mắt, lúc này quay sang đã thấy Túc Băng Điểu muốn chạy trốn, nhưng Tô Phỉ Phỉ lúc này lại xuất ra một sợi dây thừng pháp bảo, phía trên hoa văn diễm lệ bộc phát ra một loại nhiệt lượng nóng bức, quấn chặt lấy Túc Băng Điểu thân thể khiến nó dãy dụa đau đớn.
“ Nam nhân kia là Mã Kiệt, là Mã gia con trưởng, mặc dù thiên phú kém hơn Tô Phỉ Phỉ nhưng cũng là một thiên tài song linh căn, lấy hắn ngộ tính hơn người chắc chắn sẽ được vào Thập Tam Đại Tông Môn.” Trần Lam nói tới đây, Mộ Ly có thể cảm nhận một chút gì đó nuối tiếc, một loại vui mừng cho kẻ khác.
“ Ngươi cùng hắn rất thân sao.” Mộ Ly liếc nhìn Trần Lam, nàng đã sống mấy nghìn năm, đừng nói là hắn có gì dị trạng, cho dù là lão cha của hắn nàng cũng có thể nhìn ra được đối phương nghĩ gì.
“ Lúc nhỏ hắn cùng ta hay chơi đùa với nhau, cũng có thể xem như quen biết.” Trần Lam mặt ửng đỏ giải thích.
“ Nha, thì ra là bạn thanh mai trúc mã, ta còn tưởng là tiểu tình lang của ngươi, ta nói cho tiểu tử ngươi biết, đại sư huynh của ngươi còn soái hơn tên tiểu tử này gấp trăm nghìn lần.” Mộ Ly như là một tên dụ dỗ trẻ em, cố gắng dụ dỗ Trần Lam về làm dâu nhà nàng.
“ Sư phụ người nói linh tinh gì vậy.” Trần Lam mặt đỏ đến tận tai, bổng nhiên hét lớn lên quên mất truyền âm cho Mộ Ly.
Lúc này Tô Phỉ Phỉ đã khống chế được Túc Băng Điểu nằm rạp xuống đất, cũng thừa lúc này đánh ra một hoả cầu về phía Trần Lam.
Mộ Ly nhanh chóng nhảy người lên, tạo thành một đường con trăng khuyết tinh sảo, Trần Lam cũng không nhanh không chậm nhẹ nhàng lắc mình né tránh.
“ Di.” Tô Phỉ Phỉ cùng Mã Kiệt quan sát đều ngạc nhiên hô, bọn họ tưởng rằng Mộ Ly chỉ là một con mèo bình thường, trên thân lại không có bất kì một tia linh khí sót ra lại có thể nhẹ nhàng né tránh đi hoả cầu thuật, điều đó khiến cả hai ngạc nhiên lại cẩn thận quan sát. “ Ngươi tiện nhân này, Túc Băng Điểu đã thuộc về chúng ta, còn không mau cút đừng trách bổn tiểu thư ra tay độc ác.” Tô Phỉ Phỉ chỉ tay về phía Trần Lam, không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy Trần Lam đều cho nàng cảm giác chán ghét lạ thường.
“ Vị tiểu thư này, ta khuyên ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi đây, Túc Băng Điểu là chúng ta phụng mệnh của Thái Nhất Tông làm việc, không thể nhường lại cho kẻ khác.” Mã Kiệt một hồi quan sát rốt cuộc lên tiếng, Mộ Ly nghe lời hắn nói không khỏi có chút khinh thường, hành đồng cùng lời nói của tên này rất giống Lâm Phong, khiến nàng không khỏi có thêm phần ác cảm.
“ Sư phụ, xem ra Thái Nhất Tông đã cử người đến Giang Đông Huyện sớm hơn dự tính, chúng ta có nên đắc tội họ không.” Trần Lam có chút lo lắng truyền âm với Mộ Ly.
“ Sợ gì, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ cùng Thái Nhất tông đối địch, chỉ là một tên đệ tử Thái Nhất tông, còn không lọt vào mắt của bổn tôn.” Mộ Ly hừ lạnh, xem thường truyền âm.
“ Còn không mau cút.” Tô Phỉ Phỉ nổi giận đùng đùng, từ trong túi trữ vật lấy ra mười tờ hoả cầu phù, chỉ trong chớp mắt phía trước Trần Lam đã che kín mười hoả cầu nóng bức.
“ Cẩn thận.” Mã Kiệt không hiểu vì sao hô lên nhắc nhở, Trần Lam cũng không thể đứng đó chịu chết, mười thanh băng trụy rất nhanh ngưng tụ, lao thẳng về phía hoả cầu đang áp tới.
“ Lùm bùm.”
Một vụ nổ nhỏ phát ra, phía trung tâm giao điểm phát ra một tầng cuồng phong mạnh mẽ, thổi bay ra những khí sương mù mịt.
“ Vụt.”
Trần Lam lúc này từ trong mờ mịt khí sương lao ra, nhắm thẳng tiến tới Túc Băng Điểu đang cựa quậy ở dưới đất.
“ Đáng ghét.” Tô Phỉ Phỉ thấy thế hừ lạnh, trong tay xuất ra một căn roi mây, vung về phía Trần Lam như một con mãng xà vồ mồi.
Trần Lam kinh nghiệm chiến đấu còn quá non kém, một công kích đột ngột như vậy khiến Trần Lam không kịp phòng bị, lắc mình né tránh nhưng lại té lăn dưới mặt đất mấy vòng.
Tô Phỉ Phỉ lại không vì vậy mà buôn tha cho, roi mây hung mãnh vung xuống mặt đất, khiến đất đá bên dưới bị chấn vỡ vụng.
Mỗi lần Tô Phỉ Phỉ vung roi xuống, Trần Lam lại chật vật lăn một vòng, nhưng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, Trần Lam hai tay làm trụ, bật thân dưới lên rồi xoay một vòng mượn thế, rất nhanh nhào lộn thoát khỏi phạm vi roi mây công kích.
“ Ngươi là.” Trần Lam sao khi đứng vững, đấu bồng lấm lem đã rơi xuống, để lộ khuôn mặt khả ái của một nữ nhi khiến cho Mã Kiệt có chút quen thuộc khó tả.
Tô Phỉ Phỉ nhìn thấy Trần Lam xinh đẹp không thua gì mình, đặc biệt đôi mắt ôn nhu đó càng nhìn càng khiến nàng phát hơn, roi mây lại mạnh tay vung ra, lần này lại mang theo hoả linh lực cuồng bạo hung mãnh, khiến cho Trần Lam hoản hốt né tránh.
Mộ Ly chỉ dạy cho Trần Lam hai loại thần thông, một băng tiễn và một loại băng truỵ, điều này khiến cho Trần Lam rất hạn chế khi chiến đấu.
Trần Lam trong khoảnh khắc nguy hiểm này không hiểu sao lại lấy ra được bình tĩnh, một đạo linh quang loé lên trong đầu, một hàng dài băng tiễn được tạo ra, rất nhanh kết hợp lại thành một căn trường tiên chín đốt, mãnh khãnh nhưng uy lực lại nội hàm bên trong.
Phía xa Mộ Ly nhìn thấy một màng này liền âm thầm gật đầu, xem ra những gì nàng kì vọng rốt cuộc đã được đền đáp.
Nóng bức roi mây như một con hoả xà bạo ngược, Trần Lam cửu tiết tiên như mềm yếu băng xà, nhưng lại ẩn chứa bên trong vô tận lãnh lẽo âm hàn.
Hai bên trực diện giao tranh, hoả linh khí cùng băng linh khí bắng ra tung toé, tàn phá một mảnh xung quanh trở nên hoan tàn.
“ Mã đại ca còn không mau tới giúp ta.” Tô Phỉ Phỉ hậm hực hét lên, một bên Mã Kiệt cũng bất đắc dĩ đành xuất thủ.
Tg: mn nhớ bình chọn nhé, chương trước ít bình chọn quá làm buồn thúi ruột hà....