Chương 154: Mộ Ly Bại Lộ.
Diệp Vũ là một hình tượng trung niên nam tử, với vóc người cao to thô kệch của hắn khiến cho người khác không nghĩ rằng đây là một kẻ tu tiên mà bao nhiêu phàm nhân tưởng tượng đến.
“ Cút đi hết cho lão phu.” Diệp Vũ nổi trận lôi đình, uy áp phát ra khiến ba tên còn lại bị chấn cho hộc máu, duy chỉ có Trần Lam vẫng cố gượng nuốt xuống huyết tươi ở cổ họng.
“ Nhanh, chúng ta đi.” Tên đầu lĩnh hoản sợ không thơi, rất nhanh ba chân bốn cẳng lôi kéo đồng bọn rời khỏi hiện trường.
Trần Lam một bên vẫn không biết phải làm sao, đang muốn mở miệng nói chuyện liền bị ánh mắt sắc bén của Diệp Vũ làm cho câm lặng.
“ Tại sao ngươi còn không rời khỏi nơi này.” Diệp Vũ nhìn Trần Lam vẫn đứng im bất động không khỏi thâm trầm quát.
“ Là ta không muốn hắn rời đi.” Mộ Ly từ trong bóng tối bước ra, mỗi bước đi chậm rãi, ánh mắt tham cứu đánh giá Diệp Vũ không rời mắt.
“ Ngươi là, Mộ Ly.” Diệp Vũ trầm ngâm nhìn Mộ Ly, khi hắn chợt nói thẳng ra tên nàng khiến Mộ Ly cùng Trần Lam không khỏi hốt hoảng, bên dưới móng vuốt đưa ra như chuẩn bị tư thế tấn công.
“ Diệp Vũ tông sư tại sao lại biết ta.” Mộ Ly chậm hỏi cẩn thận.
“ Rất đơn giản, Thiên Việt vị diện chỉ còn một mình ngươi là Thiên Cơ Miêu tộc, ta lại cùng sư tôn ngươi cũng có chút giao tình, chắc hẳn ngươi biết đến ta cũng từ trong miệng hắn nhắc đến.” Diệp Vũ thành danh vốn đã lâu, là nguyên anh lão quái nên hắn đã phát hiện Mộ Ly từ sớm nhưng vẫn âm thầm quan sát nàng, quả thật không ngoài hắn dự đoán, kẻ ẩn núp bên trong bóng tối chính là kẻ bị truy nã hàng đầu tại Đông Vực.
“ Là sư tôn sao.” Mộ Ly nghe hắn nhắc đến Mục Sinh khiến nàng không khỏi thất lạc, còn nhớ lúc trước Mục Sinh còn sống đã kể cho nàng nghe rất nhiều những nhân vật mà nàng không thể đắc tội, những người thành danh như Diệp Vũ cũng nằm trong số đó.
“ Ngươi đến tìm ta có việc gì.” Diệp Vũ dường như không quan tâm đến Mộ Ly là người như thế nào, trực tiếp nói thẳng ra dường như không muốn phiền hà.
“ Nếu tiền bối đã nói vậy ta liền nói thẳng mục đích lần này, tiểu bối muốn nhờ tông sư thủ pháp của tiền bối kiến tạo ra một chiếc đệ nhất phi thuyền.” Mộ Ly vừa nói dứt câu Diệp Vũ liền nhìn nàng không chớp mắt.
“ Ngươi nói cái gì, đệ nhất phi thuyền, hahaha, ta không nghe lầm chứ, chưa nói đến ta có đồng ý hay không, ngươi cho rằng muốn đóng một phi thuyền dễ dàng như vậy sao.” Diệp Vũ còn cho Mộ Ly là người thông minh, không ngờ khi nàng nói ra muốn đóng một chiếc đệ nhất phi thuyền liền khinh thường cười nàng, còn cho rằng Mộ Ly là tuổi trẻ cuồng vọng.
“ Ta không đáp ứng.” Nhìn Mộ Ly nghiêm túc nhìn mình, Diệp Vũ lấy lại nghiêm túc nhìn Mộ Ly nói.
“ Tại sao.” Mộ Ly hỏi.
“ Ta đã không còn hứng thú với việc đóng thuyền, ngươi nhìn hiện tại nơi này, một đại gia tộc phồn thịnh giờ đây chỉ còn một thân già nơi này chống chọi, ta còn có tâm chí để gầy dựng lại quang minh sao.” Diệp Vũ lơ đãng phất tay, ý muốn đuổi Mộ Ly nhanh chóng rời khỏi. “ Thái Nhất tông khiến ngài thành ra như ngày hôm nay, ngài không muốn trả thù sao, chỉ cần ngài giúp tiểu bối, đến lúc đó ta sẽ cho ngài thấy rằng, ta có thể giúp ngài tiêu diệt bọn họ, lấy lại những gì mà Diệp gia đã mất.” Mộ Ly lời nói như đinh thép khiến Diệp Vũ cũng bán tin bán nghi, dù biết rằng Mộ Ly có cơ hội rất mong manh, nhưng nhìn tên tiểu tử đi theo nàng khiến Diệp Vũ mang theo một cảm giác tin tưởng mơ hồ.
“ Ngươi lấy đâu ra tự tin, là vì tên tiểu tử này sao.” Diệp Vũ đánh giá Trần Lam, ở tuổi của hắn mà chỉ đạt luyện khí kỳ tầng bảy cũng không xem là một thiên tài, nhưng không hiểu sao khi nhìn tên tiểu tử này lại mang đến cho người khác một loại cảm giác ái tài, một ẩn số mà cần được khai phá.
“ Trần Lam là nhị đệ tử của tiểu bối, nếu Diệp tiền bối đã biết rõ thân phận của ta, thì tin chắc cũng tin tưởng đến thuật bói toán của ta.” Mộ Ly nói đến đây nhìn về Trần Lam nói tiếp: “ Trần Lam cũng những sư huynh đệ của hắn chắc chắn sẽ tiêu diệt được thế lực của Thái Nhất tông, nhưng trước hết vẫn cần phải rèn luyện bọn họ trước đã.”
“ Ngươi tin tưởng như vậy, ngươi có biết Thái Nhất tông mới phát sinh một sự kiện sao, một thần thú vừa sinh ra tại Thái Nhất tông, cho dù bọn ngươi có tiềm lực đi chăng nữa cũng không tài nào theo kịp bọn họ, tốt nhất là nên bỏ cuộc tại đây thôi.” Diệp Vũ lời nói cố ý công kích Mộ Ly, nhưng nhìn nàng bình tĩnh khiến hắn ngạc nhiên không thôi.
“ Là một con Thanh Long huyết thống tiểu xà mà thôi, có những chuyện mà ta có thể nắm rõ bọn họ trong lòng bàn tay.” Mộ Ly tự tin nói, nàng biết rõ những kịch tình sẽ xãy ra, mặc dù nó vốn dĩ đã bị nàng đão loạn nghiên trời lệch đất, nhưng một số át chủ bài của bọn họ Mộ Ly vẫn nắm rõ trong tay, chưa kể nàng có thể tiên đoán tiên cơ, những gì nàng biết đều chuẩn bị chu đáo để đối phó sau này.
“ Xem ra ngươi cuồng vọng hơn ta nghĩ.” Diệp Vũ liếc nhìn thấp bé Mộ Ly, không muốn tiếp chuyện liền nhanh chóng đi vào căn nhà củ nát.
“ Tiền bối xem nó xong rồi đổi ý không muôn.” Mộ Ly nhanh chóng ngăn lại, đưa một khối ngọc giản về phía Diệp Vũ.
Bán tin bán nghi, Diệp Vũ đành tìm hiểu tin tức bên trong, ban đầu vẫn còn bình tĩnh, nhưng rất nhanh trên mặt lại xuất hiện dị trạng, ngạc nhiên lẫn vui sướng.
“ Đây là.” Diệp Vũ không tin trong ngọc giản có phải hay không là một phi thuyền, hay nói chính xác nó là một chiến hạm giết chóc mà ngay cả một tông sư như hắn không thể nào tin tưởng được.
“ Là ta phát thảo.” Mộ Ly nhàn nhạt mĩm cười, đừng quên nàng là một hiện đại linh hồn, rất nhiều kiến thức mà ở thời đại này đều xem là quái lạ, mặc dù tu chân giới phát triển không thua kém, nhưng về tư tưởng sáng tạo vẫn còn trong không gian hạn hẹp.
“ Chẳng trách ngươi tự tin như vậy, nhưng trách lão phu nói thẳng, trên đời này không ai có thể kiến tạo ra một chiếc phi thuyền như thế này.” Diệp Vũ thở dài lắc đầu, một bên Trần Lam thấy vậy cũng ngạc nhiên tò mò xem tại sao bên trong lại khiến một tông sư như hắn từ bỏ dễ dàng như vậy.
“ Không nói đến tài liệu hiếm có, ngươi cho rằng trên đời này có một tên tông sư tài giỏi, có thể kiêm tu luyện khí, khôi lỗi, trận pháp đến một trình độ cao như vậy sao.” Diệp Vũ tự cho rằng mình tài giỏi, nhưng không tự nhận mình là một yêu nghiệt chuyện gì cũng tài ba xuất chúng, Mộ Ly phát thảo yêu cầu thủ pháp rất cao, lại yêu cầu một tên khôi lỗi sư, trận pháp sư hỗ trợ, nơi đâu tìm ra được một tên như nàng mong muốn.
“ Tiểu bối biết rằng ngài còn là một khôi lỗi sư xuất chúng, cũng từng xuất thân tại Khôi Lỗi tông, chỉ cần ngài đồng ý trợ giúp tiểu bối tin rằng với trận pháp kinh nghiệm của mình có thể thành công tạo nên một phi thuyền mong muốn.” Mộ Ly nói.
“ Ta quên rằng ngươi là một Thiên Cơ Miêu tộc, về mặt trận pháp chắc không cần lo lắng.” Diệp Vũ vỗ đầu như sực nhớ ra.
“ Thôi được, lão phu sẽ giúp ngươi, nhưng tại liệu ngươi tự mình tìm lấy, khi nào đầy đủ hãy tìm đến lão phu.” Diệp Vũ phất phất tay, một đạo linh khí mạnh mẽ đẩy Mộ Ly hai người ra khỏi nhà gỗ.
“ Còn nữa, Không Gian Mộc nên đến Tử Tây đảo, nơi đó cũng không ít tài nguyên ngươi cần tìm.” Diệp Vũ thanh âm từ bên trong phát ra.
Mộ Ly âm thầm nhẹ nhõm cười, nhảy phốc lên người Trần Lam nói.
“ Đi thôi, chúng ta đến Trân Bảo Các.”
Tg: chương sau: Công Chúa Mất Nước ra sân...