Ngày hôm sau.
Mộ Ly đứng một góc tối quan sát lôi đài phía trên, lúc này đây Mộ Tình Tình cùng đối thủ của mình bám lấy gắt gao.
“ Keng.”
Kim loại va chạm thanh âm, Mộ Tình Tình trong tay Phượng Minh Kiếm rực sáng lên, một đạo lửa bỏng nóng cháy bức lui đối thủ.
“ Phượng Vũ Cửu Tiêu.” Mộ Tình Tình tay cầm phượng kiếm, khí tức bất đầu thay đổi.
Một tiếng phượng minh vang vọng cửu tiêu, một con hoả phượng hoàng bừng cháy, rực đỏ hoa lệ, nóng bỏng cao ngạo, một kiếm trảm xuống, phượng hoàng lao thẳng về phía đối thủ, nơi nó đi qua xung quanh bị thiêu cháy trở nên đen nhám.
Thấy đối phương xuất chiêu hung mãnh đối thủ của nàng chỉ đành xuất ra một lá bùa, bùa vừa ra một đạo phòng hộ ánh sáng bao quanh hắn.
“Ầm.”
Phượng hoàng va chạm vào hộ quang tráo, một tiếng kinh thiên bạo phát, linh khí va chạm bạo động tản ra, khói lửa bốc lên.
“ Sư huynh cứ tiếp tục như vậy e rằng quá lâu.” Đầu tóc không tổn thương Mộ Ly biết lúc này đối phương đã thấm mệt, dù sao thân mang thuỷ mộc linh căn, chỉ cần vận chuyển liền chữa trị thương tích.
“ Như vậy một chiêu quyết định thắng thua.” Lý Thường thở hồng hộc, trong đầu liền nghĩ.” Nữ tử này, cơ thể nàng không phải là còn người tại sao không biết mệt.”
“ Sư huynh cẩn thận.” Nhảy bậc lên trong tay thuỷ liêm biến thành một thâm sắc cự liêm, một liêm bổ lên đầu Lý Thường.
“ Hảo, Lưu Vân kiếm pháp, Hành Vân Lưu Thuỷ Thức.” Lý Thường lăng không, xung quanh một loại mơ hồ làng khói, trong tay Khinh Vận kiếm nhắm thẳng về cự liêm.
“ Bạo.” Kình lực quá lớn, một số đệ tử tu vi còn kém bị kình lức đánh bay về phía sau.
Trên không cự liêm cùng khinh vận giằng co với nhau.
“ Sư huynh thất lễ.” Nhếch mép Mộ Ly trong tay xuất hiện lục sắc quần sáng, cự liêm như được tiếp sức lực lượng đè áp khinh vận kiếm.
“ Mộc thuộc tính phụ trợ.” Thấy nàng xuất chiêu, Lý Thường nhíu mày “chẳng lẽ nàng là thuỷ mộc song linh căn, điều này sao có thể, một tên lô đỉnh linh căn sao.”
Cự liêm mang theo bàn bạc lực lượng, ánh sáng chói mắt loé lên như mặt trời chói mắt, khán đài đệ tử vì ánh sáng này mà nhắm mắt lại.
Mở mắt ra, Lý Thường tay cầm khinh vận chống dưới đất, một chân quỳ xuống. Bên này, Mộ Ly một thân phiêu phiêu, trong tay thuỷ liêm đã biến mất không còn, nhìn như không có gì nhưng thật ra sắc mặt lại tái nhợt.
“ Không hổ là thập đại cao thủ ngoại môn.” Mộ Ly nghĩ tới đây bên này Lý Thường đã đứng lên.
“ sư muội quả nhiên kỳ tài, thuỷ mộc thuật pháp lại có thể sử dụng đến trình độ này, Lý Thường cam bái hạ phong.” Lý Thường ôm quyền, với cường giả mà nói có thể đánh với một người có thực lực như vậy quả là không sai.
“ Đa tạ sư huynh vậy trận này, ta thắng.” Mộ Ly gật đầu không đợi trọng tài công bố liền rời đi, mà Lý Thường lúc này đã mất lực ngã xuống.
P/s: xĩn rồi, vẫn giữ lời hứa là thêm một chương, mặc dù có chậm chễ, mong mọi người chiếu cố thêm. ????????????