Chương 107: Nhập Cung.
Bên trong đại điện rộng lớn, phía dưới quan thần đang nghiêm trang hành lễ, bên ngoài dưới cái nắng buổi sáng đang đứng một hàng tú nữ mới nhập cung.
“ Vương tiên sư, ngươi xem những tú nữ này có hợp ý ngài.” Mặc long bào hoàng đế nhỏ giọng với kế bên nam tử họ Vương.
“ Bệ hạ không cần vội, ta cần nguyên âm nữ tử nên phải tốn thời gian xem xét kĩ lưỡng.” Vương tiên sư miệng xuất khẩu ánh mắt lạnh lùng đánh giá bên ngoài tú nữ, nhìn hắn không cung kính với mình vị kia hoàng đế cũng không để trong lòng, dù sao trong những năm nay hắn cũng đã quen cách hành sự của người này.
“ Như vậy chúng ta nên bắt đầu với nhóm thứ nhất.” Hoàng đế bệ hạ không hổ là vua một nước, mặt dù có người kế bên giám sát hắn nhưng vẫn không biểu lộ một tia mất tự nhiên nào ra ngoài.
“ Lưu tổng quản, ngươi mau cho nhóm thứ nhất vào đi.” Theo lệnh của hoàng đế vừa xuất, Lưu tổng quản là một tên lão thái giám đứng ra, khom người cung kính nhận lệnh.
“ Vâng, thưa bệ hạ.”
Lưu tổng quản bước đi nhanh chóng lại vững chắc, ở độ tuổi của hắn có một linh hoạt cước bộ như vậy nếu người có ánh mắt tốt sẽ nhìn ra người này có học qua võ nghệ, thậm chí là một thân võ nghệ cao cường.
“ Truyền thứ nhất nhóm tân tú nữ nhập điện.” Lưu tổng quản cao giọng truyền lệnh.
Theo đó, một nhóm mười người thanh xuân thiếu nữ bước vào điện, dáng đi uyển chuyển kiêu sa, gót sen bước vào đại điện nghiêm trang.
“ Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế.” Mười xuân hoa thiếu nữ đồng thanh hành lễ, có thể nhìn thấy mấy ngày trước khi nhập cung đã được dạy dỗ từ trước.
“ Các người bình thân.” Uy nghiêm giọng nói từ long toạ phía trên rơi xuống.
“ Tạ bệ hạ.” Chúng nữ nhẹ giọng tạ long ân, sau đó đứng lên nhưng không nhìn thẳng về phía trước.
“ Tiên sư, thế nào.” Hoàng đế nhỏ giọng nói.
“ Để ta tra xem nguyên âm của họ.” Vương tiên sư hai mắt sáng lên một tầng quang hoa, ánh mắt chuyên chú nhìn trên chúng nữ tử từng người một như muốn lột sạch quần áo của họ.
Qua một hồi dò xét, Vương tiên sư quay sang bệ hạ gật đầu, hoàng đế bên này thấy hắn không có chuyện gì liền truyền lệnh cho Lưu tổng quản.
“ Các ngươi hiền tại đã hợp cách nhập cung, từ nay các ngươi đã là nữ nhân của bệ hạ, phải một lòng một dạ phục vụ bệ hạ, mặt khác một số cung quy các ngươi phải tuân thủ không được làm trái, nếu có sai phạm các ngươi tự hiểu.” Lưu tổng quản dặn dò nhóm thứ nhất tú nữ sau, phất tay cho một tiểu thái giám dẫn bọn họ rời đi.
“ Truyền nhóm thứ hai vào điện.”
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Một canh giờ trôi qua, bên ngoài tú nữ chỉ còn lại mười nhóm hơn, đến lúc này đã đến nhóm Mộ Ly.
Động thân theo những người khác bước vào, Mộ Ly bình tĩnh như không có việc gì xãy ra.
Sau khi hành lễ, Vương tiên sư lại bắt đầu dùng linh nhãn thuật dò xét nguyên âm chúng nữ, Mộ Ly tự tin không sợ đối phương phát hiện mình là tu sĩ, trong cơ thể tất cả linh khí đã bị nàng phong bế không sót ra một tia.
“ Ngươi, bước ra.” Bổng Vương tiên sư chỉ xuống một người, chúng nhân nghi hoặc nhìn lại.
Nữ tử bị chỉ định hoản hốt nhìn lên, nàng có cảm giác tận thế sắp đến với mình.
“ Ngài, ngài nói ta.” Nữ nhân run rẩy chỉ vào mình.
“ Ngươi thân nguyên âm đã mất, thân là nữ nhân của bệ hạ lại giám làm việc này, ngươi đây là dĩ hạ phạm thượng sao.” Vương tiên sư không trực tiếp trả lời nàng mà trực diện bức ép ra bí mật mà nàng che dấu.
Nghe người đứng kế bên hoàng thượng vạch trần mình như vậy, nữ nhân hoản hốt mắt trừng to không dám tin, trong lòng mặc dù nghi hoặc tại sao đối phương lại biết nhưng miệng lại trối bỏ không nhận.
“ Bệ hạ, thần không có làm việc này, thần không có mất trinh tiết, thần không làm việc này, bệ hạ hãy tin thần.” Nữ nhân mất kiểm soát miệng không ngừng chối bỏ, đối với hoàng đế không ngừng giải thích.
“ Ngươi thân đã lừa dối trẫm còn mạnh miệng bào chữa, người đâu, áp giải kẻ này lui xuống, chu di tam tộc.” Hoàng đế sắc mặt âm trầm không thương tiếc mà hạ sát lệnh.
Nữ nhân kia mắt đỏ tai ù không tin những gì mình vừa nghe được, đang muốn phản khán liền bị binh lính áp giải đi ra ngoài đại điện.
“ Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng, ta không có làm sai, bệ hạ hãy tin ta, ta không có lừa gạt người.”
Bên ngoài đại điện không ngừng vang đến tiếng vang xin của nữ nhân kia, hoàng đế long nhan thâm trầm, ánh mắt sát khí nhìn bên ngoài đang khán cự nữ nhân kia.
“ Đến chết vẫn không nhận, người đâu, giết ngay tại trỗ răn đe người sau.”
Theo hoàng đế ra lệnh, một tên binh lính cầm giáo đi đến bên cạnh nữ nhân đang kêu gào, bổng tiếng thét vang lên rồi im lặng trở lại, tên kia binh lính trong tay cầm giáo đã đâm xuyên sọ nữ nhân kia, hai mắt nữ nhân đó vẫn mở to nhưng không mất đi sự hoảng sợ, chết thãm tại đây.
Các tú nữ còn lại run sợ không yên, mặc dù muốn khóc thét những vẫn cố kìm lại hoảng sợ trong lòng, miệng buồn nôn nhưng vẫn cố nuốt trở vào.
Mộ Ly mặc dù không để vào mắt nhưng vẫn phối hộp diễn cho ra trò để không bị phát hiện, mặt cuối xuống miệng mím lại như những nữ nhân còn lại bên cạnh.
“ Trong các ngươi nếu ai đã mất nguyên âm thì nên tự giác đứng ra, nếu không đừng trách trẫm độc ác.” Hoàng đế phía trên thân vỗ vào long toạ, ánh mắt hờ hững như đã quen với cảnh này, gằn giọng nói.
Bên dưới chúng nữ trong lòng không yên, tình cảnh lúc này như đang ngồi trên đống lửa.
“ Thời gian không còn sớm, Lưu tổng quản, tiếp tục đi.” Hoàng đế ra lệnh.
Lưu tổng quản dẫn nhóm người Mộ Ly rời đi, nàng quan sát thấy, chúng quan thần nơi đây ánh mắt bình tĩnh như đã quen thuộc với tình cảnh này, thầm nghĩ: xem ra những năm nay không ít những chuyện như vậy xãy ra.
~•~•~~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Mộ Ly được dẫn đi theo nhóm tú nữ đến một đình viện rộng lớn, đến đây đã phát hiện chúng nữ được chọn lúc trước đã đứng đợi.
“ Các ngươi đứng tại đây chờ đợi, theo nhóm cuối cùng đến đây sẽ có người đến sắp xếp.” Tiểu thái giám dẫn nhóm Mộ Ly giặn dò rồi rời đi.
“ Tiểu muội, ngươi không sao chứ.” Nhị tiểu thư Phương gia cùng nàng nhập cung lo lắng chạy đến hỏi thăm Mộ Ly.
“ Sao là sao chứ.” Mộ Ly nhướng mày hỏi.
“ Lúc này nghe bên ngoài có tiếng kêu thét thất thanh, ta e rằng ngươi có mệnh hệ gì.” Nhị tiểu thư Phương gia tên Phương Chiêu Ưu lo lắng nói.
“ Phương Chiêu Ưu, Phương Chiêu Ly, các ngươi giữ trật tự.” Một trung niên nữ nhân bước ra, nhìn qua là đại tổng quản tại đây.
“ Vâng, thưa Tân tổng quản.” Nhị nữ lên tiếng.
Chờ đợi nữ canh giờ rốt cuộc đã đến nhóm cuối cùng, Tân tổng quản cùng Lưu tổng quản đứng trước tân tú nữ quan sát.
“ Các vị chủ tử, từ ngày hôm nay các ngươi chính thức nhập cung, sau này mọi sự hành đồng đều phải theo cung quy, mặt khác ta có chuyện muốn nhắc nhở trước các ngươi.”
Tân tổng quản đứng ra quan sát bọn họ rồi nói.
“ Thứ nhất, sau giờ Dậu các vị không được phép rời phòng của mình, nếu vi phạm sẽ bị bắt giữ.”
“ Thứ hai, phía sau lãnh cung không ai được phép tiến đến, những năm gần đây một số tú nữ đã mất tích tại đó, các ngươi nếu muốn toàn mạng thì không được phép đi lung tung.”
“ Thứ ba, cách mỗi tuần sẽ có người dẫn đi một nhóm tú nữ, những người này sẽ được bệ hạ ân sủng.”
.....
Đêm tối.
Cư viện không một tiếng tạp âm, tĩnh lặng như đắm mình trong bóng tối quỷ dị.
Mộ Ly trong phòng, nhìn đối diện đã nhắm mắt ngủ Phương Chiêu Ưu không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ thấy Mộ Ly khẻ động, tư trên người lấy ra một tấm phù chú, theo sau phù chú phát động một loại hương kì quái lan tràn khắp căn phòng, theo đó tràn ngập ra ngoài, không bao lâu cả cư viện đều bị hương khí bao phủ rồi chìm vào trong giấc mộng.
Mộng hương phù, Mộ Ly tìm được trong túi trữ vật của Mị Nương, đệ tử của Hợp Hoan tông lúc trước. Loại này phù sẽ phát ra một loại hương thơm của tuý mộng thảo khiến người hít vào như một trận say rượu rồi chìm đắm trong giấc mộng khó thức tỉnh.
Mộ Ly thần thức quét qua, xua tan còn sót lại vô dụng hương khí đễ tránh để lại dấu tích.
Thân hình nàng loé lên rồi biến mất trong căn phòng.
Lãnh cung phía sau, Mộ Ly ẩn thiên pháp thuật sử dụng tối đa khiến thân hình như biến mất trong không khí.
Trên một góc đại thụ, chân nàng nhẹ nhàng đứng trên một cành lá mỏng mà không hề bị lay động, từ trên cao quan sát, Mộ Ly có thể thấy một nhóm binh lính vũ khí tân trang đang tuần tra tại đây.
“ Phòng vệ nghiêm mật, xem ra đoán không sai.” Mộ Ly hờ hừng nhìn bọn họ, sau đó quét mắt nhìn phía xa.
Phải ngạc nhiên phía sau lãnh cung lại là một tiểu sơn dựng đứng, trên đó còn có một hang động đen tối, bên ngoài còn có binh lính canh giữ.
Mộ Ly nhìn đến đây, thân hình loé lên, không hề xem vào mắt những người đó mà trực tiếp đi vào hang động bên trong.