Nữ Phụ Trở Lại [I'm Come Back]

Chương 2: Chương 2




Bước vào nhà vệ sinh, Minh Nguyệt sững sờ. Trong gương là một cô gái rất xinh đẹp. Mái tóc nâu khói mềm mại xoăn đuôi tự nhiên, làn da trắng hồng, nõn nà. Cặp mắt nâu long lanh như búp bê, lông mày dài, cong vút cùng đôi môi đỏ hồng căng mọng. 100% LÀ MỘT MĨ NHÂN!

WTF?! Nhưng đây rõ ràng không phải khuôn mặt cô nha!

Minh Nguyệt vén mái tóc lên.trên cái cổ trắng ngần có vết bớt nhỏ bằng đầu ngón cái hình hoa màu hồng nhạt. Khoé miệng cô giật giật.

Nhưng rồi cô phát hiện ra một điều. Vết sẹo ở mu bàn tay của kiếp trước vẫn ở nguyên trên tay cô.

“ Xuyên vào ai không xuyên lại xuyên vào nữ phụ đầu to óc quả nho trong câu chuyện máu chó đấy chứ! “ Cô bực bội rủa thầm

Minh Nguyệt ngẫm lại cốt truyện. Vụ nguyên chủ bị đâm là ở chương 6 khi đứng ra đỡ một nhát dao cho nam chính thứ 2 cũng là hôn phu của nguyên chủ - Hàn Phong.

Càng nghĩ cô càng tức cái tên Hàn Phong đó. Trong khi nguyên chủ vì cứu hắn ta mà suýt mất mạng thì hắn lại lo cho nữ chính Mạc Phương Dung vừa nhìn thấy máu là lăn đùng ra ngất xỉu, để mặc nguyên chủ ở đó, may có người qua đường tốt bụng đưa tới bệnh viện.

Vốc nước lên mặt để tan cơn mệt mỏi, Minh Nguyệt bước ra khỏi nhà vệ sinh leo lên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cạch”

Cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông bước vào khiến cô giật mình quay ra nhìn. Theo suy đoán của cô thì người này chỉ tầm 24, 25 tuổi. Dáng người cao 1m8, khuôn mặt sắc nét như tạc tượng, mái tóc ngắn rủ xuống hai bên tai tạo vẻ thành thục. Đây chính xác là một mĩ nam a~

Áo blouse trắng ôm lấy thân hình rắn chắc,khuy cài áo trên ngực trái nắn nót in chữ “ Âu Dương Thần”

Nhìn kĩ lại chiếc cài áo một lần nữa, cô cười lạnh. Chưa gì đã gặp nam chính số 1 rồi à?

Đây là nam chính được yêu thích nhất. Tổng tài tập đoàn Âu Thị, sở hữu 3/4 bệnh viện toàn quốc. Lạnh lùng, tài giỏi và là người hãm hại nguyên chủ thê thảm nhất làm cô càng ghét hắn thêm. Nhưng giờ cô xuyên vào đây rồi, còn sợ gì ai chứ!

Âu Dương Thần có nhiệm vụ đi thăm Hạ Minh Nguyệt. Hắn thật sự ko thích người phụ nữ lẳng lơ này chút nào. Nhưng khi bước vào hắn có chút giật mình.

Cô giờ đây như lột xác hoàn toàn vậy. Trước kia “Hạ Minh Nguyệt” khi nhìn thấy hắn liền quấn lấy giờ đây chỉ nhìn lướt qua đánh giá rồi quay đi chỗ khác làm hắn thấy khó chịu. Đôi mắt nâu trước kia lúc nào cũng liếc mắt đưa tình làm người khác ghê tởm thì giờ đây lại sâu hun hút làm hắn không thể biết được cô đang nghĩ gì.

Đang miên man suy nghĩ thì một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của hắn:

“ Âu tổng!”

Âu Dương Thần ngạc nhiên nhìn Minh Nguyệt. Đôi mắt trước kia luôn khinh bỉ, chán ghét nhìn cô giờ đây lại mê luyến. Đồng phục bệnh nhân rộng lấp ló xương quai xanh quyến rũ, mái tóc nâu nhẹ nhàng bay làm hắn ngẩn ngơ, trong lòng trào lên cảm giác không nói thành lời.

Khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, hắn mở miệng hỏi: “ Cô thế nào rồi? “

“ Chưa chết! “ Cô nhắm hờ mi mắt, hờ hững trả lời

Âu Dương Thần tức giận khi thấy biểu cảm của cô song cũng cảm thấy mất mát nhưng không biết tại sao. Hắn lại tiếp tục hỏi:

“ Phần đầu cô có bị chấn thương? “

“ Vẫn nhớ ra anh là ai “

“ Vết thương của cô? “

“ Đã khỏi “

“ Các phần khác thì sao? “

“ Ổn! “

....

Hắn hỏi cô nhưng lần nào trả lời cũng rất lạnh nhạt ( T/g: Mình thích thì mình trả lời vậy thôi! ^_^) Lúc này Âu Dương Thần thật sự tức điên lên với cách trả lời của cô, hắn quát lên:

“ Cô trả lời như thế thì làm sao tôi biết được cô bị bệnh gì? “

Lúc này Minh Nguyệt mới từ từ mở mắt, đôi mắt nâu xinh đẹp nhìn thẳng vào hắn làm hắn giật mình, chậm rãi nói:

“ Tôi không yêu cầu các người khám bệnh cho tôi. Âu tổng có thể ra ngoài nếu muốn, tôi không hề có ý muốn giữ anh ở lại. Vết thương của tôi đã lành nên anh hãy quan tâm tới bệnh nhân khác. Hiện tại tôi rất khỏe cho nên tôi-muốn xuất-viện “

Hắn đen sì mặt nhìn người đang ung dung ngắm cảnh ngoài cửa sổ kia. Cô nói dài dằng dẵng chung quy lại chỉ muốn xuất viện thôi sao? Không thèm quấn lấy hắn như trước nữa? Lạt mềm buộc chặt? Nghĩ vậy hắn không khỏi ghê tởm con người này. Đợi thêm vài hôm nữa kiểu gì cô ta cũng như cũ thôi. Để xem cô còn giả tạo tới bao giờ ( T/g: Ảo quá rồi con trai ơi!)

Âu Dương Thần cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều liền nói:

“ Được thôi, cô có thể xuất viện. Mong rằng cô đừng giở trò gì, để tôi biết được sẽ không có kết quả tốt đâu! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.