Nữ Phụ Trở Về

Chương 20: Chương 20




Hẹn Phó Vũ Khiết đi dạo phố không phải ý định ban đầu của Đỗ Kiêu Kiêu.

Cô và Cố Nhiễm bất ngờ gặp Phó Vũ Khiết trên đường về nhà, biết bà cũng phải về nhà, nên cho bà quá giang một đoạn.

Trên đường về, ba người trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, Phó Vũ Khiết có ấn tượng rất tốt với Đỗ Kiêu Kiêu. Tuy bà từng nghe nói, Đỗ Kiêu Kiêu rất xảo quyệt, tùy hứng, nhưng sau khi trò chuyện với nhau bà mới biết, không thể tin những lời đồn đãi được.

Cố Nhiễm cảm thấy không khí rất tốt nên mời bà hai ngày sau đi dạo phố cùng, Phó Vũ Khiết cũng rất thích đi ra ngoài nên lập tức đồng ý.

Đúng lúc hôm sau lại là sinh nhật của Lâm Trí Hiên.

Đỗ Kiêu Kiêu không ngờ mình sẽ gặp Khương Tình tại nhà Lâm Trí Hiên.

Cái tát đó cô đã đợi rất lâu rồi. Kiếp trước, biết Khương Tình phản bội mình, cô bị đả kích không ít, chỉ một cái tát này xem như quá hời cho cô ta rồi.

Coi như là dạy cho cô ta một bài học.

Lúc Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm tới nhà Khương gia vẫn còn rất sớm, gõ cửa vài cái, Khương Hoán ra mở cửa.

Đây không phải là lần đầu tiên Đỗ Kiêu Kiêu nhìn thấy Khương Hoán.

Khương Hoán chính là vị bạn học đã bị Đỗ Khanh Khanh 'bắt nạt' ở cuộc thi chạy 5000m của đại học thể thao.

Mặc dù cậu là trạch nam, nhưng lại rất giỏi thể thao. Hôm đó, cậu không chỉ tham gia 5000m mà còn tham gia nhảy cao, chạy tiếp sức 4x100m

Lúc chạy 5000m cậu đã tiêu hao thể lực rất nhiều, nói chi lúc đó trời đã bắt đầu đỗ mưa.

Hơn nữa, có Đỗ Khanh Khanh chạy cùng không phải rất tốt sao? Cô ta còn bắt chuyện nữa cơ đây. Đỗ Khanh Khanh luôn miệng hỏi Khương Hoán có mệt không, có bạn gái chưa, có phiền không, đã vậy mưa càng lúc càng lớn, nên Khương Hoán liền chạy chậm lại, thua cũng không sao, chỉ cần bỏ cô ta lại phía sau là được rồi.

Nhưng chỉ có Khương Hoán và Đỗ Khanh Khanh biết rõ chuyện này, còn trong mắt mọi người, Khương Hoán mê muội sự quan tâm của Đỗ Khanh Khanh nên chạy chậm lại, tuột xuống hàng cuối cùng.

Đỗ Kiêu Kiêu không biết nội tình rất ngạc nhiên vì sao Khương Hoán và Đỗ Khanh Khanh không tới với nhau, theo như cô biết, Đỗ Khanh Khanh có hứng thú với Khương Hoán, nếu không sẽ không cố gắng lấy lòng Khương Tình như vậy.

Đúng, Đỗ Khanh Khanh làm bạn với Khương Tình chỉ vì Khương Hoán, kiếp trước, chính miệng Đỗ Khanh Khanh đã nới với cô như vậy.

Khi đó, Đỗ Kiêu Kiêu bị Khương Tình phản bội, trong lúc cô đang đau lòng khổ sở, Đỗ Khanh Khanh mang vẻ mặt kiêu ngạo đến trước mặt cô, cười nhạo cô, nói cô đúng là kẻ ngu ngốc.

Cô ta khinh thường nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, nói Khương Tình là người của cô ta, mà Đỗ Kiêu Kiêu lại bị hạ gục bởi một đưa con gái ngu ngốc như Khương Tình, đúng là nực cười.

Đỗ Kiêu Kiêu phức tạp nhìn Đỗ Khanh Khanh, nếu Khương Tình là người của cô ta, Đỗ Khanh Khanh cần gì phải dùng từ ngữ như vậy để nhắc tới Khương Tình.

Có lẽ ánh mắt cô đã hiện rõ ràng, Đỗ Khanh Khanh cười 'xùy' một tiếng, những đứa con gái như vậy, không xứng để làm bạn với tôi, nhưng vì Khương Hoán là em gái của cô ta, nên tôi mới phải hao tâm tốn sức như vậy.

Nói xong, cô ta đưa mắt nhìn.

Đó chính là ánh mắt nhất định phải có được món đồ mình thích.

Nhưng khi đó, Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng hận Đỗ Khanh Khanh, nên cô cũng không quan tâm Đỗ Khanh Khanh để lộ suy nghĩ của mình.

Xem ra, mục tiêu của Đỗ Khanh Khanh không phải chỉ có mỗi một mình Lâm Trí Hiên, chẳng lẽ cô ta muốn có cả Lâm Trí Hiên và Khương Hoán luôn sao? Đỗ Kiêu Kiêu kỳ dị nhìn Khương Hoán trước mặt, cô không thể tưởng tượng được, sao Đỗ Khanh Khanh lại muốn thao túng hai tên đàn ông này cơ chứ.

Khương Hoán vừa mở cửa liền nhìn thấy Đỗ Kiêu Kiêu đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, cậu khẽ chớp mắt, hỏi: "Trên mặt tôi có dính gì à?"

Cố Nhiễm cho rằng Khương Hoán cố ý bới móc, cô ưỡn ngực một cái, đứng trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, "Sao, không được nhìn à?"

Khương Hoán đã biết Cố Nhiễm từ lâu, cũng không khách sáo nói, "Không được đấy, mặt tôi rất đáng giá, liếc mắt nhìn một cái cũng phải thu tiền."

Đưa tay ra, Khương Hoán từ một trạch nam biến thành tên lưu manh, cậu nhàn rỗi nói: "Mau trả tiền thù lao cho tôi đi."

Cố Nhiễm tức không chịu được, đặt một trăm đồng vào tay Khương Hoán, "Tránh ra! Chúng tôi muốn vào!"

Khương Hoán đứng bất động ở cửa, cầm tờ một trăm đồng quơ quơ trước mặt Cố Nhiễm, "Một chút này chắc không đủ rồi."

"Nghe nói mặt tôi rất đáng giá đó...." Khương Hoán kéo dài giọng nói, nhìn mặt Cố Nhiễm đã đen thui.

Khương Hoán không nói dối, cậu thật sự rất đẹp trai, có rất nhiều nữ sinh chết mê chết mệt khuôn mặt của cậu.

Không giống như vẻ đứng đắn thành thật của Cố Bách Chu, lúc ngủ dậy, Khương Hoán thật sự giống học sinh gương mẫu, nhưng lúc không nghiêm túc thì, đúng là người khó ưa.

Nhưng cái tên khó ưa này lúc nào cũng chỉ nhắm vào mỗi Cố Nhiễm 'ngực to óc trái nho' thôi.

Cố Nhiễm tức giận tới mức đen mặt, cô lấy một xấp tiền ra, gầm nhẹ: "Đủ chưa?!"

Khương Hoán lắc đầu, thản nhiên dựa vào khung cửa, thở dài, "Thì ra tôi chỉ đáng giá nhiêu đây thôi đấy, Cố Nhiễm, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm rồi, vậy mà cô còn không tôn trọng tôi nữa à."

Đỗ Kiêu Kiêu nhìn gân xanh giật giật trên trán Cố Nhiễm, trong lòng hơi lo lắng, không phải cậu ấy sẽ đánh Khương Hoán đó chứ.

Trong lúc cô đang nghĩ vậy, Cố Nhiễm đã bắt đầu động thủ.

Cô dùng ví tiền của mình đập thẳng vào người Khương Hoán, cả người phát ra khí chất không dễ chọc như đại ca xã hội đen, cô liếc Khương Hoán, nói: "Đủ, rồi, chứ?"

Khương Hoán cũng không bị cô dọa, ngược lại, cậu còn vui vẻ cười ra tiếng, "Ấy ấy ấy, Cố Nhiễm à, tôi nói này, lần sau cô có thể đổi chiêu khác được không, cô lùn hơn tôi đấy, nếu cứ liếc như vậy không chừng cô sẽ bị lé luôn đó."

Cố Nhiễm ngây người, dường như cô không ngờ hành động thô bạo của mình lại bị người khác cười nhạo, đã vậy còn là tên Khương Hoán đáng ghét.

Đối với cô mà nói, chuyện này đúng là vô cùng nhục nhã!

Đỗ Kiêu Kiêu bên cạnh không nhìn nổi nữa, Cố Nhiễm là bạn thân cô, dù là ai cũng không được bắt nạt cô ấy.

Cô kéo Cố Nhiễm qua, ánh mắt không tốt lắm, "Nếu anh đã không hoan nghênh bọn tôi như vậy, thì chúng tôi đi là được."

Khương Hoán nghe vậy lập tức thu nụ cười, "Đừng mà, tôi chỉ đùa hai cô một chút thôi, tôi rất hoan nghênh, mau, mau vào đi."

Đỗ Kiêu Kiêu không đi, cô giữ Cố Nhiễm lại, không vào cũng không có ý định đi về, cô muốn xem Khương Hoán còn kéo dài được bao lâu nữa.

Bọn họ giằng co cũng không lâu, vì Phó Vũ Khiết đã tới.

"Khương Hoán, tiểu Nhiễm và Kiêu Kiêu vẫn chưa tới sao?"

Khương Hoán đờ người, khẩn cầu nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, nói nhỏ: "Các cô mau vào đi mà."

Cố Nhiễm lắc đầu, không vào!

...

Nhìn thấy Phó Vũ Khiết càng lúc càng tới gần, Khương Hoán nhanh chóng kéo tay Cố Nhiễm, "Van xin cô luôn đó..., mau vào đi!:

Nói xong, cậu nhét một xấp tiền và bóp tiền vào trong lòng cô.

Cố Nhiễm tức giận, vô cùng bướng bỉnh, đẩy hết xấp tiền kia ra.

"Tôi không cần!"

Phó Vũ Khiết vừa nghe xong, buồn bực hỏi "Không cần cái gì?"

Cố Nhiễm méo miệng, "Không cần những tờ tiền kia."

"Tiền gì?" Phó Vũ Khiết nghi ngờ nhìn Khương Hoán, phát hiện trong tay một đống tiền trong tay cậu.

"Chuyện này... Mẹ... Thực ra chỉ là hiểu lầm cả thôi." Khương hoán cười nói.

"Không phải hiểu lầm!" Cố Nhiễm tức giận: "Dì Phó, Khương Hoán không chịu để con và Kiêu Kiêu vào nhà, còn nói, chỉ cần liếc mắt nhìn anh ta một cái cũng phải trả tiền, dì xem, cả xấp tiền đó còn chưa đủ để liếc mắt nhìn anh ta một cái nữa cơ đấy!"

Phó Vũ Khiết nhíu mày, Khương Hoán cúi đầu không dám nói gì.

"Nhìn con có một cái mà cũng phải trả tiền nữa sao?" Phó Vũ Khiết bình tĩnh hỏi.

Khương Hoán cúi đầu thấp hơn.

"Mặt của con quý như vậy, mẹ đây rất khinh thường, nếu đã vậy thì sau này, chúng ta không cần phải gặp mặt nhau nữa." Phó Vũ Khiết lạnh nhạt nói.

Khương Hoán kinh sợ không dám nói gì, cậu biết lần này cậu đã đùa hơi quá rồi, nhưng ai bảo nha đầu kia đã lâu rồi không chịu tới tìm cậu, còn liên tục lấy lòng mấy tên con trai khác, cậu rất khó chịu.

"Tôi sai rồi..." Nói xin lỗi quá nhỏ, nên Cố Nhiễm cứ nghĩ mình nghe lầm.

"Con đang xin lỗi đấy à? Hình như mẹ không thấy thành ý của con đâu cả." Phó Vũ Khiết hơi nghiêm túc nói.

"Tôi sai rồi!" Khương hoán hét lớn với Cố Nhiễm.

Nhìn thấy Phó Vũ Khiết bảo vệ cô, Cố Nhiễm nói với Khương Hoán: "Anh nói gì cơ. Tôi không nghe rõ?"

"Tôi sai rồi!!" Khương Hoán lại lớn tiếng xin lỗi.

"Hừ." Cố Nhiễm sung sướng 'hừ' một tiếng, đắc ý khoát tay, "Vậy tôi tha thứ cho cậu lần này đấy."

Khương Hoán cúi đầu khom lưng, "Khách tới nhà phải biết rộng lượng, tiểu nhân nhất định ghi nhớ trong lòng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.