Cố Nhiễm ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Cậu biết lâu rồi đúng không?"
Đỗ Kiêu Kiêu nhìn thẳng vào mắt cô ấy, "Đúng, tớ phải nói cho cậu biết trước mới đúng, để cậu đừng để ý tới anh ta. Tớ không dám nói cho cậu biết, tớ sợ cậu đau lòng. Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ tớ nên nói sớm cho cậu."
Cố Nhiễm đánh nhẹ vào vai Đỗ Kiêu Kiêu, nước mắt rơi xuống, "Đỗ Kiêu Kiêu, cậu đúng là... Cậu đúng là..."
"Tớ đúng là không có đầu óc." Đỗ Kiêu Kiêu nhẹ nhàng tiếp lời cô..., "Tớ nghĩ tớ đã bảo vệ cậu tốt lắm rồi."
Cô cho rằng mình thật sự có thể khiến Cố Nhiễm mất hết hy vọng với Lục Nhất Minh, nhưng cô lại đánh giá thấp trình độ và tốc độ đắm chìm của Cố Nhiễm.
Đây cũng là thật sự động lòng với một người, khó mà kiềm nén được.
Cố Nhiễm gào khóc trong lòng cô, còn Đỗ Kiêu Kiêu chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về lưng cô ấy, nói cho cô ấy biết, "Rồi cũng sẽ tốt thôi, mọi chuyện sẽ qua, tất cả rồi cũng tốt đẹp hơn thôi."
Gần đây, Đỗ Khanh Khanh rất đắc ý, vì cuối cùng cô ta cũng có thể danh chinh ngôn thuận ở bên cạnh Lâm Trí Hiên.
Lâm Trí Hiên và cô ta đã mờ ám hai năm rồi, tuy nhiên cũng có lúc hai người thân mật với nhau sau lưng Đỗ Kiêu Kiêu, nhưng lúc đó, Đỗ Kiêu Kiêu không tận mắt nhìn thấy, nên Đỗ Khanh Khanh không cảm thấy thành công tí nào.
Nói thật, cô ta chỉ có một chút hảo cảm với Lâm Trí Hiên mà thôi, chút hảo cảm ít ỏi này đã hoàn toàn biến mất khi Lâm Trí Hiên hèn nhát không dám ngả bài với Đỗ Kiêu Kiêu.
Thực ra cô ta hy vọng được nhìn thấy gương mặt đau khổ của Đỗ Kiêu Kiêu khi bị người thân nhất phản bội, chuyện này khiến cô ta vô cùng sung sướng.
Bây giờ Lâm Trí Hiên đã vào tay cô ta rồi, còn Đỗ Kiêu Kiêu không biết đau lòng quá trốn đi đâu mất, vừa nghĩ tới cảnh Đỗ Kiêu Kiêu nằm sấp trên mặt đất cầu xin cô ta rời khỏi Lâm Trí Hiên, Đỗ Khanh Khanh không nhịn được run lên.
Lúc ăn cơm ở Lâm gia, Đỗ Kiêu Kiêu được nhắc tới.
Trong bữa cơm yên tĩnh, bà cụ Lâm mở miệng trước.
Bà cụ thờ ơ hỏi: "Trí Hiên, con đã nói chuyện rõ ràng với Đỗ Kiêu Kiêu chưa?"
Lâm Trí Hiên hơi dừng tay, nhỏ giọng nói: "Con đã nói với Kiêu Kiêu rồi bà nội."
"Hả? Cô ta không dây dưa với con nữa đó chứ." Bà cụ Lâm không tin Đỗ Kiêu Kiêu tốt như vậy.
Đỗ Khanh Khanh cũng dừng động tác, tò mò nhìn Lâm Trí Hiên.
"Không có." Lâm Trí Hiên cứng ngắt nói, rồi tiếp tục: "Cô ta không còn dây dưa gì với con nữa."
Dường như Đỗ Khanh Khanh nghe thấy sự tiếc nuối trong giọng nói của anh ta, nhưng trong chốc lát, cô ta đã quên đi, bây giờ chuyện cô ta quan tâm nhất là, Đỗ Kiêu Kiêu không dây dưa với Lâm Trí Hiên nữa.
Không phải Đỗ Khanh Khanh quá lời, mà cô ta hiểu rõ Đỗ Kiêu Kiêu. Mỗi lần cô ta làm chuyện gì, cô ta đều tưởng tượng tới phản ứng của Đỗ Kiêu Kiêu, mà mỗi lần như vậy, Đỗ Kiêu Kiêu chưa từng làm cô ta thất vọng.
Nhưng gần đây Đỗ Kiêu Kiêu rất kỳ lạ, khiến cô ta đã thất bại nhiều lần.
Đỗ Khanh Khanh hỏi thử: "Nhất định chị ấy rất đau lòng."
Lâm Trí Hiên nhớ tới thái độ tránh đề phòng anh ta của Đỗ Kiêu Kiêu, trong lòng lại phiền chán, "Không có, một chút cũng không, cô ta và Cố Bách Chu ở bên nhau rất vui vẻ."
Cố Bách Chu? Trong đầu Đỗ Khanh Khanh chợt hiện lên khuôn mặt đẹp đẽ, vẻ mặt xa cách của một người đàn ông.
Đỗ Khanh Khanh nhíu mày, mọi chuyện đã không còn nằm trong tay cô ta nữa rồi, Đỗ Kiêu Kiêu không níu kéo Lâm Trí Hiên, nhưng lại ở bên cạnh Cố Bách Chu, rốt cuộc chuyện này là sao đây?
Nhưng thấy vẻ mặt của Lâm Trí Hiện không được tốt lắm, nên cô ta cũng không hỏi thêm nữa.
Bà Lâm sâu xa nhìn thoáng Lâm Trí Hiên, rồi khẽ cười một tiếng.
Bà cụ Lâm dùng gậy gõ một cái, "Ăn cơm."
Bàn ăn lại yên tĩnh như lúc đầu.
Buổi tối, Đỗ Khanh Khanh vào phòng Lâm Trí Hiên.
Thực ra, từ ngày đầu tiên dọn tới Lâm gia, cô ta đã 'làm' với Lâm Trí Hiên. Là Lâm Trí Hiên chủ động tới phòng cô ta, nên anh ta mới quyết tâm ngả bài với Đỗ Kiêu Kiêu.
"Trí Hiên..." Đỗ Khanh Khanh mặc áo ngủ tơ tằm, cổ áo lỏng lẻo, để lộ da thịt trắng như tuyết bên trong.
Lâm Trí Hiên nhìn bộ dáng mê người của cô ta, nhớ lại 'sự dây dưa đẹp đẽ' giữa hai người, cổ họng anh ta trở nên căng thẳng.
"Sao thế?" Anh ta giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhìn bầu ngực trước mặt.
"Em không dám ngủ một mình." Đỗ Khanh Khanh yếu ớt dựa vào người anh ta, trong mắt còn long lanh hơi nước.
Lâm Trí Hiên không nhịn được sờ mặt cô ta, nhẹ nhàng nói: "Nếu Khanh Khanh sợ thì..., ngủ với anh đi."
Đỗ Khanh Khanh thấy dáng vẻ của anh ta như vậy, trong lòng đột nhiên vô cùng chán nản, nhưng trên mặt lại cười vui vẻ, không giãy giụa, chôn người vào lòng Lâm Trí Hiên.
Lâm Trí Hiên vuốt ve làn da trơn mềm của Đỗ Khanh Khanh, trong lòng rung động không thôi, không phải anh ta chưa từng chạm qua phụ nữ, nhưng mùi vị của Đỗ Khanh Khanh không tệ, hơn nữa còn tốt hơn cả Đỗ Kiêu Kiêu cứng ngắt kia.
Vừa nghĩ tới Đỗ Kiêu Kiêu, Lâm Trí Hiên xụ mặt xuống.
Đỗ Kiêu Kiêu thích anh ta nhiều năm như vậy, đương nhiên anh ta đã biết lâu rồi, nhưng đối với anh ta, chữ 'thích' kia vô cùng ngây thơ.
Bình thường, anh ta và Đỗ Kiêu Kiêu chỉ dừng lại ở ôm ấp nhau mà thôi.
Cũng kỳ lạ thật, trước kia mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Đỗ Kiêu Kiêu, anh ta không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, anh ta lại rung động không thôi.
Thực ra, Lâm Trí Hiên rất nghi ngờ chuyện tình cảm của Đỗ Kiêu Kiêu, dù sao Đỗ Kiêu Kiêu yêu mến anh ta một cách rõ ràng, mà quan hệ của cô với Cố Bách Chu lại rất tốt, chắc gì Đỗ Kiêu Kiêu không giở trò để anh ta ghen cơ chứ.
Nghĩ vậy, Lâm Trí Hiên rất hài lòng.
Anh ta không ngại muốn 'chơi đùa' với Đỗ Kiêu Kiêu một phen, không biết mùi vị của hai chị em Đỗ gia có gì khác nhau không.
Nhìn sắc đẹp trước mặt, Lâm Trí Hiên không do dự thu nhận.
Anh ta kéo Đỗ Khanh Khanh qua, hai tay sờ soạng khắp người cô ta, nhẹ nhàng cởi áo ngủ của cô ta ra.
Trong lòng Đỗ Khanh Khanh rất buồn nôn, nhưng vẫn phối hợp với anh.
Hai người dây dưa với nhau, cô ta giơ môi cười lạnh, chị, dù chị có thích Lâm Trí Hiên tới mức nào đi chăng nữa cũng không bằng 'chuyện này' đâu.
Lâm Trí Hiên hôn lên cần cổ trắng nõn của Đỗ Khanh Khanh, tưởng tượng người trước mắt là Đỗ Kiêu Kiêu, trong đầu hiện ra vẻ mặt kiên cường lạnh lùng của cô, anh ta càng kích động hơn.
Không cầm lòng được, anh ta gầm nhẹ, "Kiêu Kiêu!"
Cơ thể mềm mại của Đỗ Khanh Khanh chợt cứng ngắt.