Nữ Phụ Trở Về

Chương 61: Chương 61




Đúng lúc Đỗ Kiêu Kiêu vừa mới nhớ tới Lâm Trí Hiên, anh ta lại xuất hiện trước mặt cô.

Hôm nay tan học, Đỗ Kiêu Kiêu dọn dẹp sách vở chuẩn bị về nhà, nhưng lại bị đám đông chặn lại.

Cô không phải là người nhiều chuyện, nên muốn chen ra ngoài.

Nhưng không ngờ, vừa đi vào trong đám người, mọi người lập tức tản ra xung quanh cô, tạo thành một vòng tròn, chừa lại một chỗ khá to, bên trong có một người đàn ông.

"Kiêu Kiêu." Ngươi đàn ông kia cầm hoa cười với cô.

Đỗ Kiêu Kiêu sừng sỡ đi tới.

Người đàn ông quỳ một chân, đưa hoa tới trước mặt cô.

"Kiêu Kiêu, xin lỗi."

Mọi người xung quanh bắt đầu ồn ào, có cả những cô gái đã tưởng tượng người đứng trong đó là mình.

Đỗ Kiêu Kiêu xúc động nhận đóa hoa, rồi bất chợt ném vào mặt anh ta.

Lâm Trí Hiên bối rối trước hành động ngoài ý muốn của Đỗ Kiêu Kiêu, anh ta xoay người nhặt đóa hoa lên.

Dù là vậy, nhưng cơn giận của anh ta chỉ thoáng qua thôi, anh ta đứng lên, đi tới trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, áy náy nói: "Kiêu Kiêu, xin lỗi, trước kia là anh không đúng, anh đã làm tổn thương em."

Đỗ Kiêu Kiêu chống cự lui về sau, cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh ta, "Lâm Trí Hiên, đây là những gì anh muốn nói à?"

"Kiêu Kiêu." Lâm Trí hiên tiến lên, muốn bắt lấy tay của Đỗ Kiêu Kiêu, nhưng lại bị cô né tránh, "Anh chỉ muốn xin lỗi em, anh biết anh sai rồi."

Lúc này, ánh mắt Lâm Trí Hiên vô cùng thành khẩn, người khác chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ bị nhấn chìm vào trong đó.

Đỗ Kiêu Kiêu thờ ơ, "Nói hết chưa?"

"Gì cơ?" Lâm Trí Hiên sửng sốt.

"Nói xong rồi thì tôi đi nhé?" Vẻ mặt Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng mà xa cách, dường như những mê luyến trước đây với anh ta chỉ là do anh ta ảo tưởng.

Đỗ Kiêu Kiêu không đợi Lâm Trí Hiên mở miệng, cô ôm sách đi lướt qua anh ta.

Lâm Trí Hiên kéo tay Đỗ Kiêu Kiêu lại, "Đợi đã..."

Đỗ Kiêu Kiêu không tránh được, đành xoay người nhìn anh ta.

Lâm Trí Hiên mới chịu thả tay cô ra.

"Anh biết em hận anh." Lâm trí Hiên cười khổ, "Anh thật lòng xin lỗi em, nghĩ kỹ lại thì, lúc trước anh không biết quý trọn em, bây giờ anh gieo gió gặt bão cũng đáng."

Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt không chuyển động gì.

Tuy mọi người xung quanh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn một người đẹp trai lại si tình xin lỗi, trái tim thiếu nữ đã rơi đầy đất rồi.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Đỗ Kiêu Kiêu, hy vọng cô có thể nhanh chóng tha thứ cho người đàn ông này.

Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.

"Alo?" Cô hé miệng, "Cố Bách Chu, em bị người ta chặn lại rồi, anh mau tới dưới lầu trường học đón em đi."

Nghe thấy giọng nam lạnh lùng mang theo chút lo lắng, Đỗ Kiêu Kiêu mới cúp máy.

Cô nhìn Lâm Trí Hiên ngây người bên cạnh, "Nói xong rồi chứ?"

Vẻ mặt Lâm Trí Hiên khó coi, "Kiêu Kiêu, chẳng lẽ em không chịu đồng ý tha thứ cho anh sao?"

Người xung quanh vừa nghe xong, lập tức thét lên, "Tha thứ cho anh ấy! Tha thứ cho anh ấy!"

Đỗ Kiêu Kiêu trầm mắt, ra hiệu yên lặng, tất cả mọi người đều lặng câm, nghiêm túc nhìn Lâm Trí Hiên.

"Nói đi nói lại thì anh chỉ muốn được tôi tha thứ thôi à?" Vẻ mặt ngạc nhiên của Đỗ Kiêu Kiêu khiến Lâm Trí Hiên ngẩn người.

Nhưng anh tay nhanh chóng phục hồi, vui mừng nói, "Kiêu Kiêu, em tha thứ cho anh rồi sao?"

Đỗ Kiêu Kiêu vội vàng ngắt lời anh ta, "Đợi đã, tôi nói tha thứ cho anh hồi nào."

Thấy vẻ mặt cứng đờ của Lâm Trí Hiên, Đỗ Kiêu Kiêu cố tình nói lớn, giả vờ như cô mới hiểu ra: "À, tôi hiểu rồi! Anh đến đây là vì muốn cầu xin tôi giúp Đỗ Khanh Khanh chứ gì."

Xung quanh bắt đầu ồn ào, Đỗ Khanh Khanh là ai, mọi người ai lại không biết, đừng nói tới vụ bắt cóc xôn xao một thời gian, trước đây, Đỗ Khanh Khanh là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường.

Thuộc loại người đàn ông cũng muốn, người phụ nữ nào cũng thích chửi thầm cô ta.

Không ngờ cái tên này lại muốn cầu xin cho Đỗ Khanh Khanh.

Ánh mắt mọi người lập tức không bình thường, thậm chí còn có người nhận ra đó chính là học trưởng Lâm Trí Hiên đã tốt nghiệp.

Đỗ Kiêu Kiêu thở dài, "Xin lỗi, tôi cũng hết cách rồi, đối với những chuyện mà Đỗ Khanh Khanh làm, tôi sợ không thể tha thứ cho cô ta được, cũng giống như tôi không thể tha thứ cho vị hôn phu của cô ta được."

Sắc mặt của Lâm Trí Hiên không thể dùng từ khó coi để miêu ta được, anh ta cứng đờ nói: "Anh không phải là vị hôn phu của cô ấy!"

Đỗ Kiêu Kiêu ngạc nhiên che miệng lại, "Sao có thể như vậy được? Thế sao Đỗ Khanh Khanh ở lại nhà anh lâu vậy?!"

Mọi người vây xem bị hắt một chậu máu chó như vậy, cả người không ngừng run rẩy, lúc đầu chỉ nghĩ rằng, đôi tình nhân trai tài gái sắc này giận dỗi nho nhỏ thôi, sau đó cô gái giả vờ cố ý như không tha thứ, nhưng bây giờ thậm chí cả gia đình cũng bị kéo vào tròng.

Còn gì nữa thì tới luôn đi.

Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Trí Hiên liên tục thay đổi, anh ta đành phải giải thích: "Tóm lại là anh và Đỗ Khanh Khanh không phải là loại quan hệ mà em nghĩ đâu. Anh..."

"Không đúng sao?" Đỗ Kiêu Kiêu nghiêm túc nhìn anh, "Chính miệng Đỗ Khanh Khanh cũng thừa nhận đấy, cô ta nói anh muốn đợi cô ta ba năm, rồi sẽ cưới cô ta. Mà bây giờ anh muốn đổi ý à?"

"Đỗ Kiêu Kiêu!"

Lâm Trí Hiên tức giận rống lên, sau đó đột nhiên cảm thấy không đúng, anh ta vội vàng nói, "Anh và Đỗ Khanh Khanh thật sự trong sạch, lần này anh tới đây chỉ muốn em tha thứ cho anh, anh... Anh muốn được ở cùng em lần nữa."

Đỗ Kiêu Kiêu trợn mắt nhìn anh ta, "Anh đừng có âm mưu với tôi, cái gì mà muốn được ở cùng tôi lần nưa chứ? Tôi ở cùng anh lần nào rồi à?

"Đỗ Khanh Khanh đang ở trong tù đợi anh đấy? Tuy tôi rất hận cô ta, nhưng thấy anh như vậy, tôi lại hơi tội nghiệp cho cô ta." Đỗ Kiêu Kiêu gật gù, "Dù sao thì người ta cũng vì anh nên mới vào tù mà."

Lâm Trí Hiên đi tới nắm cổ tay Đỗ Kiêu Kiêu, giọng nói âm độc nói nhỏ bên tai cô: "Đỗ Kiêu Kiêu, cô đừng có quá đáng."

Đỗ Kiêu Kiêu cười khẽ, "Tôi không có quá đáng, tôi chỉ nói thật thôi, Đỗ Khanh Khanh ngồi tù, cũng có một phần nguyên nhân từ anh mà ra."

Sau đó cô lớn tiếng nói: "Anh làm gì vậy hả? Tôi khuyên anh tốt nhất mau buông tôi ra... Em rể."

Lâm Trí Hiên cắn chặt răng, cuối cùng vẫn không cam lòng buông tay ra.

Đỗ Kiêu Kiêu lắc đầu, "Anh nói anh muốn tính sổ tôi cái gì? Tôi còn chưa tính sổ với anh đây, thế mà anh lại tự nhào lên."

Thật ra, nếu hôm nay Lâm Trí Hiên không tới tìm cô, hai ngày nữa anh ta cũng chẳng sống yên được.

Chuyện hôm nay chỉ là để anh ta trải nghiệm thử cảm giác đáng sợ trước mà thôi.

Những lời Đỗ Kiêu Kiêu nói hôm nay, nhất định sẽ bị truyền đi, nói không chừng bây giờ đã người truyền lên mạng luôn rồi, mọi ngươi xung quanh bắt đầu bàn luận về chuyện này.

Lâm Trí Hiên nhìn mọi người bàn luận xôn xao, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng vẫn không phát ra ngoài, từ trước tới anh ta chưa bao giờ bứt rứt như vậy.

Đỗ Kiêu Kiêu thản nhiên thưởng thức vẻ mặt của Lâm Trí Hiên, hôm nay đột nhiên thấy người đàn ông này quỳ trước mặt cô, cô đã hiểu ra.

Thì ra, mình thật sự chưa từng thích người đàn ông này một lần nào.

Đỗ Kiêu Kiêu cũng từng ảo tưởng về tương lai của cô và Lâm Trí Hiên, một hôn lễ tuyệt đẹp, tất cả mọi người đều chúc phúc cho bọn họ hạnh phúc mãi mãi.

Nhưng bây giờ mỗi khi tưởng tượng về hôn lễ đó, cô lại nghĩ tới Cố Bách Chu.

Nếu cô thật sự thích anh ta, cô sẽ lặng lẽ kết thúc tất cả nguyện vọng này, rồi bỏ xuống hoàn toàn

Nhưng lúc nhìn thấy hành động của Lâm Trí Hiên cô lại rất ghét, mà cô cũng hơi buồng, không biết sẽ giải thích chuyện này với Cố Bách Chu thế nào.

Đỗ Kiêu kiêu mỉm cười, nghĩ tới vẻ mặt tủi thân của Cố Bách Chu, lòng cô đã cảm thấy lơ lửng.

Lâm Trí Hiên không biết cô đang nghĩ gì, nên anh ta nở nụ cười với Đỗ Kiêu Kiêu.

Đỗ Kiêu Kiêu đề phòng nhìn anh ta.

"Kiêu Kiêu..." Vẻ mặt Lâm Trí Hiên dịu dàng, "Anh biết em vẫn còn đang giận anh vì anh đã chọn Đỗ Khanh Khanh. Nhưng em biết không? Lúc đó đầu óc anh mê muội, mà em cũng không thèm nhìn anh một lần... Nên anh mới chọn cô ấy."

Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy Lâm Trí Hiên đúng là cực phẩm.

"Vậy theo lời anh nói... Anh hôn môi, lên giường với Đỗ Khanh Khanh cũng chỉ vì một giây hồ đồ thôi?" Lúc nói câu này, giọng nói của Đỗ Kiêu Kiêu đặc biệt trong trẻo, khiến tất cả mọi người ai cũng nghe rõ.

"Sao lại có người không biết xấu hổ vậy chứ." Đỗ Kiêu Kiêu chán ghét nhìn anh ta, "Lúc trước anh che chở, cưng chiều cô ta vô hạn. Bây giờ cô ta ngồi tù rồi, anh lại tới tìm tôi sao? Anh coi tôi là ve chai à."

Lần này, Lâm Trí Hiên không nhịn được nữa, giơ tay lên muốn đánh cô.

Nhưng còn chưa hạ tay xuống đã bị một người chặn lại.

"Lâm Trí Hiên, anh muốn làm gì." Cố Bách Chu lạnh lùng nhìn anh ta.

Mọi người xung quanh điên cuồng tới gần, lấy điện thoại ra chụp hình ào ào.

Lại là Cố Bách Chu.

Mọi người cảm thấy lần này tới đây xem đúng là không uổng công.

Lâm Trí Hiên dần bình tĩnh lại, dùng sức hất khỏi tay Cố Bách Chu, rồi nhìn anh.

"Cố Bách Chu."

Đỗ Kiêu Kiêu khoát tay Cố Bách Chu, nhìn Lâm Trí Hiên cười ngọt ngào, "Em rể, em cảm thấy em so sánh được với Cố Bách Chu của chị à?"

Hôm nay, Lâm Trí Hiên đã mất hết mặt mũi, anh ta cứ nghĩ rằng Đỗ Kiêu Kiêu vẫn dễ lừa như trước, chỉ cần một bó hoa là sẽ có được cô. Nhưng không ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, bị lấy ra đùa giỡn.

"Tôi đi trước." Nói xong, Lâm Trí Hiên cứng đờ xoay người rời đi.

Đỗ Kiêu Kiêu đằng sau lớn tiếng nhắc nhở, "Anh quên mang hoa đi rồi này!"

Lâm Trí Hiên dẫm chân một cái, rồi đi nhanh hơn.

Anh ta vừa đi, mọi người xung quanh cũng không xem nữa, đám đông giải tán.

"Sao anh tới trễ vậy?" Trên đường, Đỗ Kiêu Kiêu nhẹ nhàng ôm cánh tay của Cố Bách Chu.

"Bọn anh tan học trễ." Cố Bách Chu cầm lấy đống sách trong tay cô, "Vì cũng sắp tốt nghiệp, nên phải học hơi lâu một chút."

Lúc này, Đỗ Kiêu Kiêu mới nhớ ra, Cố Bách Chu đã học năm tư rồi.

Cô đột nhiên quay đầu nhìn Cố Bách Chu, "Anh muốn ra nước ngoài đúng không?"

Đúng lúc, một người thầy già đi ngang qua, nghe cô nói vậy, thầy gật đầu với bọn họ, "Ra nước ngoài cũng tốt, học thêm kiến thức, mở mang đầu óc."

Đỗ Kiêu Kiêu lập tức kéo Cố Bách Chu chạy đi.

Ra tới cổng trường, Đỗ Kiêu Kiêu mới dừng lại thở hồng hộc.

Cố bách Chu buồn cười vuốt ve lưng cô, "Sao chạy nhanh vậy?"

Đỗ Kiêu Kiêu hừ một tiếng, "Có phải anh định sẽ đi ra nước ngoài không?"

"Cái gì?" Cố Bách Chu ngẩn người, "Anh đâu có nói sẽ ra nước ngoài đâu."

Đỗ Kiêu Kiêu không tin, kiếp trước, vừa tốt nghiệp đại học xong, Cố Bách Chu lập tức đi nước ngoài, mãi tới khi Đỗ Kiêu Kiêu bị tai nạn nằm viện anh mới trở về.

Cố Bách Chu nghiêng đầu, "Kiêu Kiêu, em muốn anh đi nước ngoài à?"

"Sao có thể như vậy được!" Đỗ Kiêu Kiêu thốt lên, nhưng một giây sau cô lại vòng vo, "Nếu... Anh muốn đi, em cũng không ngăn anh được."

"Sao anh lại muốn đi cơ chứ?" Cố Bách Chu khó hiểu nhìn cô, "Chẳng lẽ em muốn đi à?"

Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, "Ý anh là, nếu em đi thì..., anh cũng đi sao?"

"Dĩ nhiên." Cố Bách Chu như trẻ con nắm tay cô, "Khó khăn lắm anh mới được ở cùng với em, anh không muốn rời xa em."

Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên hiểu ra.

Kiếp trước, Cố Bách Chu rời đi, có lẽ là vì trong mắt cô chưa từng có anh.

Nên anh mới buồn bã rời đi.

Nhưng bây giờ, cô lại bắt được anh, muốn đi đâu cũng không được.

"Cố Bách Chu." Đỗ Kiêu Kiêu khẽ dựa đầu vào người anh, "Đợi anh tốt nghiệp xong, chúng ta đi Anh chơi nhé."

Cô muốn xem nơi mà Cố Bách Chu sinh sống trong bốn năm.

"Được."

"Tối nay em muốn ăn sườn xào chua ngọt."

"Được."

"Thịt nướng."

"Được."

"Cả súp gà khoai tây nữa."

"..." Cố Bách Chu do dự nói: "Em có muốn ăn một chút rau không?"

Đỗ Kiêu Kiêu hừ một tiếng.

"Được..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.