Nữ Phụ Trở Về

Chương 67: Chương 67




"Ba biết." Đỗ Hồng Bân lạnh nhạt nói.

Đỗ Kiêu Kiêu thấy ông không lo lắng gì, khiếp sợ nói: "Ông biết hồi nào?"

"Mới mấy hôm trước mà thôi, cơ thể không thoải mái, tới bệnh viện khám, nên biết được thôi." Đỗ Hồng Bân lật sách trong tay, không ngẩng đầu lên.

"Còn chuyện gì nữa à?" Đỗ Hồng Bân hỏi.

"Không có!" Đỗ Kiêu Kiêu cực kỳ tức giận, cô có lòng chạy tới đây nhắc nhở ông một tiếng, nhưng không ngờ đương sự lại lạnh nhạt hơn cô, cô không còn gì để nói nữa.

Đỗ Hồng Bân ngẩng đầu lên nhìn cô, "Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi."

Đỗ Kiêu Kiêu sững sốt, lập tức từ chối: "Không được..."

Đỗ Hồng Bân thản nhiên nói: "Nhớ gọi Cố Bách Chu tới."

Đỗ Kiêu Kiêu rất ghét bộ dạng ông ra lệnh cho người khác thế này, liền đứng dậy rời đi.

Đỗ Hồng Bân thở dài nhìn bóng lưng cô, hơi đau lòng và không nỡ.

Lúc Sở Thiến tới tìm Đỗ Kiêu Kiêu, đúng lúc thấy cô tức giận phì phò.

"Của cô đây." Cô ta đặt cái gì đó vào tay Đỗ Kiêu Kiêu.

Chỉ là một máy ghi âm.

Đỗ Kiêu Kiêu nghi ngờ nhận lấy, một giọng nói từ truyền ra.

"Làm theo cách bà nói hả?" Giọng nam là Trần Gia Lạc.

Dừng một chút, một giọng nữ lại vang lên, "Ông là bác sĩ của bà ta, nhất định sẽ làm được. Chỉ cần ông đổi thuốc giúp tôi, tôi sẽ cho ông 200 vạn."

Là giọng nói của Lê Thanh, Đỗ Kiêu Kiêu hồi hộp, nghe tiếp.

"Sao bà biết tôi sẽ đồng ý?" Trần Gia Lạc cố ý hạ thấp giọng, "Tiền lương của Đỗ gia không thấp đâu."

Lê Thanh cười khẽ, "Ông nghĩ chỉ với số tiền lương ít ỏi đó có thể giải quyết được mọi chuyện sao? Lòng tham của cô gái kia rất lớn đó."

"Sao bà biết?!"

"Mặc kệ làm sao tôi biết được, sau khi xong chuyện, tôi có thể giúp ông giấu chuyện này, chỉ cần Ôn Nhã chết, tôi sẽ trả thù hậu hĩnh, mà ông cũng có thể tiếp tục hưởng thụ sở thích của mình, chuyện dễ dàng như vậy, sao mà không làm được?"

Hình như Trần Gia Lạc đang chần chừ, mãi một lúc lâu sau ông ta mới nói, "Nếu bị phát hiện thì sao?"

"Không bị phát hiện đâu." Lê Thanh chắc chắn nói, "Ông cứ làm theo những gì tôi nói là được."

Cuộc ghi âm kết thúc, trong tay Sở Thiến còn có mấy tờ giấy, là hóa đơn năm đó Lê Thanh đã chuyển cho Trần Gia Lạc 200 vạn, cả số tiền mà bà ta đã cấp cho Trần Gia Lạc để bịt miệng.

Đỗ Kiêu Kiêu hài lòng nhìn tờ giấy, rất nhanh thôi, rồi cô sẽ tống Lê Thanh vào làm bạn với Đỗ Khanh Khanh.

Sở Thiến đưa này nọ xong cũng không đi, cô ta lôi kéo Đỗ Kiêu Kiêu, nói muốn nhờ cô chút chuyện.

"Thực ra tôi biết ông ấy không phải là người tốt." Sở Thiến cúi đầu nói: "Trước khi giúp đỡ tôi, ông ấy đã theo dõi tôi mấy ngày liền."

Đỗ Kiêu Kiêu hơi buồn bực, "Sao cô phát hiện được?"

"Cái hẻm kia quá nhỏ, không thể giữ được bí mật."

"Tôi thật sự cùng dường rồi, mẹ tôi đang bệnh nặng, tôi từng nghĩ, mặc kệ là ai, chỉ cần có thể giúp chung tôi, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho người đó." Sở Thiến thấp giọng nói.

"Nên cô mới đồng ý với Trần Gia Lạc?"

"Đúng vậy." Sở Thiến dựa vào lan can, vén mái tóc dài lên, nhìn có vẻ rất thoải mái, "Tôi cứ nghĩ ông ấy là người xấu, tôi cũng chuẩn bị hiến thân cho ông ấy. Nhưng ông ấy không có..."

Sở Thiến nghiêm túc nhìn cô, "Ông ấy không phải như vậy, ông ấy đối xử với tôi rất tốt. Nấu cơm để tôi mang đi, trời mưa sẽ tới đón tôi, còn quan tâm tới người nhà tôi."

Đỗ Kiêu Kiêu phát hiện, trong mắt cô ta ngập nước.

"Hôm đó chỉ là ngoài ý muốn." Sở Thiến mỉm cười, nước mắt chảy xuống, "Tôi bị một tên côn đồ dồn vào góc tường, lúc đó, tôi rất tuyệt vọng, nhưng ông ấy đột nhiên xuất hiện."

"Cô có hiểu cảm giác này không? Ông ấy đã cứu tôi hai lần. Giống như là anh hùng định mệnh của tôi vậy, những lúc tôi cần được giúp đỡ nhất, ông ấy sẽ có mặt ngay lập tức."

Đỗ Kiêu Kiêu rất muốn nói cho cô ta biết, thật ra Trần Gia Lạc đã mướn cái tên côn đồ đó.

"Suỵt..." Sở Thiến đặt ngón trỏ lên môi, ánh mắt hiện lên ý đã hiểu rõ.

"Rồi tôi yêu ông ấy, hận không thể cho ông ấy tất cả, mặc kệ ông ấy làm gì với tôi, tôi vẫn thương ông ấy." Sở Thiến cười vui vẻ, "Ông ấy là chủ nhạn của toi, tôi cũng là nô lệ duy nhất của ông ấy."

"Duy nhất." Sở Thiến cười ngọt ngào.

Đỗ Kiêu Kiêu yên lặng không nói, tình yêu của Sở Thiến thật sự rất hèn mọn, nhưng cô không đành lòng nói gì.

"Vậy sau này cô định làm gì?"

Sở Thiến vươn vai vặn eo, "Cố gắng kiếm tiền, chờ ông ấy ra thôi."

Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn người, "Cô muốn đợi ông ấy à?"

"Đúng." Sở Thiến nở nụ cười xảo quyệt, "Ông ấy sẽ được ra, đúng không."

Đỗ Kiêu Kiêu gật đầu, sau đó nói ra sự thật phũ phàng, "Nhưng tới đó chắc cũng hai mươi năm rồi."

"Ra được ra tốt rồi, đừng nói hai mươi năm, cho dù cả đời, thì tôi vẫn sẽ đợi."

Trần Gia Lạc không thương cô đâu, cô gái ngốc.

Đỗ Kiêu Kiêu thương hại nhìn cô gái đang trong độ tuổi tươi đẹp nhất, cô hoảng hốt nghĩ, hai mươi năm sau, Trần Gia Lạc đã già, mà Sở Thiến cũng không còn trẻ nữa, sức mạnh tình yêu có thể chịu được thời gian sao?

Nhìn theo bóng dáng Sở Thiến rời đi, trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu bùi ngùi.

Lúc biết được cô ta giúp Trần Gia Lạc gài bẫy mình, Đỗ Kiêu Kiêu rất tức giận, cô hận không thể cho Sở Thiến một bài học.

Nhưng khi nhìn thấy cha mẹ của Sở Thiến, cô đã gạt bỏ ý nghĩ này.

Đỗ Kiêu Kiêu thấy mẹ Sở Thiến bệnh nằm liệt giường ở bệnh viện, bên cạnh bà là một người đàn ông trung niên, chắc là ba của Sở Thiến.

Ba Sở cẩn thận đỡ bà dậy, nhẹ nhàng cho bà dựa vào gối. Rồi cầm cái chén nhỏ bên cạnh, đút từng muỗng cho mẹ Sở ăn.

Đôi bàn tay to thô ráp ấm áp dị thường, Đỗ Kiêu Kiêu cứ đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào phòng hai người ăn cơm.

Lúc ba Sở quay mặt lại, Đỗ Kiêu Kiêu mới giật mình, đúng là duyên phận.

Ba Sở Thiến chính là người tài xế của chiếc xe mà Đỗ Kiêu Kiêu đã gọi lúc theo dõi Lê Thanh, người đàn ông trung niên thật thà chất phác.

Ông cầm binh thủy, cẩn thận múc thêm cháo vào, sau đó mang ra cho mẹ Sở, tiếng thổi vang lên, ông luôn miệng nói với mẹ Sở: "Còn nhiều cháo lắm, em đừng lo, anh ăn no rồi."

Đỗ Kiêu Kiêu nhìn thấy, thật ra cái bát kia chỉ còn dư chưa tới một nửa.

"Tôi thấy cô là người tốt..."

Người tốt à? Vậy thì cô sẽ tốt một lần.

Đỗ Kiêu Kiêu đã quăng chuyện Đỗ Hồng Bân nói hồi sáng qua một bên, nửa ngày trôi qua cô đã đói lắm rồi, nhưng Cố Bách Chu vẫn chưa bắt đầu nấu cơm, cô tức giận đứng dậy, chạy tới thư phòng của Cố Bách Chu.

"Em đói rồi..."

Cố Bách Chu sờ tóc cô, "Vậy chúng ta đi thôi."

"Đi?" Đỗ Kiêu Kiêu giữ chặt tay áo của anh, "Đi đâu, ăn ở ngoài à?"

Thấy Cố Bách Chu gật đầu, Đỗ Kiêu Kiêu bĩu môi, "Nếu không ngon, anh phải đền cho anh đó."

Cố Bách Chu mặc thêm áo khoác cho Đỗ Kiêu Kiêu, hôm nay có gió, buổi tối ra ngoài nhất định sẽ rất lạnh.

Đỗ Kiêu Kiêu miễn cưỡng vươn tay ra, nói thầm, "Có lạnh mấy đâu sao phải mặt dày như vậy..."

Cố Bách Chu không đồng ý nói: "Bên ngoài hơi lạnh. Em đã quên em đồng ý gì với anh rồi à..."

"Được được được." Đỗ Kiêu Kiêu ôm lấy anh cà cà, "Em mặc được chưa?"

Ngồi trong xe, Đỗ Kiêu Kiêu tháo khăn choàng ra, thuận miệng hỏi, "Đi đâu ăn vậy."

Cố Bách Chu cúi đầu thắt dây an toàn cho cô, "Nhà em."

Đỗ Kiêu Kiêu rũ tay xuống, dùng sức đẩy Cố Bách Chu, "Anh nói cái gì?"

"Chú Đỗ gọi cho anh, bảo anh dẫn em về nhà ăn cơm." Cố Bách Chu trừng mắt nhìn cô, ra vẻ vô tội.

Một phút sau, tiếng gầm giận dữ của Đỗ Kiêu Kiêu truyền tới, "Cố Bách Chu, anh nói rõ cho em!"

"Em không muốn đi à?" Cố Bách Chu nghiêng đầu hỏi cô.

"Không muốn!" Đỗ Kiêu Kiêu cứng rắn nói: "Em vẫn chưa tha thứ cho ông ta!"

Cố Bách Chu mấp máy môi, "Thật sự không đi à?"

Đỗ Kiêu Kiêu liếc anh một cái, "Không đi là không đi, ai muốn ăn cơm với ông ta chứ."

Cố Bách Chu cúi đầu hôn cô, "Anh biết em không muốn tha thứ cho chú ấy, nhưng anh không muốn em hối hận. Hôm nay nói mọi chuyện cho rõ ràng, thì sau này em mới không có gì tiếc nuối."

Anh biết Đỗ Kiêu Kiêu khẩu thị tâm phi, lúc biết Đỗ Hồng Bân bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sự lo lắng trong mắt cô không thể nào là giả được, chỉ là trong lòng cô có nút thắt, không đồng ý đối mặt với chuyện này.

Đỗ Kiêu Kiêu im lặng một hồi, nhìn Cố Bách Chu, nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy ông ta muốn xin lỗi em sao?"

"Anh không biết." Cố Bách Chu nói thật.

"Lỡ ông ta lại mắng em nữa thì sao?"

"Thì anh sẽ dẫn em về." Cố Bách Chu như đang thề thốt, "Ai cũng không được làm tổn thương em."

Đỗ Kiêu Kiêu cảm động cười, nắm tay anh, nhẹ nhàng hỏi, "Nếu ông ta xin lỗi em, em có nên tha thứ cho ông ta không?"

"Em muốn tha thứ cho chú ấy không?" Cố Bách Chu nhìn cô, "Nếu muốn thì cứ tha thứ thôi."

"Em không muốn!" Mũi Đỗ Kiêu Kiêu đau xót, "Em thật sự rất hận ông ta, em hận ông ta cả đời. Nhưng làm sao đây, ông ta đã bị ông ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không sống được bao lâu nữa, nếu ông ta chết rồi, thì sau này em nên hận ai đây?"

"Hận anh đi." Cố Bách Chu giang rộng tay, "Anh tình nguyện nhận hết tình cảm của em, yêu hận gì đó cũng được, cứ cho anh tất."

Đỗ Kiêu Kiêu bật cười, "Em không thèm đâu, anh lái xe đi."

"Đi đâu?" Cố Bách Chu hỏi.

"Nhà em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.