Đồng hồ điểm 6 giờ sáng, người của Lãnh Hàn đã đến từ 5 giờ 30 phút, đáng tiếc cô không chịu thức dậy. Họ cũng chỉ có thể nhìn cô bằng ánh mắt lực bất tòng tâm. Mãi cho tới 6 giờ, Lãnh Hàn đến.
Đám thủ hạ dùng ánh mắt như nhìn thấy người ngoài hành tinh mà nhìn hắn, nhưng rất nhanh liền trở lại vẻ băng lãnh vốn có. Lão đại của họ thực sự đã đến, thực sự, thực sự đến đây giúp họ gọi cô gái không biết điều kia dậy.
Hắn không nói gì mà chỉ tiến lại gần phía cô, bàn tay nhanh nhẹn rút khẩu súng từ tên thuộc hạ bên cạnh chĩa thẳng vào đầu Hàn Tuyết. Họng súng lạnh ngắt vẫn không đánh thức được cô. Lãnh Hàn thấy thế liền nở một nụ cười lạnh lẽo. Rồi hắn bóp cò.
Tiếng súng phá vỡ bầu không khí yên nặng. Một chất lỏng từ từ chảy ra lan rộng xuống sàn nhà. Lãnh Hàn nhìn thứ chất lỏng đang chảy ra kia, rồi lại nhìn Hàn Tuyết.
- Không tồi!
Hàn Tuyết nghe hắn nói mà phát cáu, lại nhìn tới chiếc bình hoa làm bằng loại đá quý hiếm lại vô cùng rắn chắc, cả thế giới chỉ có một kia. Chiếc bình vỡ thành nhiều mảnh vụn, những cánh hoa rơi lả tả xuống mặt sàn giá lạnh, nước trong bình cũng theo đó chảy ra. Nếu không phải vừa rồi cô nhanh tay chuyển họng súng hướng về hướng khác thì hiện tại đến mạng cô cũng không còn. Vậy mà anh ta lại đưa ra cái bộ mặt nhẹ tựa lông hồng làm như mọi chuyện chỉ là hiển nhiên.
Nhìn cô vẫn trong tình trạng mơ mơ màng màng mà oán hận anh, trong lòng bỗng cảm thấy cô vô cùng thú vị. Anh ngồi xuống chiếc ghế sofa, đôi chân thon dài vắt chéo, lựng tựa vào thành ghế khoanh tay nhìn cô.
- Đi thay đồ!
Bị ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn, cô cũng chẳng còn tâm trạng gì mà ngủ tiếp, đành phải ngoan ngoãn đứng dậy đi thay đồ. Chợt cô nhớ ra gì đó, lại nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc. Thay đồ? Cô lấy cái gì để thay?
Dường như nhận ra sự nghi hoặc của cô, anh liền cất giọng.
- Trong đó có sẵn trang phục.
Thay trang phục, vệ sinh cá nhân xong Hàn Tuyết bước ra lại nhìn xuống bản thân trong chiếc váy nữ tính màu xanh nước biển dài quá đầu gối thì không khỏi khâm phục bản thân. Cô tự hỏi bao lâu rồi bản thân mới có cái bộ dạng thục nữ mà quyến rũ thế này.
Ra khỏi phòng thay đồ, Hàn Tuyết nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Lãnh Hàn. Thấy hắn nhìn về phía này, Hàn Tuyết liếc nhẹ chiếc váy một chút. Cô có chút không hài lòng nhưng cũng phải nể mặt người mua chút.
- Chiếc váy này rất thời thượng nha nhưng tôi không thích. Haiz... Chắc chắn người mua là một lão quản gia 60-70 tuổi nào đó, để chọn được chiếc váy này chắc cũng không đơn giản, giúp tôi gửi lời cảm ơn.
Cô thản nhiên nâng tách trà, vừa uống một ngụm thì nghe thấy tiếng nói từ đằng sau vọng tới.
- Chiếc váy cô đang mặc là lão đại chọn đó.
Hắn ta vừa nói xong thì cô liền bị ngụm trà vừa rồi làm cho thiếu chút thì sặc chết. Cô không nhìn người vừa nói mà lập tức nhìn về phía Lãnh Hàn. Cô dần cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí vô cùng lạnh lẽo của anh. Liền sửa lại câu nói vừa nãy.
- Nếu người nào nói vậy hẳn là rất ngốc, nhưng Hàn Tuyết tôi không ngốc nên tôi thấy vô cùng cảm kích người đã chọn chiếc váy này cho tôi.
Nói rồi cô nở nụ cười có chút gượng ép. Người vừa nói ra cái câu làm cô thiếu chút là gặp diêm vương kia cuối cùng cũng lộ diện. Hắn đi đến gần phía Lãnh Hàn rồi hơi cúi mình tỏ vẻ cung kính.
- Lão đại!
Theo đánh giá của Hàn Tuyết hắn chắc chắn là cùng đẳng cấp với tên mặt lạnh Hắc Kì kia.Lãnh Hàn cũng không nói gì chỉ gật nhẹ đầu. Hắn có vẻ hiểu ý liền quay sang nhìn Hàn Tuyết.
- Hàn tiểu thư, tôi là Tử Kì, phần bắn súng tôi sẽ dạy cô.
Hàn Tuyết cười nhẹ, rồi tiếp tục thưởng trà, căn bản là để lời nói của hắn ở ngoài tai. Thấy cô không nói gì lại có vẻ coi thường hắn, Tử Kì phần nào hiểu được tại sao lão đại lại tha cho một người giám động vào đồ của mình. Câu trả lời rất đơn giản, là vì hai người họ “ tính cách hệt như nhau “.
Lãnh Hàn nhấp một ngụm trà, đứng dậy rời đi, đến phía cửa cũng không quên dặn dò thủ hạ.
- Nếu còn lần sau, cứ chĩa thẳng súng vào đầu cho tôi.
Nói rồi anh rời đi, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn người đang đùng đùng sát khí đằng sau. Hàn Tuyết vừa nghe anh ta nói, liền hận không thể tiễn anh ta sớm gặp diêm vương. Mà cô có tưởng tượng thế nào cũng không thể ngờ bản thân lại được Lãnh Hàn đính thân đến đánh thức bằng phương pháp đặc biệt tới vậy.
Lúc sau, dưới đại sảnh, Tử Kì chỉ biết mặt ngơ ra nhìn. Cơn giận của cô mới lúc nãy còn như muốn giết người giờ lại ngoan ngoãn như mèo con, quả không hổ danh là ngôi sao hạng S. Vì cô dậy muộn nên bây giờ chỉ còn đúng 12 phút để ăn sáng và đến nơi tập luyện. Nhưng mới 2 phút đồ ăn trên bàn đã vơi đi một nửa. Tử Kì đứng bên cạnh khuôn mặt dở khóc dở cười mà nhìn cô. Hắn lại nhìn đồng hồ, cất giọng nhắc nhở cô.
- Cô phải đến nơi luyện tập lúc 6 giờ 30 phút, mà bây giờ đã là 6 giờ 18 phút.
Hàn Tuyết vẫn tiếp tục ăn sáng, hoàn toàn đem lời nói của hắn bỏ ngoài tai. Hắn nhìn cô rồi lại thở dài. Đúng là trời có sập cô cũng mặc kệ mà. Cuối cùng đến 6 giờ 20 cô liền ăn xong. Hắn lại nhắc nhở cô.
- Lão đại cực kì ghét người đi muộn.
Cô uống một ngụm nước, lau miệng xong mới đứng dậy hướng phía cửa mà đi. Hắn chỉ biết bó tay mà đi theo. Cô cứ thế đi đến chiếc xe, Tử Kì tưởng cô sẽ ngồi phía sau, ai ngờ cô lại đi đến chỗ ghế lái, nói gì đó với tên tài xế, cuối cùng tên tài xế xuống xe, cô lại nhìn về phía hắn.
- Anh có lên xe không?
Tử Kì tiến về phía chiếc xe thấy cô ngồi vào vị trí ghế lái, hắn liền ngồi sang bên cạnh. Cô lại nhìn hắn cười nhẹ. Chỉ là trong đó Tử Kì thấy được ý mỉa mai.
- Tôi khuyên anh nên ngồi cho chắc.
Nói rồi cô phóng đi với tốc độ kinh người. Tử Kì trợn tròn mắt nhìn cô, tỏ ý tán thưởng. Nhưng vừa nhìn sang lại thấy cô một tay cầm vô lăng một tay cần chiếc sandwich thì lại không nói được lời nào. Chợt thấy cô cứ liên tục đi thẳng, liền quay sang hỏi cô.
- Cô có biết đường không vậy?
Hắn vừa nói xong, cô liền đờ ra.
- À! Tôi quên không hỏi tài xế là sẽ đi đâu, nhưng không phải đi thẳng sao?
Hắn đến bó tay với cô. Là một người đua xe mà trong chuyện đường xá lại kém vậy. Với tốc độ kinh người, cuối cùng cô cũng đến nơi đúng giờ. Hàn Tuyết vừa xuống xe vừa nhẹ nhàng nhìn xung quanh một chút sau đó lại nhìn người đằng sau mặt tái mét thì không khỏi khinh bỉ.
- Tôi đã bảo ngồi chắc vào rồi mà!
Nói rồi cô đi thẳng vào trong tòa nhà. Tử Kì rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt thường ngày. Liền nhanh chóng đi vào trong.
Sau mấy tiếng đồng hồ nghe Tử Kì lải nhải về cách thức sử dụng, rồi lại giới thiệu các cách tập luyện cuối cùng hắn đưa súng cho cô tự luyện tập. Cô cầm súng tập đến hơn nửa ngày, mặt trời cũng bắt đầu xuống núi. Đồng hồ điểm 7 giờ tối, Hàn Tuyết cầm súng đến phát chán liền đem khẩu súng thả tay vứt thẳng xuống đất. Quay người liền nhìn thấy tên Hắc Kì vừa mới đến đang cùng Tử Kì tràn đầy sức sống ngồi nói chuyện nhảm với nhau liền tức đến nóng máu.
Nhìn thấy cô bước đến Hắc Kì liền mở lời chế nhạo.
- Thì ra cô tệ như vậy!
Hàn Tuyết vừa ngồi xuống liền nghe hắn chế nhạo không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt đầy sát khí.
- Từ lúc luyện tập tới giờ các người còn không cho tôi ăn cơm nữa, các người định bắt tôi tuyệt thực à?
Tử Kì nghe vậy liền bật cười. Thì ra cô chỉ lo ăn. Hắc Kì lại lên tiếng.
- Lão đại có nói cô bắn trúng hồng tâm của 3 tấm bia thì sẽ cho cô ăn trưa, bắn trúng hồng tâm của 10 tấm bia chuyển động thì mới được ăn tối. Tử Kì không nhắc cô sao?
Hàn Tuyết nghe vậy, liền lườm Tử Kì một cái. Anh ta liền nhìn cô cười cười.
- Đằng nào cô cũng có bắn trúng đâu. Haiz... Chắc là lão đại ghét cô rồi, vừa mới tập đã ra đề khó như vậy.
Hắn dùng ánh mắt đầy thương cảm nhìn Hàn Tuyết lại khiến cô cảm thấy thật muốn đánh người. Hắc Kì đứng bên lại cất tiếng.
- Tôi có hỏi qua vấn đề này nhưng lão đại bảo cái này không khó mà có khó thì nhịn mấy bữa cũng không có chết.
Lại thêm một câu, sự nhẫn lại của cô coi như đã đến đỉnh điểm.
- Tối nay nhất định tôi sẽ ăn cho no.
Nói rồi cô nhìn Tử Kì.
- Cho tôi mượn súng.
Hắn lại nhìn cô, lắc đầu.
- Súng của tôi tuy tốt nhưng với sức lực của cô thì không thể bắn trúng đâu.
Hàn Tuyết lại nhìn hắn bằng ánh mắt “ không đưa thì cướp “.
- Sao tự nhiên anh nói nhiều thế, bảo đưa thì cứ đưa, còn nữa bật chế độ nào khó nhất cho tôi.
Tử Kì liền trừng lớn mắt nhìn cô. Thấy hắn nhìn mình cô lại nói.
- Còn không mau lên, tôi còn phải ăn cơm nữa.
Tử Kì nhìn cô rồi lại nhìn Hắc Kì, Hắc Kì không nói gì chỉ gật nhẹ. Cuối cùng hắn đưa súng cho cô, rồi nói nhỏ với tên thuộc hạ.
Hàn Tuyết hài lòng cầm súng tiến về khu vực tập luyện. Các tấm bia chuyển động từ từ rồi nhanh dần. Hàn Tuyết cầm súng hướng về phía mấy tấm bia, bắn liên tục ba phát.
Tử Kì ở bên giọng như mỉa mai nhìn cô.
- Chúc cô được ăn một bữa tối thịnh soạn! Còn nữa, cơm của lão đại không dễ ăn được đâu.
Nhắc đến lão đại của bọn họ Hàn Tuyết như phát hỏa bắn liên tục mấy phát súng. Vừa bắn còn lẩm bẩm.
- Khốn nạn! Vô sỉ! Ức hiếp người quá đáng! Tên máu lạnh! Độc ác!......
Từ Kì ở đứng quan sát liền quay sang nói nhảm với Hắc Kì.
- Nhắc đến đồ ăn, cô ấy đặc biệt nhạy cảm.
Hắc Kì đang quan sát bỗng nhíu mày hỏi hắn.
- Cô ấy hình như còn lẩm bẩm gì đó.
Tử Kì nhìn một chút liền biết câu trả lời.
- Là đang mắng người đó! Không biết sao?
Hắc Kì lại hỏi.
- Mắng cậu à?
Tử Kì liền trừng mắt nhìn tên ngốc bên cạnh.
- Là mắng lão đại đó!
Hắn vừa mới nói xong Hắc Kì liền thấy Lãnh Hàn từ phía sau đi tới mặt đằm đằm sát khí. Đang định nói cho hắn biết lão đại tới ai ngờ tên này lại cướp lời, tiếp tục ba hoa.
- Cô ấy mắng lão đại cũng đúng, bị đối sử tệ hại như vậy tôi cũng chịu không được.
Lãnh Hàn Lúc này liền bước tới.
- Tôi đối sử tệ hại với cô ấy?
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc đó Tử Kì liền như dẫm phải mìn quay sang cúi người cung kính nhìn lãnh Hàn.
- Lão đại!
Lãnh Hàn Không nói gì mà trực tiếp lướt qua người hắn tiến về phía Hàn Tuyết. Lão đại vừa đi Tử Kì liền lườm Hắc kì.
- Tại sao cậu không nói với tôi là lão đại tới?
Hắc Kì nhún vai ánh mắt vô tội nhìn hắn.
- Cậu có cho tôi nói sao?
Tử Kì hoàn toàn á khẩu.
Lãnh Hàn bước tới đằng sau Hàn Tuyết vừa lúc nghe được cô nói.
- Tên ác ma khốn kiếp!
Vừa lúc bắn xong phát súng thứ mười, Hàn Tuyết vừa xoay người liền va vào một vòm ngực rắn chắc phía sau, thiếu chút thì ngã. May sao cô vừa kịp lúc túm lấy cánh tay hắn nhưng vừa định cảm ơn một tiếng thì cô lại thấy tên mặt lạnh mặt đen như tử thần Lãnh Hàn. Trong nhất thời cô thầm hỏi lời nói của bản thân vừa rồi không phải anh đều nghe hết rồi chứ?