Nữ Phụ Trùng Sinh: Chí Tôn Y Tiên

Chương 23: Chương 23: Bạo lực đột kích




Vốn vừa cúp điện thoại, cũng không được bao lâu, Trương Tiêu lại vội vàng gọi tới: “Đình Đình nói, chỗ ngươi còn có thứ đồ tốt khác, tỷ như rau dưa, con vịt, con thỏ? Cũng bán cho ta một nhóm có được hay không?”

“...” Dương Lam Nhi không còn gì để nói, này chính là hậu quả của không có câu thông tốt, vốn Mộ Đình Đình cái gì cũng không nói, nàng bảo Trương Tiêu đi hỏi, liền khiến Mộ Đình Đình cho rằng được bỏ lệnh cấm, không cẩn thận, tin tức liền lộ ra quá nhiều.

Cuối cùng, ở trong sự đeo bám dai dẳng quá không biết xấu hổ của Trương Tiêu, Dương Lam Nhi vẫn là đồng ý, còn nói rõ, chút này không thể nào thường xuyên có, chỉ có lần này là ngoại lệ mà thôi.

Hơn nữa, vì để cho Trương Tiêu không nghĩ thêm, Dương Lam Nhi đưa ra giá cả cũng dọa người, thiếu chút nữa không có khiến Trương Tiêu ngất đi.

Cũng may, lợi nhuận của y đích xác lớn, nhiều nhất chỉ khiến y kiếm ít đi mà thôi, bất quá, cuối cùng y không có không tiếc bán, mà là tồn cho chính mình cùng người thân cùng nhau hưởng thụ.

Sáng sớm, dưới đoạt mệnh liên hoàn call của Trương Tiêu, Dương Lam Nhi khi trời còn chưa sáng liền đi một chuyến đến nhà hàng của y, sau đó nâng hơn năm vạn khối về nhà.

Lần này được giá cao, làm cho nàng được lãi không ít, nghỉ hè lại có thể đi nhiều địa phương chơi.

Vì thế, Dương Lam Nhi quyết định trước đi mua một ít đồ ăn vặt, cũng để sau khi chán ăn thức ăn trong không gian, đánh một bữa ăn ngon.

Mới từ trong phòng cho thuê đi ra, đang xuyên qua một cái hẻm nhỏ, lại thình lình nghe một tiếng quát lớn: “Dương - Lam - Nhi.”

Lời nói tràn đầy tàn nhẫn, khiến Dương Lam Nhi còn không kịp quay đầu, liền tự giác xuất linh thức thăm dò, phát hiện một quả đấm hung tàn, đang nhanh chóng đến gần đầu nàng, liền phản xạ có điều kiện hướng sang bên cạnh chợt lóe.

Tránh thoát đánh lén, sắc mặt Dương Lam Nhi bất thiện nhìn người đến, vẻ mặt u ám: “Mộc Phong, ngươi cũng có khả năng a, đánh nữ nhân? Ân? Cái gọi là nguyên tắc của ngươi đâu? Nhìn người mà hạ món ăn sao”

Cho nên, tiết tháo nhân vật chính không đánh nữ nhân, kỳ thật chỉ ứng nghiệm ở trên người nữ chủ của gã sao?

Mộc Phong cảm thấy kinh hãi, vừa rồi gã không có nương tay, vừa nhìn thấy Dương Lam Nhi liền nổi trận lôi đình, căn bản không áp chế được tâm tình, nhưng cũng không có nghĩ muốn làm Dương Lam Nhi bị trọng thương.

Nhưng kết quả thì sao? Một kích toàn lực của y, cũng không đánh trúng Dương Lam Nhi...

Nghe được lời nhạo báng của Dương Lam Nhi, sắc mặt Mộc Phong giống như bảng pha màu, xanh xanh tím tím, đen sẫm một cách vô ích đổi tới đổi lui.

“Ngươi thế nhưng học võ? Chuyện khi nào?” Dùng hệ thống tra không ra thực lực của Dương Lam Nhi, Mộc Phong ngạc nhiên nghi ngờ không biết, gã còn lần đầu tiên gặp phải người mà dùng hệ thống không tra được.

Dương Lam Nhi liếc mắt, càng nhìn nam nhân này càng không vừa mắt, trọng điểm chú ý có thể bình thường chút không: “Chỉ cho ngươi học, lại không được phép người khác học, có loại đạo lý này?”

Vừa mới phát giác được một loại này nọ kỳ quái quét qua toàn thân, Dương Lam Nhi suy đoán, hẳn là Mộc Phong dùng hệ thống quét hình.

Cho nên nói, nam nhân này không có tiết tháo, nào có nửa điểm còn nhớ giao tình trước kia? Dựa vào cái gì liền yêu cầu nàng còn nhớ?

Mộc Phong hít sâu một hơi, từ trong miệng Đông Phương Y hiểu rõ tình huống của giới võ thuật cho tới bây giờ, gã biết rõ bản thân tu luyện rất nhanh, mất không được bao lâu, gã tự nhiên có thể bước lên hàng ngũ cao thủ.

Nhưng, gã tới hôm nay mới biết, Dương Lam Nhi tiến triển thế nhưng so với gã còn nhanh hơn, thậm chí, gã cũng không biết Dương Lam Nhi tập võ khi nào? Bất quá, có thể khẳng định, trước khi chưa lên đại học, hai người còn chịu khó gặp mặt nhau, Dương Lam Nhi chắc chắn còn chưa bắt đầu học.

“Đem ảnh chụp xóa!” Mộc Phong nói đến mục đích của chính mình, trong lúc vô tình phát hiện Dương Lam Nhi, gã tự nhiên trong cơn giận dữ, nhớ tới vụ này.

Nghe vậy, Dương Lam Nhi khinh thường, thần sắc hiện ra một tia khinh bỉ: “Mộc Phong, đến cùng là ngươi não tàn, hay là ta não tàn? Xóa? Nói đùa đi! Ta nói rồi, chỉ cần các ngươi không tới tìm ta gây phiền toái, ảnh chụp tự nhiên an an ổn ổn, sẽ không truyền đi, ngươi hiện tại độc ác như vậy, là muốn truyền đi cho mọi người đều biết sao?”

Quả đấm của Mộc Phong nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi: “Lam Nhi, ngoan, đừng nháo!”

Thấy Mộc Phong một bộ tình thánh, Dương Lam Nhi nhịn không được nôn mửa, gã đến cùng là dùng loại tâm tính nào cùng nàng nói loại lời nói này? Mắt thấy đánh không lại, liền dùng chính sách dụ dỗ, bấu víu giao tình sao?

“Đủ đủ, dừng lại, Mộc Phong, ta nói qua đi, những thứ nữ nhân khác dùng qua, cho dù là nam nhân, ta đều cảm thấy chán ghét, lúc ngươi cùng Văn Khiết Nghi thông đồng, tình cảm giữa chúng ta sớm đã bị ngươi không hề để tâm đi, hiện tại mới đến nhẹ lời nhẹ giọng nói chuyện, kỳ thật ngươi là đến là để cho ta chán ghét sao!” Dương Lam Nhi nói chuyện quá không khách khí, dù sao bọn họ đã vạch mặt, căn bản không cần duy trì hoặc là thỏa hiệp gì nữa.

Mộc Phong nổi cáu, hết lần này tới lần khác lại đánh không lại, chỉ miễn cưỡng nhịn: “Ngươi đến cùng muốn như thế nào?”

Gã từ trước đến giờ vẫn không biết rõ, Dương Lam Nhi quyết tuyệt như thế, gã vẫn cho là, cho dù gã có nữ nhân khác, Dương Lam Nhi cũng không sẽ chủ động buông tha tình cảm giữa hai người, dù sao nhiều năm như thế, bọn họ đều chỉ có hai bên.

Nếu như Dương Lam Nhi biết rõ ý tưởng của Mộc Phong, nhất định sẽ càng thêm chán ghét, tình cảm giữa hai người? Đó là nguyên chủ đơn phương với gã đi! Vì cái gì lúc Mộc Phong cùng nữ nhân khác lăn giường, liền không ngẫm lại ‘Tình cảm giữa hai người’?

Quả nhiên, tư duy quỷ dị của nam chủ, không phải người thường có thể lý giải.

Dương Lam Nhi không vui nhìn gã: “Là ngươi muốn thế nào mới đúng, ta đã nói rất rõ ràng, đừng tới tìm ta phiền toái, mọi người ai đi đường nấy.”

Người này đầu óc không bình thường, căn bản nói không thông, Dương Lam Nhi cũng lười nói, dù sao nàng không tiếp kẻ bạo lực này.

Buồn cười là, Mộc Phong là lúc đánh không lại mới nghĩ đến bấu víu giao tình mà thôi, gã từ lúc mới bắt đầu đã lựa chọn dùng bạo lực để giải quyết, nếu không phải nàng luyện võ có một chút thành tựu, hiện tại gã sẽ bỏ qua cho nàng sao?

Nói xong, Dương Lam Nhi cũng không để ý tới nữa Mộc Phong, xoay người tiếp tục đi về phía siêu thị, còn lưu lại một câu nói: “Không biết rõ là ai nói mượn tiền liền trả, hiện tại đã hơn một tháng, đến cái bóng tiền cũng không thấy, Mộc Phong, hạn cuối của ngươi càng ngày càng vô cùng lớn đi!”

Mộc Phong nhìn bóng lưng Dương Lam Nhi thản nhiên rời đi, tức giận đến ngực phập phồng, thở gấp gáp nhiều lần mới hơi chút bình tĩnh lại, lòng tràn đầy bạo ngược cùng tàn nhẫn.

“Tâm tình ngươi nếu lại bất bình như thế, rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.” Thanh âm của hệ thống vẫn không biết từ chốn nào vang lên như cũ, tựa hồ cũng không quan tâm kí chủ sẽ như thế nào.

Mộc Phong cưỡng chế tâm tình, đột nhiên nghĩ đến: “Có khả năng, nàng cũng nhận được một cái hệ thống cùng loại hay không? Nếu không, một người trước khi học đại học không có luyện võ, như thế nào lên cấp mau như thế? Ta có thể cảm giác được cảnh giới của Đông Phương Y, lại hoàn toàn không cảm giác được đẳng cấp của nàng.”

“Không có khả năng, dựa theo quy tắc của không gian, ta đã xuất hiện ở cái thế giới này, hệ thống khác là không vào được. Hơn nữa, trên người nàng cũng không có hơi thở của đồng loại!”

“Kia, Dương Lam Nhi này đến cùng là thế nào?” Lòng Mộc Phong tràn đầy nghi hoặc, lại biết, trong khoảng thời gian ngắn gã đừng nghĩ đến tìm Dương Lam Nhi đòi ảnh chụp về. Không chỉ như thế, gã còn phải xem chừng hai nữ nhân khác, đặc biệt là Đông Phương Y, nàng ta căn bản không phải là đối thủ của Dương Lam Nhi, đường đột ra tay, chỉ biết chọc giận nàng.

Hiện thời, Mộc Phong đã không dám dùng ý tưởng ban đầu đến phán định hành vi của Dương Lam Nhi, thủ đoạn của Dương Lam Nhi căn bản không phải loại gã hiểu rõ, hơn nữa, dứt khoát quyết đoán, còn một kích tất trúng, nhắm thẳng vào người uy hiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.