Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 71: Chương 71: Chương 69: Thân phận




Bị chồng mắng, mẹ của Tần Dật dù có tức tới đỏ mắt cũng không dám mở miệng nữa, mặc dù bà ta cũng xuất thân từ thế gia quân sự, nhưng vẫn còn kém xa so với gia tộc toàn cấp tướng như Tần gia, lúc này chồng bà ta đã mở lời, bà ta liền không dám tranh cãi, ngược lại quay đầu nhìn Lý Phán Phán, trong lòng lại tức giận, quay đầu lạnh lùng chỉ vào cô ta nói:

“Phán Phán, cháu nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải là Dật Nhi đi đón cháu hay sao!”

Lý Phán Phán vừa ngẩng đầu liền thấy thím Chu vốn đối xử với cô ta vô cùng ôn nhu thân thiết nay lại trở thành bộ dáng dữ tợn như vậy, liền bị dọa tới mức nhảy dựng lên: “Thím Chu, mặc dù Tần đại ca tới đón cháu, nhưng lúc cháu nhìn thấy anh ấy, anh ấy đang trút giận thay một cô gái ở trong trường, có một bạn học cùng lớp với cháu tên là Ninh Vân Hoan xảy ra xung đột với cô gái kia, Tần đại ca thấy chướng mắt, liền ngăn chặn Ninh Vân Hoan, bẽ gãy cánh tay của cậu ấy, lại đánh cậu ấy vài cái bạt tai, người đánh Tần đại ca hình như là bạn trai của Ninh Vân Hoan.”

Kể lại những chuyện đã xảy ra, Lý Phán Phán cũng không hề thêm mắm dặm muối, cô ta vẫn luôn là người đơn thuần thiện lương, thực ra cô ta có chút không thích Tần Dật ra tay bẻ gãy cánh tay của Ninh Vân Hoan, cho nên mới đồng tình với Ninh Vân Hoan mà cho cô mượn điện thoại, nhưng cô ta không ngờ rằng bạn trai của Ninh Vân Hoan vừa tới liền đánh trọng thương vị hôn phu của mình, đến nay phải nằm bệt trên giường.... ......

“Cái gì?” Mặc dù lúc người của Tô Doanh đưa Tần Dật về nhà có nói qua những chuyện đã xảy ra, Tần lão gia đứng ở một bên nghe thấy cháu trai mình muốn bênh vực kẻ yếu nhưng lại bẻ gãy cánh tay của một cô gái khác, cho nên mới bị bạn trai của người ta đánh cho thành ra như thế này, nhất thời liền cảm thấy giận dữ, cố gắng kìm nén sự phẫn nộ ở trong lòng: “Vậy hai người đó tranh chấp cái gì?”

Lúc này ông lão chỉ mong đạo lý sẽ đứng về phía Tần gia, đến lúc đó cháu trai của ông dù sao cũng được mang danh là người dũng cảm làm việc nghĩa, nhưng ai ngờ Lý Phán Phán nghe thấy ông lão hỏi như vậy liền thành thực trả lời:

“Là bởi vì cô gái kia vừa qua lại với công tử Tần gia, vừa qua lại với anh trai của Ninh Vân Hoan, ba mẹ của Ninh Vân Hoan không thích cô ta nên ngăn cản không cho cô ta qua lại với con trai của họ, hôm nay cô gái kia lại ngăn cản Ninh Vân Hoan, không cho cậu ấy đi thăm ba đang ở trong bệnh viện, hai người tranh chấp qua lại, cô gái kia liền đạp hỏng điện thoại và túi sách của Ninh Vân Hoan. Chẳng qua là Ninh Vân Hoan tức giận đánh cô ta hai cái, phỏng chừng Tần đại ca không rõ nguyên nhân sự việc, nên mới ra mặt giúp cô ta, đánh Ninh Vân Hoan bị thương.”

Vừa nghe thấy lời nói này, người Tần gia liền không biết nói gì cho phải, ngay cả những chuyên gia đứng ở xung quanh cũng co rút khóe miệng.

Tần đại thiếu gia thật là có bản lĩnh, thương hương tiếc ngọc tới mức không phân biệt rõ ràng, cô gái họ Ninh muốn đánh kẻ mặt dày gây sự là chuyện bình thường, nhưng hắn ta thấy vậy liền xông lên vì trút giận thay cho cô gái bị đánh mà bẻ gãy cánh tay của người khác, còn tát người ta vài cái, chẳng trách bạn trai của người ta không bỏ qua cho hắn.

“Nhưng ba à, cho dù có thâm thù đại hận đi chăng nữa, cũng không nên ra tay nặng như vậy!” Mặc dù Chu Tố Tố hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lý Phán Phán, nhưng vừa nhìn thấy con trai nằm hấp hối trên giường bệnh, lòng đau như dao cắt, cắn môi có chút không phục:

“Con thấy chúng ta không nên bỏ qua cô gái họ Ninh kia!”

“Hồ đồ!” Tần lão gia vừa nghe thấy lời nói của Chu Tố Tố, liền trợn mắt nhìn bà ta: “Do Tần Dật tài nghệ không bằng người ta, còn có thể trách ai? Đánh người không đánh vào mặt, nó còn cố tình tát vào mặt người ta, nó còn không đáng bị đánh hay sao?” Thực ra ông lão nhìn thấy đứa cháu vô cùng có tiền đồ của mình bị đánh thành như vậy, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn còn một câu ông chưa kịp nói ra, thì Lý Phán Phán đã nói:

“Tần đại ca còn nói nếu như Ninh Vân Hoan lại đánh cô gái kia thêm một lần nữa, thì sẽ lột hết quần áo của cậu ấy, để cậu ấy chạy vòng trong trường.... .........”

Sau khi mọi người yên tĩnh một lát, Tần lão gia nhìn thấy các bác sỹ uy tín hàng đầu lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng liền luống cuống, cười lạnh nói: “Nó thật đúng là có “bản lĩnh“.”

Trước đây cháu trai của ông không phải là người nông nổi như vậy, sao lần này lại không xử lý mọi việc như bình thường cơ chứ: “Cô gái có liên quan tới Tạ gia, điều tra xem có phải cô ta có quan hệ với Tần Dật hay không.” Tần lão gia nói xong lời này, mới nhìn tới Lý Phán Phán, lại vội vàng dỗ ngọt cô ta: “Phán Phán, ông tin cháu trai của ông không phải loại người như vậy, nhưng Tần gia gia vẫn phải điều tra một chút, nhất định phải cho cháu một câu trả lời thích đáng.”

Lý Phán Phán không nói gì, cô ta chỉ là người thiện lương thôi, cũng không phải con ngốc, sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của Tần lão gia cơ chứ, nhưng cô ta chỉ mím môi, Phó Viện ở phía sau cũng giống Lý Phán Phán đều bị người của Tô Doanh đưa tới Tần gia, nghe thấy lời nói này của Tần lão gia tiền vô cùng tức giận.

Cô ta cũng bị thương, Lan Lăng Yến đạp cho cô ta một cái, nhưng người Tần gia chỉ biết chữa trị cho Tần Dật, căn bản là chẳng có ai để ý tới cô ta, lúc này ngực của cô ta đau muốn chết, lại thấy Tần lão gia, người cô ta vẫn muôn muốn nịnh hót nhưng chưa có dịp gặp mặt, ông ta chỉ biết quan tâm an ủi Lý Phán Phán thôi, cô ta không hài lòng liền tức giận nói:

“Phán Phán, nếu lúc đó cậu không cho Ninh Vân Hoan mượn điện thoại thì đã không xảy ra chuyện này!” Cô ta ôm ngực, nhìn thấy mọi người sau khi nghe thấy lời nói của cô ta liền chuyển mắt qua nhìn mình, lúc này mới cổ gắng ưỡn ngực lên: “Lúc đó Ninh Vân Hoan bị đánh cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ bị gãy một cánh tay mà thôi, nếu như lúc đó cậu không cho cô ta mượn điện thoại, cô ta liền không thể gọi người đàn ông kia tới, chúng tớ cũng không bị đánh.”

Vừa nghe thấy lời nói này, sắc mặt Chu Tố Tố liền thay đổi: “Lý Phán Phán, sao mày dám ăn cây táo, rào cây sung cơ chứ?”

Tần Chính cũng có chút bất mãn, nhưng có Tần lão gia ở đây, ông ta không nói gì, chỉ là vẻ mặt khó coi xem như tán thành lời nói của Chu Tố Tố.

“Cô câm miệng cho tôi nhờ!” Tần lão gia căm hận trợn mắt nhìn con dâu một cái, lúc này mới miễn cưỡng lộ ra chút tươi cười: “Phán Phán, cháu đừng nghe Thím Chu của cháu nói bậy, nó chỉ là lo lắng cho thương thế của Tần Dật nên mới nói như vậy.” Ông nhìn thấy thần sắc bi thương trên khuôn mặt Lý Phán Phán, liền vội vàng an ủi: “Người tới, còn không mau đưa Phán Phán tiểu thư ra ngoài nghỉ ngơi, cả ngày mệt mỏi, còn chưa chợp mắt được chút nào! Dẫn cả cô gái này đi nữa.” Tần lão gia lạnh lùng liếc nhìn Phó Viện một cái, nhìn tới mức làm cho khuôn mặt cô ta trở nên trắng bệch, mới rời đi ánh mắt.

Lý Phán Phán đang cảm thấy mất mát đau lòng và Phó Viện đang cảm thấy sợ hãi run rẩy được người làm dẫn đi, lúc này Chu Tố Tố mới bất mãn nói: “Ba, sao ba lại nói giúp nó, rõ ràng là nó hại Dật Nhi thành ra như vậy!”

“Cô còn không câm miệng!” Tần lão gia lạnh lùng nhìn bà ta một cái, trước đây ông cảm thấy người con dâu này vừa nhanh nhẹn vừa biết nhìn sắc mặt của người khác, mặc dù gia thế không bằng Tần gia, nhưng lấy về một đứa con dâu gia thế thấp mới có thể áp chế được nó, nhưng không ngờ rằng dầu óc của cô con dâu này đơn giản như vậy, nếu sớm biết như thế này, nếu như tìm cho con trai một người môn đăng hộ đối, người ta nghe xong lời nói của ông, nhất định sẽ hiểu được ý tứ ở trong đó.

Trong lòng Tần lão gia thất vọng, nhìn thấy Chu Tố Tố câm miệng, lúc này đầu óc mới dễ chịu một chút, gọi ba người con trai, Chu Tố Tố và những người khác tới, nhẹ giọng nói:

“Người là do bạn trai của cô gái họ Ninh kia đánh, nhưng người đưa Dật Nhi trở về là ai?”

Tần Chính là con trai trưởng của Tần lão gia, ông ta là người Tần lão gia đặc biệt bồi dưỡng từ nhỏ tới lớn, ông ta vừa nghe thấy lời nói của Tần lão gia, liền có chút do dự: “Lẽ nào, ba nghi ngờ bạn trai của cô gái họ Ninh kia có quan hệ với Tô gia?”

Ông ta vừa nói dứt lời, những người biết rõ về gia thế của Tô Thắng liền biến sắc.

“Không chỉ có vậy, không những không thua kém Tô gia, mà còn có vị trí cao hơn Tô gia nữa.” Tần lão gia nói tới đây, tâm can liền có chút run rẩy. Trong con mắt của nhiều người thì Tần gia chính là một đại gia tộc, dù sao Tần lão gia cũng là tướng quân khai quốc, lập được không ít chiến công, đến nay ba đứa con trai của ông, con cả vào quân đội, con thứ theo nghề kinh doanh, con út làm chính trị, có thể nói là ba trụ cột vững chắc, nhưng đối với một vài trung tâm quyền lực mà nói, gia tộc của bọn họ vẫn chưa phải là gia tộc mạnh nhất, chưa chắc đã được người ta xem trọng.

“Nếu là như vậy, e rằng chúng ta chỉ có thể bỏ qua, nếu không người ta sẽ càng gây thêm khó khăn cho chúng ta thôi. Đã đến nước này, vợ lão đại, cô thật sự dám tùy ý khiển trách con dâu tương lai của cô hay sao? Lý Phán Phán là cháu gái duy nhất của Lý lão tướng quân, nhận được sự yêu thương sâu sắc từ Lý gia, danh vọng của Lý lão tướng quân còn cao hơn tôi, cô không biết rằng, cho dù là tôi cũng phải dỗ dành nó, nếu như chuyện cô mắng nó ngày hôm nay, sau khi trở về liền cáo trạng, tôi sẽ phải tới nhà họ Lý bồi tội! Sau này cô thành thật một chút cho tôi, trong khi chưa nghe ngóng rõ ràng thông tin về bạn trai của cô gái họ Ninh kia, tôi không cho phép cô ra tay, biết chưa?”

Đã bị người ta cảnh cáo tới mức này, cho dù Chu Tố Tố có không cam tâm tới đâu, cũng chỉ có thể nuốt giận vào trong, bà ta đã sống được nửa đời người, người khác chỉ nhìn thấy bà ta phong quang vô hạn, nhưng quay đầu lại, hai chị em dâu khác trong nhà đều có thân phận cao hơn bà ta, bà ta không thể ngẩng đầu lên được, vỗn dĩ còn nghĩ rằng nếu cưới về một cô con dâu cao môn quý nữa có thể làm cho bà ta nở mày nở mặt, nhưng hôm nay nghe thấy lời nói của Tẫn lão gia, bà ta vốn là mẹ chồng mà còn phải cúi người bồi tội với con dâu, trong lòng bà ta liền cảm thấy khó chịu, đối với người con dâu vốn rất vừa ý, nay lại sinh ra bất mãn.

“Không chỉ như vậy, Tần Cố, con đi chuẩn bị một vãi lễ vật, trước tiên đến Tô gia hỏi thăm tin tức, đến lúc đó mới quyết định mang lễ vật lớn tới mức nào đến nhà người ta.”

Tần lão gia dặn dò như vậy, mấy người con liền đồng ý.

Cũng bởi vì như vậy, lúc Lan Lăng Yến dẫn Ninh Vân Hoan về nhà, vẫn chưa kịp tắm rửa, liền nhận được tin tức Tần lão gia đích thân mang quà tới bồi tội!

“Quả nhiên Tần gia rất thức thời, vậy mà lại tới nhanh như vậy.” Lan Lăng Yến cười lạnh, quay đầu nhìn Ninh Vân Hoan một cái, nâng sợi tóc mềm mại rơi xuống trước ngực của cô lên: “Đã hết giận chưa? Nếu chưa hết giận thì để lão ta đợi ở bên ngoài, nếu hết giận rồi, chúng ta đi tắm trước rồi mới ra xem ông lão đưa tới đồ gì, có đáng được tha thứ hay không.”

Quyền lực quả nhiên là thứ tốt! Trước đây Ninh Vân Hoan nào dám nghĩ tới những nhân vật cao cao tại thượng sẽ đích thân tới bồi tội với cô cơ chứ, nếu đổi thành địa vị vốn có của Ninh gia, e rằng bị đánh cũng chỉ biết nuốt giận vào trong, lần này vẫn là dược hưởng ké nhờ Lan Lăng Yến. Cô nghĩ tới Lý Phán Phán, mặc dù không có hảo cảm gì đối với Tần Dật, nhưng nể tình cô gái thiện lương kia, cô thở dài một hơi: “Vậy thì bỏ qua đi, nghe nói tuổi tác của Tần lão gia cũng không nhỏ.” Ông lão đã về hưu, ít nhất cũng phải bảy tám mươi tuổi, còn đích thân tới đây, cô cũng không muốn làm khó ông lão thêm nữa, Lan Lăng Yến chiều theo ý muốn của cô, gật đầu nói:

“Chỉ cần em vui vẻ là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.