Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 73: Chương 73: Chương 71: Tức Giận Hôn Mê + Chương 72: Trên Đường Đi Gặp




Chương 71: Tức Giận Hôn Mê

Gần đây ngày nào Ninh Vân Hoan cũng tới bệnh viện, những bệnh nhân ở xung quanh nhìn nhiều cũng thấy quen mặt, nhìn thấy Ninh Vân Hoan tới, bất giác tránh ra nhường đường cho cô, càng chạy tới gần, cửa phòng bệnh cũng không đóng lại, bên trong truyền ra tiếng gào thét rung trời của Ninh Vân Thành:

“Ba, sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Không đưa tiền cho tôi thì thôi, nhưng tại sao ngay cả cho tôi vay ông cũng không đồng ý? Tôi vay nhiều lắm sao, chỉ là hai ngàn vạn mà thôi, lẽ nào ông không thể đáp ứng hay sao? Công ty Ninh gia ngay cả hai ngàn vạn cũng không có sao? Cũng đâu phải là bị phá sản!” Ninh Vân Thành vừa nói tới đây, giọng nói càng ngày càng căm phẫn, ba Ninh nằm trên giường bệnh tức tới mức cả khuôn mặt trướng đỏ, ho khan, chỉ vào Ninh Vân Thành không nói được một chữ nào.

“Được rồi Vân Thành, con vừa đến liền đối xử với ba con như vậy hay sao?” Mẹ Ninh nhìn thấy con trai làm chồng bà tức giận không nhẹ, rất sợ nguy hiểm tới tính mạng của ông, vội vàng thay ba Ninh vuốt lưng, rồi mới nói: “Con biết không, hiện tại ba con đã.... ...... .........”

“Bình thường đều không sao, tôi vay chút tiền liền không thoải mái, khẳng định là giả vờ!” Ninh Vân Thành vừa nghe thấy lời nói của mẹ Ninh, không thèm nghĩ ngợi liền mở miệng. Nửa tháng trước Cố Doanh Tích khóc lóc trở về, hắn và Tạ Trác Doãn đều đoán ả bị người khác ức hiếp, nhưng dụ dỗ thế nào ả cũng không nói ra, sau cùng hắn và Tạ Trác Doãn cũng không có biện pháp, chỉ có thể cùng lôi ả ta lên giường dùng cách này bức ép ả ta nói ra, sau đó mới biết ả thiếu nợ người khác năm ngàn năm trăm vạn.

Ả nói là vì ả đạp hỏng điện thoại và túi sách của người khác! Lúc đó Ninh Vân Thành nghĩ rằng người trong lòng mình bị người khác chỉnh ác, làm gì có loại điện thoại túi sách nào đáng giá năm ngàn năm trăm vạn? Hơn nữa gần đây có rất nhiều người tới tìm Cố Doanh Tích gây phiền toái, nếu như không phải hắn và Tạ Trác Doãn thay phiên nhau không kể ngày đêm canh giữ ở bên cạnh ả, e rằng ả ta đã sớm xảy ra chuyện, những chuyện này càng làm Ninh Vân Thành hoài nghi ả ta bị người ta chỉnh ác.

Năm ngàn năm trăm vạn mặc dù nhiều, nhưng nếu so với tính mạng của Cố Doanh Tích, cũng không đáng gì, vì vậy hắn cùng Tạ Trác Doãn cùng nhau bàn bạc, muốn trả tiền thay cho người trong lòng, tránh cho có người ngày ngày tới tìm ả ta gây phiền toái, dù sao thì minh thương dễ tránh, nhưng ám tiễn khó phòng.

Thân phận hiện tại của Tạ Trác Doãn không thể so sánh với trước đây. Hắn ta dựa vào tiền hoa hồng được chia dưới danh nghĩa đại thiếu gia Tạ gia, một năm được nhiều nhất hai ba trăm triệu (không hiểu sao nhiều tiền như vậy, tại chương trước nói tài sản gần cả đời phấn đấu của Tần gia mới có 100 triệu thôi, hoa hồng đã 300 triệu, không biết lương chính thức khi làm việc là bao nhiêu nữa, tác giả chém ghê quá, cứ như kiểu tiền ấy mà, cũng chỉ là một con số thôi, trước sau xung đột quá), nhưng lúc trước hắn đút lót vài người trong công ty, cho nên trong hai năm nay hắn luôn phải vứt tiền vào cái động không đáy đó, trên người cũng không có bao nhiêu tiền, nhưng hắn ta chủ động gánh chịu trả nợ thay Cố Doanh Tích hai ngàn năm trăm vạn, Ninh Vân Thành không muốn bị hắn ta coi thường, cho nên cũng mạnh miệng nói, đáp ứng thay Cố Doanh Tích trả hai ngàn vạn (cộng lại vẫn chưa đủ 5500 vạn mà, không hiểu).

Nhưng gần đây hắn bị ba Ninh chặt đứt tài chính, trong tay ngay cả mười vạn cũng không có. Mặc dù hắn đi Anh du học vài năm, đến nay tuổi tác cũng không còn nhỏ, nhưng trước đây Ninh Vân Thành quen tiêu xài, trong tay không có tài khoản tiết kiệm, dù sao thì trước đây chỉ cần hắn giơ tay ra đòi tiền ba Ninh, làm gì có chuyện thiếu tiền đâu? Lại thêm hắn là một đại thiếu gia, cũng không đi làm, ngay cả chức vụ trong công ty nhà mình cũng chỉ là treo lên cho có, trước đây chưa từng chân chính làm việc, đến nay không có tiền, hắn suy đi tính lại, cũng chỉ còn cách trở về nhà lấy tiền chỗ ba Ninh.

Mặc dù Ninh gia có chút tiền, nhưng ba Ninh vừa nghe thấy hắn cần hai ngàn vạn, trong lòng liền nghi ngờ mục đích Ninh Vân Thành đòi tiền, cho nên không đáp ứng. Nghe thấy giọng nói vô cùng kích động của Ninh Vân Thành, ba Ninh nghĩ tới chuyện bác sĩ nhắc ông không được tức giận, cố gắng áp chế tức giận trong lòng: “Mày cần khoản tiền này làm gì? Mày có biết rằng mặc dù ba mẹ có thể cho mày hai ngàn vạn, nhưng muốn lấy đi, cũng phải quay vòng vốn một thời gian.... ......”

“Ba, ông chỉ cần nói ông có cho hay không, dù sao sau này ông và mẹ chết đi, số tiền này cũng thuộc về tôi, tại sao bây giờ không thế lấy ra cho tôi? Lẽ nào các người không biết hiện tại tôi đang cần tiền gấp hay sao?”

Một câu nói làm ba Ninh suýt chút nữa tức giận tới mức ngã ngửa, gân xanh trên trán không ngừng nảy lên, sắc mặt mẹ Ninh cũng có chút khó coi, Ninh Vân Thành lại nói tiếp: “Tôi thật sự rất cần, các người tâm ngoan thủ lạt như vậy, bình thường cắt tiền của tôi thì thôi đi, đến nay ngay cả vay tiền cũng không cho tôi vay, có phải sợ tôi không trả nổi có phải hay không? Có phải là các người muốn bức chết tôi mới vui lòng? Các người có tin tôi lập tức nhảy từ tầng lầu này xuống dưới hay không!”

Nghe tới đây, người bên ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, Ninh Vân Hoan rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, sau khi gạt tay làm mọi người tránh ra, không thèm nghĩ ngợi liền cầm lấy bình giữ nhiệt đập vào đầu Ninh Vân Thành:

“Anh có cần mặt mũi nữa hay không, có phải anh có ý đồ tới đây muốn làm ba tức chết.” Kiếp trước Ninh Vân Thành cũng mượn tiền ba Ninh cho Cố Doanh Tích, sau khi thấy ba Ninh không đồng ý, mới tìm cách đánh chủ ý lên cô, kiếp trước Ninh Vân Hoan vì hắn mà gặp hết xui xẻo này tới xui xẻo khác, cuối cùng hắn cùng với những tên đàn ông khác cùng nhau hưởng thụ Cố Doanh Tích, lại đem tâm huyết mấy đời của Ninh gia tặng cho Cố Doanh Tích, rõ ràng là hắn ta làm ba Ninh tức giận ngất xỉu phải nhập viện nhưng hắn không thèm cứu giúp mà bỏ đi, đến nay Ninh Vân Hoan nghe thấy chuyện hắn vay tiền, trong lòng căng thẳng, hình như là nghĩ tới cuộc sống xui xẻo ở kiếp trước, trên tay cũng dùng sức lớn hơn.

“Mày bị điên rồi à?” Ninh Vân Thành bị trúng vài phát, hộp giữ nhiệt này bên trong đựng đầy canh nóng, trọng lượng cũng không nhẹ, đập vào đầu người khác thực sự rất đau, nhất thời hắn bị Ninh Vân Hoan đánh vào đầu, lại thêm sức lực to lớn khi con người tức giận, cho nên hắn vùng vẫy một lúc, mới bắt được tay của Ninh Vân Hoan, ném canh xuống đất: “Mày muốn làm gì?”

“Mày mới muốn làm gì ấy!” Ba Ninh nhìn thấy cánh tay của con gái bị Ninh Vân Thành vặn chặt, nghĩ tới xương tay của con gái bị thương vừa mới tốt lên, nhất thời không thể ngồi yên, tức tới mức thở dốc, vội vàng kêu mẹ Ninh: “Nhanh, nhanh ngăn nó, buông tay ra.”

Có lẽ là quá kích động, nhất thời ông cảm thấy hô hấp khó khăn, dọa mẹ Ninh sợ hãi, vội vàng ấn chuông ở bên cạnh, sau đó mới mặt lạnh hướng tới chỗ con trai: “Còn không buông tay của em gái ra, nhìn xem ba của anh đã tức giận tới mức nào rồi.”

“Sớm không bệnh, muộn không bệnh, sao tôi vừa nói muốn vay tiền liền bị bệnh rồi?” Hắn nói vậy cố ý ám chỉ ba Ninh giả bệnh, sắc mặt mẹ Ninh liền trở nên xanh mét, sau đó lại đỏ bừng mặt mũi, nước mắt cũng sắp chảy ra.

Loading...

“Anh câm miệng cho tôi!” Lúc này Ninh Vân Hoan chỉ hận sao bình giữ nhiệt của cô lại có chất lượng tốt như vậy, nếu không vừa rồi nước canh nóng đổ lên đầu hắn là tốt rồi, làm hắn bị bỏng kêu oa oa mới tốt!

Mọi người liền loạn thành một khối, những người ở bên ngoài cũng bắt đầu chỉ trỏ vào trong, sắc mặt Ninh Vân Thành trở nên xanh trắng, đến khi nhìn thấy biểu tình hoảng hốt của Ninh Vân Hoan, cùng với bộ dáng không ngừng thở dốc của ba Ninh, mới bất mãn nói:

“Không phải là bị bệnh thật đó chứ!”

“Mày câm miệng cho tao!” Lúc này mẹ Ninh không thể nhẫn nhịn được nữa, đi tới chỗ con trai, tát cho hắn một cái vang dội.

Ninh Vân Thành bị đánh tới mức lệch mặt sang một bên, mẹ Ninh dùng lực vô cùng lớn, ngay cả chân hắn cũng phải loạng choạng vài bước, lưng dựa vào tường mới ổn định được cơ thể.

“Nếu như ba của mày có mệnh hệ gì, mày cũng đừng gọi tao là mẹ nữa, mày cứ việc đi gọi Cố Doanh Tích của mày là mẹ đi!” Mọi người đều nói có vợ quên mẹ, hiện nay Ninh Vân Thành vẫn chưa chính thức cưới Cố Doanh Tích vào cửa đã điên thành như vậy, nếu như thật sự cưới ả ta vào cửa, còn không phải làm cho Ninh gia trở nên long trời lở đất hay sao?

Ninh Vân Thành thấy ba Ninh không giống như giả vờ, lúc này mới hoảng sợ, lại nghe thấy lời nói của mẹ Ninh, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hừ lạnh một tiếng xem như muốn rời đi, nhưng những y tá ở bên ngoài nghe thấy tiếng chuông liền gọi các bác sĩ gấp gáp vào phòng, Ninh Vân Thành bị chen vào, dưới tình huống nhiều người như vậy hắn ta cũng ngại không dám rời đi.

“Đã nói rồi, Ninh tiên sinh không thể tức giận, sao lại để ông ấy tức giận thành như thế này?” Một vị bác sĩ trung y tuổi tác có vẻ lớn, đeo gọng kính vàng, khuôn mặt có chút nghiêm khắc cau mày, có chút tức giận khiển trách hai câu: “Các người sợ tính mạng của ông ấy quá dài hay sao, bị làm khổ chưa đủ à?”

“Ai biết có phải giả vờ hay không, chỉ là không muốn cho tôi vay tiền mà thôi.” Ninh Vân Thành nghe thấy bác sĩ nói, thực ra trong lòng cũng có chút hoài nghi, nhưng ngoài miệng vẫn không muốn nhận thua, nhỏ tiếng nói thầm một câu.

Lời này bị ba Ninh đang thở gấp nằm ở trên giường nghe thấy, hai mắt trợn trắng, nhất thời không nhịn được, khóe miệng sùi bọt, ngất đi.

Các bác sĩ nhìn thấy tình hình như vậy, ngay cả huyết áp cũng không dám đo, trực tiếp móc ống khám lên cổ của mình: “Mau đưa vào phòng phẫu thuật.”

Mẹ Ninh vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhìn thấy con trai ở bên cạnh liền tức giận đánh một cái, không chút nghĩ ngợi liền tát hắn ta một bạt tai: “Nếu như ba của mày có mệnh hệ gì, tao sẽ không bỏ qua cho mày!”

Đến lúc này, Ninh Vân Thành cũng có chút hốt hoảng, sợ ba Ninh ngã không dậy nổi, cho nên bị mẹ Ninh đánh cũng không dám lên tiếng, chỉ là đi theo cùng đẩy giường bệnh ra khỏi phòng bệnh tới phòng phẫu thuật. May mà ba Ninh ngất đi trong bệnh viện, trong não của ông bị vỡ một mạch máu, muốn cứu kịp thời, không thể trì hoãn dù chỉ một chút, cho nên phẫu thuật tiến hành khá thuận lợi, không lưu lại di chứng gì, nhưng từ nay về sau chắc chắn phải bảo dưỡng cơ thể thật tốt, không thể tức giận dù chỉ một chút.

Trải qua chuyện lần này, trong lòng mẹ Ninh cũng sinh ra sự ngăn cách đối với con trai, hôm nay hắn ta có thể vì một Cố Doanh Tích vẫn chưa chính thức cưới vào cửa mà làm ra loại chuyện này, làm chồng của ba tức tới mức suýt mất mạng, thì trong tương lai cũng sẽ có ngày nó làm ra loại chuyện bất hiếu đối với bà.

Nghĩ tới trước đây bà sủng ái con trai vô bờ, không để hắn ta chịu khổ chịu thiệt một chút nào, mẹ Ninh nhịn không được chảy nước mắt, đợi đến khi ba Ninh phẫu thuật xong ra khỏi phòng phẫu thuật, nhìn thấy Ninh Vân Thành thở phào nhẹ nhõm, bà muốn nói lại thôi, nhìn thấy bộ dáng muốn rời đi của hắn ta, bà lau nước mắt nói: “Nếu như mày có chuyện thì mày đi trước đi.”

“Mẹ, Tích Nhi cô ấy vẫn đang đi làm, nếu như con tới muộn, buổi tối tan làm về cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.” Ninh Vân Thành cũng không phải không lo lắng cho ba Ninh, chỉ là nghĩ tới lần trước Cố Doanh Tích bị rót xuân dược ở Hội sở Quan lại quyền quý, cuối cùng bị mấy tên lưu manh chiếm tiện nghi, trong lòng liền lo lắng ả ta lại bị thương, dù sao thì hiện tại ba Ninh đã không có chuyện gì nữa, hắn ta tất nhiên là chuẩn bị đi đón Cố Doanh Tích rồi, nếu như hắn không tới, lại làm cho tâm hồn thiếu nữ của người trong lòng bị tên khốn Tạ Trác Doãn cướp đi mất.

******Dạo này mình hơi lảm nhảm, bất hợp lý là lại mở ngoặc nói này nói nọ, thực ra mình cũng không thích bình luận vào, vì sợ làm ảnh hưởng tới độc giả, nhưng không nói ra lại sợ mn nghĩ mình edit sai, trước sau không logic. Sau này mình sẽ cố không nói chen vào nữa, hihi!~ ~ ~ ~

Chương 72: Trên Đường Đi Gặp

“Mày cút đi ngay!” Vừa nghe thấy cái tên Cố Doanh Tích, trong lòng mẹ Ninh liền cảm thấy vô cùng ghê tởm, hét lên với con trai, nhìn thấy ánh mắt Ninh Vân Thành né tránh muốn mở miệng nói chuyện, lại càng tức giận: “Mày cũng đừng tìm tao xin tiền nữa, một đồng tiền tao cũng không có.” Thực ra trong lòng bà vẫn hi vọng Ninh Vân Thành sẽ nhận sai, ai ngờ Ninh Vân Thành vừa nghe thấy lời mẹ Ninh nói, vô cùng bất mãn đối với bộ dáng tuyệt tình của bà, cho nên hừ lạnh một tiếng, tính tình cậu ấm lại phát tác rồi, vung tay rời đi.

Mẹ Ninh tức tới mức không ngừng thở dốc, Ninh Vân Hoan giúp bà thuận khí, nhỏ giọng khuyên bà vài câu, mẹ Ninh mới kéo tay cô nói: “Đến nay mới nhận ra, không phụ ba con thương con, đợi ông ấy tỉnh lại, con hãy thương lượng với ông ấy, anh trai con vì một người phụ nữ mà không nhận người thân, mặc dù gia nghiệp nhà họ Ninh ta không lớn, nhưng không thể để anh trai con dễ dàng đem tặng vào tay của người phụ nữ họ Cố, ba con ở sau lưng không ít lần khen Lăng Yến tốt, từng đề cập qua với mẹ muốn để Lăng Yến quản lí công ty thay ba con, còn chuyện của anh con, con không cần nhắc tới nữa.”

Đối với lời nói này của ba Ninh, trước đây bà cảm thấy không công bằng, nhưng hôm nay bà nhận ra lời nói của chồng bà mới là đúng đắn.

Ninh Vân Hoan nghe thấy vậy, trong lòng không ngừng nhảy nhót.

Nói thật, thực ra gia nhiệp nhà họ Ninh cũng không lớn, nếu đổi theo giá thị trường cùng lắm cũng chỉ đáng khoảng một trăm triệu, công ty giải trí nhỏ của Ninh gia chỉ thuộc về nhà họ Ninh, cũng không có cổ đông gì, có thể nói công ty Ninh gia đều nhất nhất nghe lời ba Ninh, chỉ cần ông ra quyết định, chẳng ai có tư cách tới hoa tay múa chân cả.

Nếu ba Ninh đã nói tặng cho Ninh Vân Hoan, nếu như ông thật sự quyết định như vậy, ngoài Ninh Vân Thành ra thì không có trở ngại nào, hiện nay trên tay Ninh Vân Hoan có có tấm thẻ trị giá hơn 100 triệu nữa cơ, lần trước khi Tần gia tới bồi thường cho cô, đã từng tặng cô một tấm thẻ, lúc đó Lan Lăng Yến nói bên trong ít nhất cũng có hơn 100 triệu, sau đó Ninh Vân Hoan cũng có kiểm tra qua, xác thực không chỉ có 100 triệu thôi, hiện nay cô có thể được xem như người có tiền rồi. Cô không thiếu tiền tiêu xài, thực ra công ty Ninh gia chuyển đến tay cô cũng không có tác dụng gì.

Nhưng kiếp trước Ninh Vân Thành lừa mất quyền thừa kế một nửa tài sản nhà họ Ninh của cô, nếu như hiện ta ba Ninh có ý định tặng Ninh gia cho cô, tất nhiên cô sẽ không cự tuyệt, vừa đúng lúc nhân cơ hội này, cô cũng muốn Ninh Vân Thành nếm thử một chút, cảm giác bị người thân tính kế như thế nào, muốn để hắn ta thử xem, cảm giác không còn gì, ngay cả tia hi vọng cuối cùng cũng mất đi!

Bởi vì nguyên nhân này, sau khi mẹ Ninh nói ra ba Ninh có ý giao lại Ninh gia cho Lan Lăng Yến quản lí, Ninh Vân Hoan cũng không cự tuyệt.

Đi ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối, lúc cô rời đi, do tác dụng của thuốc mê mà ba Ninh vẫn chưa tỉnh. Bầu trời tối đen bắt đầu rơi xuống những hạt mưa nhỏ, vừa ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, không khí tươi mát thanh lạnh ập tới, làm cô không tự chủ được rụt bả vai.

Thời tiết ở thủ đô luôn làm cho người ta không thể dự đoán được, buổi chiều vẫn còn nắng cao chói lọi, lúc này mới qua một thời gian đã mưa rồi, cũng không biết tài xế chở cô tới đang đợi ở đâu, Ninh Vân Hoan vừa mới lấy điện thoại từ trong túi ra, cuộc gọi của Lan Lăng Yến liền gọi tới.

“Em đang ở đâu?” Giống như anh biết Ninh Vân Hoan đã đi ra ngoài bệnh viện rồi vậy, Lan Lăng Yến cũng không hỏi những lời vô nghĩa, giọng nói của anh vốn trong trẻo lạnh lùng, nhưng dưới tình cảnh hiện tại, Ninh Vân Hoan nghe thấy giọng nói này trong lòng liền cảm thấy ấm áp, sau khi nói cho anh biết vị trí mà cô đang đứng, liền ngoan ngoãn đứng chờ anh tới.

Lúc Lan Lăng Yến tới đón cô, nhìn thấy trước cửa sáng trưng của bệnh viện, mọi người đều tránh mưa đứng trong sảnh bệnh viện, chỉ có một mình cô đứng đó ôm vai, chiếc vái bị gió thổi tung bay, chiếc bóng của cô kéo dài trên bậc thang, hình như chỉ trong một giây đó, chiếc bóng ấy trực tiếp đổ vào lòng anh.

Nghe thấy tiếng xe, Ninh Vân Hoan theo bản năng quay đầu nhìn, không đợi xe dừng lại đã đi tới đó, đợi cô vừa tới bên cửa xe, Lan Lăng Yến đang bật ô muốn qua đón cô, thì thấy cô đã tới rồi, đành phải kéo cô lên xe, may là trên xe lúc nào cũng có trà hoa quả nóng và khăn lông. Lúc này anh đưa trà hoa quả cho cô, nhìn thấy cô cẩn thận uống từng ngụm, anh mới lấy khăn lông lau tóc thay cô:

“Ba vợ không sao chứ?” Chuyện ba Ninh bị chọc tức phải làm phẫu thuật anh đã biết, lúc này liền hỏi cô một câu.

Ninh Vân Hoan cũng không hỏi tại sao anh biết ba Ninh làm phẫu thuật, cô biết Lan Lăng Yến có cách của riêng anh, chỉ nghe thấy anh hỏi một câu liền đáp một câu: “Lúc em rời đi ba vẫn chưa tỉnh, là bị Ninh Vân Thành làm cho tức giận.” Nói xong, lại kể lại chuyện buổi chiều cho anh nghe, cánh tay bị Ninh Vân Thành vặn mơ hồ cẩm thấy đau, vừa rồi cô chỉ là chuyện động cánh tay một chút, mắt sắc của Lan Lăng Yến đã nhìn thấy rồi, cau mày nói:

“Có cần anh tìm người giáo huấn anh ta một chút hay không?” Lần trước Tần Dật dám làm Ninh Vân Hoan bị thương, cuối cùng không chỉ bị anh đánh cho nửa sống nửa chết, Tần gia còn phải tự mình tới cửa thỉnh tội, nhất định Ninh Vân Thành đã động vào tay của cô, tuy cô không nói, nhưng Lan Lăng Yến cũng có thể nhận ra, cho nên hỏi cô một câu như vậy, thấy cô không nói gì, trong lòng anh đã ra quyết định.

Loading...

Khi hai người Lan Lăng Yến đang thân mật trò chuyện với nhau, thì Ninh Vân Thành đã bị Lan Lăng Yến ghi nhớ trong lòng không hề hay biết chuyện gì mà chuẩn bị cùng Tạ Trác Doãn đi đón Cố Doanh Tích về nhà.

Trận mưa mới bắt đầu chỉ là mưa nhỏ lất phất sau đó càng mưa càng to, từ khi Tạ Trác Doãn gây ra chuyện, hắn đã sớm bị Tạ gia chán ghét mà từ bỏ, mặc dù hiện nay dưới danh nghĩa hắn vẫn có nhà có xe, nhưng cũng chỉ có thể dùng tạm, nhà thì có thể ở, nhưng xe không có xăng thì hắn không dám lái đi, tất cả tài khoản của Ninh Vân Thành cũng bị ba Ninh đình chỉ, cho nên lúc này hai quý công tử trước đây chỉ có thể cùng đi bộ với Cố Doanh Tích.

Cố Doanh Tích vốn cũng không phải người ghét nghèo yêu giàu, lúc này thấy hai người yêu mặc gió mưa tới đón ả, trong lòng vô cùng cảm kích, lại thêm nguyên nhân có lẽ gần đây ả gặp Lan Lăng Yến liền mất hồn lạc phách, thấy hai người đàn ông không hề tức giận ả ta, ả liền cảm thấy có chút áy náy, không chỉ không coi thường oán hận bọn hắn không có xe, ngược lại còn an ủi chăm sóc tâm hồn bị tổn thương của hai người đàn ông, người khéo hiểu lòng người như ả, tất nhiên là làm cho Ninh Vân Thành và Tạ Trác Doãn càng thêm yêu sâu đậm hơn.

Mấy người đang đi bộ về nhà, đột nhiên Cố Doanh Tích phát hiện ra bên đường có tiếng nức nở, tiếng kêu này không giống mèo, cũng không giống thanh âm giọt nước rớt xuống đất tạo thành, trong thời tiết tăm tối, ả cùng trao đổi ánh mắt với hai người đàn ông, Cố Doanh Tích nói:

“Bên đó xảy ra chuyện gì vậy?”

Mưa ở ngoài trời ngày càng lớn, hai người Tạ Trác Doãn lo lắng chắn mưa cho Cố Doanh Tích, lúc này hai người đều bị ướt không ít, hận không thể sớm về phòng tắm rửa thay quần áo, lúc này nghe thấy Cố Doanh Tích hỏi, cùng trao đổi ánh mắt, lúc này mới miễn cưỡng khuyên ả:

“Tích Nhi, thôi bỏ đi, quan tâm những chuyện đó làm gì, mưa lớn như vậy, việc hai người bọn anh bị ướt hết không đáng lo ngại, nhưng thân thể em yếu ớt, nếu như bị thấm nước mưa, thì biết làm sao.” Cố Doanh Tích tất nhiên là cảm động tới mức mắt đẹp long lanh, ánh mắt chớp chớp: “Vân Thành, nhưng thấy người gặp nạn mà không giúp, vậy chúng ta có gì khác cầm thú cơ chứ?”

“Em thiện lương như vậy, đáng tiếc người khác còn cố tình không buông tha em.” Ninh Vân Thành vừa nhìn thấy người trong lòng hiểu lí lẽ như vậy, trong lòng liền cảm thấy tê dại, nghĩ tới ngày hôm nay trở về nhà vay tiền còn chưa có tiến triển, cả người liền cảm thấy nặng trĩu.

“Ô ô.” Bởi vì mấy người đi tới gần, âm thanh ở bên này cũng nghe rõ ràng hơn, hình như có vài người ngủ ở ven đường đang nhỏ giọng khóc.

Trời mưa to, lúc này trời cũng tối rồi, nghĩ tới có người khóc ở ven đường, trong lòng Cố Doanh Tích liền cảm thấy đồng tình, vội vàng cầm ô đi tới, quả nhiên nhìn thấy mấy thiếu niên thiếu nữ quần áo toàn thân ướt đẫm, chen chúc lẫn nhau, toàn thân bị lạnh tới mức run rẩy đang tụm lại thành đoàn tránh ở sau cái cột bên cạnh một cửa hàng ven đường.

“Các em sao vậy, có cần giúp đỡ không?” Lúc Lưu Tấn Quân đang đợi người mà bị lạnh tới mức răng run cầm cập, một giọng nói ôn nhu vang lên, giống như tiếng nói của thiên thần vậy, vốn dĩ đêm lạnh lẽo mà đen tối, giống như chỉ trong một giây liền nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp. Hắn chính là đầu lĩnh của bốn đứa trẻ còn lại, tuổi cũng không nhỏ nữa, hiểu được một chút chuyện nhân tình, cho nên lúc nghe thấy có người hỏi thăm liền đứng lên:

“Vốn dĩ chúng tôi lên thủ đô tìm người, nhưng hiện nay không tìm thấy người, trong người chúng tôi cũng không có tiền.” Lưu Tấn Quân cắn chặt răng, nhìn Cố Doanh Tích được bảo vệ giữa hai người đàn ông, ánh mắt liền phát sáng trong nháy mắt, sau đó mới nhỏ giọng kể lại chuyện của mình.

Thiếu niên Lưu Tấn Quân giới thiệu về mình một chút, lại lôi mấy đứa trẻ có chút nhát gan ở phía sau lên, năm người này không lớn tuổi, Lưu Tấn Quân lớn nhất mới có 17 tuổi mà thôi, năm nay mới tốt nghiệp trung học, mấy người bọn họ đều tới từ vùng núi nổi tiếng nghèo khó của Trung Quốc, rất muộn mới được đi học, sau khi giới thiệu bản thân xong, Cố Doanh Tích liền cảm thấy thương tiếc.

“Thật đáng thương, sao người các em tìm kiếm không lưu lại số điện thoại?” Cố Doanh Tích nhìn một thiếu niên 14 tuổi, tóc đã ướt tới mức dán hết vào da đầu, sắc mặt thiếu niên trắng bệch, nhìn mềm mềm mại mại, ả ta không có sức chống cự đối với những người gặp nạn, lúc này nhìn thấy bộ dáng đáng thương của thiếu niên, trong lòng liền cảm thấy mềm nhũn.

“Không có.” Lưu Tấn Quân lắc lắc đầu, cắn răng nói: “Lúc đầu cũng không để lại số điện thoại, chỉ nói là ở thủ đô.” Bọn họ đều là những đứa trẻ được người khác trợ giúp, đại khái bắt đầu từ khi trước 10 tuổi, mỗi năm liền có một khoản tiền chuyển vào tài khoản của bọn họ, giải quyết vấn đề học tập và những vấn đề trong cuộc sống của bọn họ, liên tục trong mười năm không hề ngắt quãng, ngoài việc biết tên của người ta cũng như địa chỉ ở thủ đô ra, trước đây bọn họ chưa từng hỏi qua số điện thoại người trợ giúp bọn họ là bao nhiêu.

“Hai tháng trước chúng tôi đã tới thủ đô rồi, nhưng vẫn chưa tìm được người, may mắn gặp được một chị gái tốt bụng.” Thiếu niên nhỏ tuổi nhất thấy Cố Doanh Tích nhìn mình, bất giác liền nói: “Cho chúng tôi tiền trở về, nếu không chúng tôi.... .........”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.