Lúc người ngoài thi
nhau nghị luận về cô, đám người Lưu Tấn Quân còn phối hợp với lời nói
của người khác, bày ra bộ dáng bọn họ luôn bị cô bức hại nhưng vẫn cố
nén vì trọng tình trọng nghĩa, mặc dù hiện tại Ninh Vân Hoan đã trùng
sinh, tất cả mọi chuyện vẫn chưa phát sinh, nhưng hiện nay nghĩ lại, vẫn cảm thấy ghê tởm tới mức buồn nôn.
Muốn cô lấy tiền đi nuôi
dưỡng những con sói mắt trắng đó, Ninh Vân Hoan thà đem tiền vứt xuống
sông còn hơn, ít nhất còn nghe thấy tiếng động khi tiền rơi xuống, sẽ
không làm hại tới bản thân cô, nếu trợ giúp những kẻ vong ân phụ nghĩa
kia, còn không bằng nuôi chó nó còn trung thành với cô hơn!
Cũng
bởi vì vậy, đám người Lưu Tấn Quân đeo bám một thời gian, Ninh Vân Hoan
không những không mềm lòng, ngược lại nhìn bọn họ động một chút là quỳ
xuống xin tiền, trong lòng liền nhịn không được cơn tức cứ thế xông lên.
”Chính là mấy người kia, làm cho em phiền thành bộ dáng như thế này?” Lan Lăng Yến đã sớm nhìn thấy những dị thường gần đây của cô gái này, nhưng anh
vẫn bất động thanh sắc, đợi Ninh Vân Hoan mở miệng nói với anh.
Cô đã thừa nhận anh là chồng của cô, đã sớm nói với ba Ninh mẹ Ninh chuyện hai người đã đăng ký kết hôn, nhưng cô vẫn luôn giấu diếm mọi chuyện
trong lòng, không muốn nói ra với anh.
Lan Lăng Yến vẫn luôn đợi
cô mở lời, nhưng cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt của cô ngày càng phiền não,
cô ấy vẫn cứ nhẫn nhịn, bản thân anh đành phải nhận thua, chủ động nói
về chuyện này: “Nếu như em không thích, anh thay em giáo huấn bọn họ một chút.”
Ngữ khí của anh đạm mạc, Ninh Vân Hoan nghe thấy anh muốn giáo huấn bọn họ, thần sắc liền biến đổi một chút: “Giáo huấn như thế
nào?”
”Lần trước người phụ nữ họ Cố giữ em lại trường học, hại em bị tiểu tử Tần gia đụng vào, anh cho ả ta thời gian bảo dưỡng thân thể
lâu như vậy, đến nay đã nghỉ ngơi tốt rồi, không phải nên lấy ả ta ra
chút giận thay em hay sao?” Lan Lăng Yến nghiêng mặt nhìn cô, liền nhìn
thấy lông mày anh tuấn của anh nhướng lên nhìn cô, khóe miệng như có như không hiện lên chút nếp nhăn trên mặt khi cười, ánh mắt sâu thẳm, nhìn
vẻ mặt có chút xấu xa, nhưng vô cùng mê người.
Vừa nghe thấy Cố
Doanh Tích gặp xui xẻo, Ninh Vân Hoan không nhịn được cười ra tiếng,
không phải cô chưa từng nghĩ tới việc ngáng chân Cố Doanh Tích, chính là lần trước ba Ninh nhập viện bị ả ta ngăn cản cô đã cố ý đánh ả ta hai
cái, mặc dù muốn trút giận một chút, nhưng thực tế cô muốn xem Cố Doanh
Tích đến cùng được thượng đế ưu ái tới mức nào, cuối cùng cô cũng không
đoán sai.
Ninh Vân Hoan vừa ra tay đánh ả ta không được mấy cái,
liền có người đứng ra cứu ả rồi, quan trọng hơn là, kẻ cứu ả ta còn là
một trong những nam nhân trong hậu cung của ả, Ninh Vân Hoan cũng được
xem như gián tiếp tác thành quan hệ cho hai người kia, việc đó làm cho
cô có chút do dự.
Nhưng lần này Lan Lăng Yến nói anh trút giận
thay cô, không biết tại sao, Ninh Vân Hoan đọc đoạn đầu của cuốn tiểu
thuyết, cũng không thấy xuất hiện nhân vật như anh, cũng có khả năng là
cô chưa đọc hết cuốn tiểu thuyết, cho nên không thấy được sự xuất hiện
của Lan Lăng Yến. Nhưng có thể biết rằng, Cố Doanh Tích ở trước mặt anh
luôn bị áp chế hoàn toàn.
”Cảm ơn anh.” Ninh Vân Hoan nghĩ tới
đây, tất nhiên là không cự tuyệt đề nghị của Lan Lăng Yến, nở nụ cười
với anh, ngoan ngoãn tựa đầu trên bả vai của anh.
Lan Lăng Yến rất hài lòng đối với động tác của cô, trên mặt cũng cười khẽ:“Ngay cả ông xã cũng không gọi?”
Khuôn mặt Ninh Vân Hoan đỏ hồng, kéo cổ anh xuống hôn một cái lên mặt anh, lúc này Lan Lăng Yến mới không nói gì nữa.
Anh giống như một thợ săn đầy kiên nhẫn, giăng bẫy thật tốt rồi đợi cô từng bước từng bước sa vào lưới, trong mối quan hệ của hai người, nếu như
anh đã chủ động tiến tới hai bước, thì sẽ không cho phép Ninh Vân Hoan
bất động đứng yên một chỗ, sẽ có một ngày anh làm cho Ninh Vân Hoan cam
tâm tình nguyện bị vây ở trong lòng anh.
Nếu đã mở miệng ra lấy
lòng cô gái Ninh Vân Hoan, Lan Lăng Yến tất nhiên là ra tay có mức độ,
lần trước sau khi Lan Bưu thay Cố Doanh Tích nói vài câu, vẫn luôn muốn
lập công chuộc tội, lần này Lan Lăng Yến lại phân phó, trước tiên ông ta cho người bắt đám người Lưu Tấn Quân lại, mấy người này bất quá chỉ là
người ngoại địa, cho dù mất tung tích vài ngày cũng không làm người ta
chú ý tới, lại thêm bọn họ không quyền không tiền không thế, cho dù bị
bắt đi cũng không có ai tới giúp bọn họ.
Mà hai ngày sau khi Ninh Vân Thành bị bắt tới đồn cảnh sát, Lan Lăng Yến đã đặc biệt chào hỏi
người của cục cảnh sát, làm cho bọn họ chăm sóc Ninh Vân Thành thật tốt, làm cho Ninh Vân Thành không thể phân thân mà bị tam giam trong cục
cảnh sát, cả người giống như dã thú, cho dù thương nhớ người trong lòng
cũng không có biện pháp động tay động chân.
Tạ Trác Doãn cũng bị
Tạ gia lấy danh nghĩa kiểm tra sổ sách mà lôi về nhà, không có hai người đàn ông ở bên cạnh, Cố Doanh Tích bắt đầu cảm thấy có chút không quen,
lại càng thêm thương nhớ Lan Lăng Yến.
Một mặt oán hận anh làm
chuyện lãnh huyết vô tình đối với ả, một bên luôn nghĩ tới thân hình
cùng ngũ quan trác tuyệt của anh, nhiều đêm nghĩ tới dung mạo của anh,
thân thể được hai người đàn ông chăm sóc hằng ngày vô cùng mẫn cảm, càng nghĩ càng có chút không nhịn được, dưới tình hình đó, ả ta tất nhiên sẽ không phát hiên ra mấy người Lưu Tấn Quân mất tung tích, chỉ nghĩ bọn
họ không tìm thấy Ninh Vân Hoan, bất đắc dĩ về quê rồi, thẳng đến ba
ngày sau, có người nặc danh gửi tới cho ả một phong thư, Cố Doanh Tích
mới biết mấy người thanh thiếu niên bị người bắt đi.
Ả ta không
hề nghĩ tới tại sao mấy người chẳng thân thuộc gì với thủ đô lại bị
người ta bắt đi, ả chỉ biết lo lắng, theo bản năng liền muốn tìm hai
người Ninh Vân Thành giúp đỡ, nhưng trong thời khắc quan trọng này, bên
cạnh ả ta lại không có lấy một người, lúc này Cố Doanh Tích mới nghĩ tới hai người đàn ông, nhưng ả ta không thể tiến vào Ninh gia, ba Ninh đã
sớm dặn dò bảo vệ ở tiểu khu của biệt thự, người ta vừa nhìn thấy ả liền đuổi đi, mà nơi ở của Tạ gia càng cao cấp hơn, ba Tạ đã sớm tra rõ mọi
chi tiết về ả ta, ông ta hận ánh mắt của con trai mình không tốt, đương
nhiên càng chán ghét loại phụ nữ mặt dày như ả.
Cố Doanh Tích không tìm được người giúp đỡ, ả ta không thèm nghĩ ngợi gì liền quyết định đi cứu đám người Lưu Tấn Quân!
Mặc dù ả ta và đám người Lưu Tấn Quân chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng bởi
vì quan hệ giữa bọn họ với Ninh Vân Hoan, không biết tại sao, Cố Doanh
Tích chính là không muốn thấy Ninh Vân Hoan ở trên đầu mình, Ninh Vân
Hoan có thể trợ giúp những người này, mặc dù ả ta không có tiền, nhưng
nếu ả ta có tiền, nhất định còn làm tốt hơn cô gấp bội! Mặc dù ả ta
không thể so sánh với Ninh Vân Hoan về mặt tiền bạc, nhưng ả ta có một
trái tim thiện lương hơn Ninh Vân Hoan nhiều! Chỉ cần ả ta biểu hiện
tốt, Lan Cửu ca nhất định sẽ nhìn thấy, đến lúc đó, anh ấy mới có thể
đưa ra sự lựa chọn chính xác nhất cho anh ấy. Quyết định xong tất cả, Cố Doanh Tích không thèm nghĩ ngợi gì liền mang trái tim đầy hào khí của
ả, sau khi gọi điện cho người nhà, liền cầm lấy thư, gọi một chiếc taxi
đi tới địa chỉ được ghi trong thư.
Mà lúc này trong một nhà xưởng cũ nát có mấy người Lưu Tấn Quân bị nhốt ở đây, Lan Bưu đã sớm sắp xếp
người sau khi vào xử lý một gian phòng cho tốt để ông ta ngồi, nghe
thấy tiếng rên rỉ hữu khí vô lực của mấy thanh thiếu niên ở bên ngoài.
Trừng phạt của Lan Lăng Yến đối với mấy thanh thiếu niên này cũng không phải
là đánh mắng, những người này từ nhỏ đã sinh sống ở nông thôn, e rằng từ nhỏ tới lớn đều bị đánh, đơn giản là những đau đớn về thể xác không thể làm mấy người này sợ hãi, ngược lại còn khơi lên sự khuất nhục và phản
nghịch của bọn chúng, Lan Lăng Yến từ nhỏ lớn lên ở Lan gia, biết rõ
trừng phạt như thế nào mới là giết người không thấy máu, có lúc phải
hành hạ những người này nhưng lại làm cho chúng không thấy đau về thể
xác, phải phá hoại tâm lý của bọn chúng, làm cho chúng cả đời khiếp sợ,
cũng giống như những thủ đoạn ban đầu anh sử dụng trên người những kẻ
mang danh là anh em của anh vậy!
Mặc dù anh nói phải cho Cố Doanh Tích một giáo huấn, nhưng Lan Lăng Yến không kể chi tiết những chuyện
này cho Ninh Vân Hoan nghe.
Cả cuộc đời anh sinh ra và lớn lên trong thế giới hắc ám, nhưng không hi vọng người anh thích cũng trở nên như vậy.
Mà lúc này, sau khi Cố Doanh Tích tới nhà xưởng, mới cảm thấy có chút hối
hận, vừa rồi đầu óc nhất thời nóng lên nên mới quyết định đi cứu người,
nhưng lúc này ả đơn thương độc mã, nhìn thấy nơi âm trầm không một bóng
người, dù sao ả cũng chỉ là một cô gái, không tránh khỏi trong lòng dâng lên sợ hãi.
”Có ai không?”
Mấy người bị trói cùng một
chỗ, không biết tại sao, sau khi bị bắt không ai tới xem bọn họ, cũng
không ai nói gì, miệng mỗi người đều bị bịt lại, mắt bị bịt lại, vài
ngày nay không được uống một giọt nước, không được ăn một hạt cơm nào,
mà xung quanh lại yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy nhịp tim của mình
làm cho đám người Lưu Tấn Quân sắp bị dọa tới mức vỡ mật, cảm giác đó
giống như chúng bị nhốt một mình trong phòng tối, dường như thế giới chỉ có mình hắn ngồi đợi chết vậy, thời gian trở nên vô cùng dài và gian
nan, tính tình của mấy người cũng bạo phát, sau mấy ngày ngay cả vấn đề
vệ sinh cũng không thể giải quyết làm bọn chúng hoàn toàn sụp đổ.
Tại thời điểm nghe thấy giọng nói của Cố Doanh Tích, nước mắt của mấy người rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà chảy ra, bọn họ không biết rốt cuộc bọn họ đắc tội với ai ở thủ đô, đến nỗi bị người ta bắt tới nơi quỷ
quái này, tuy không đánh mắng bọn họ, nhưng không cho bọn họ ăn uống
chút nào, lúc này Lưu Tấn Quân vô cùng đói khát và sợ hãi, nghe thấy
giọng nói quen thuộc, cả người liền thả lỏng, trong lòng chỉ nghĩ hắn
được cứu rồi, mà không hề nghĩ rằng trong đó có cái gì gian trá.
”A, ả thế mà thật sự tới.” Ở một gian phòng khác của nhà xưởng, mười mấy tên
côn đồ rốt cuộc có thể đi ra, lúc nhìn thấy Cố Doanh Tích, ai ai cũng lộ ra khuôn mặt không có ý tốt: “Tiểu thư, lá gan của cô thật không nhỏ,
một mình cũng dám tới, những người này là gì của cô, vì bọn họ ngay cả
mạng cũng không cần.”
Lúc nhìn thấy Cố Doanh Tích thực sự xuất
hiện, Lan Bưu - người tự mình sắp đặt tất cả cũng cảm thấy giật mình,
ông ta cho rằng Lan Lăng Yến bảo ông ta làm những chuyện này chủ yếu là
muốn giáo huấn đám người Lưu Tấn Quân mà thôi, vốn dĩ ông ta nghĩ sự sắp xếp đơn giản thô thiển lộ liễu như vậy sẽ không có người mắc bẫy, nhưng không ngờ bây giờ Cố Doanh Tích lại xuất hiện ở đây, trong lòng có chút câm nín: “Thật sự là ngu xuẩn tới mức làm người ta thổ huyết, đơn
thương độc mã mà cũng dám tới đây, rõ ràng biết có bẫy mà cũng không
mang theo ai đi cùng, có phải trong não người phụ nữ này toàn rơm rạ
không vậy?”
Lan Lăng Yến cũng có chút kinh ngạc, mặc dù biết Cố
Doanh Tích chắc chắn sẽ mắc bẫy, nhưng tuồng kịch đơn giản đến không thể đơn giản hơn như thế này mà ả cũng có thể mắc phải, loại phụ nữ như vậy có thể sống tới ngày hôm nay, não giống như là không ở trong đầu vậy,
thật sự làm cho anh có chút kinh ngạc, chỉ là loại phụ nữ như vậy, thế
mà lại làm anh mất nửa ngày để sắp xếp, làm anh cảm thấy buồn nôn và phí công, vốn dĩ còn nghĩ ả ta có chút thủ đoạn, nếu không sao lần trước
mấy thủ hạ của anh có thể mềm lòng với ả ta, ai ngờ ngay cả một phế vật ả ta cũng không bằng, loại phụ nữ như vậy có bản lĩnh gì làm những thủ hạ kia mềm lòng, dựa vào cái gì để Lan Bưu nói chuyện thay ả ta?