Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 199: Chương 199: Ngoại truyện 2: Lâm Ý




Editor: Gà

Từ nhỏ con đường cậu đi vốn nhấp nhô tràn ngập bụi gai, cậu vốn nên giống chiến sĩ liều mạng tranh giành, dựa vào hai tay mình để đạt được cái mà cậu nên có, nhưng bởi vì một ý niệm của trưởng bối, cậu từ người thừa kế duy nhất của Lan thị, đồng thời cũng trở thành một trong những người thừa kế của nhà họ Lâm.

Ngày cậu sửa thành họ Lâm, Lâm Ý chỉ biết trên vai mình phải nhận cái gì, không chỉ đơn giản từ ông ngoại gọi là tổ phụ mà thôi, cậu còn cần phải khiêng trọn cái nhà họ Lâm lên vai mình, biến thành một trong những cái mà bản thân nên có được. Con đường trông có vẻ như từ nguy hiểm đổi thành an toàn, nhưng lại càng thêm gian khổ khó đi.

Ba từng nói với cậu, tổ phụ xem cậu như một sự chuyển tiếp của nhà họ Lâm, vừa vặn vì là con trai của Lan Lăng Yến, cậu hẳn nên biết thế nào mới có lợi nhất cho bản thân, thậm chí vẻ nhu nhược cần được nâng niu trong tay mẹ mới có thể bảo hộ cậu.

Từ khi Lâm Ý hiểu chuyện, chỉ biết bản thân có một vị trí xấu hổ ở nhà họ Lâm, đối với người nhà họ Lâm, cậu chỉ là một người ngoài, có thể sẽ đoạt hết tất cả của bọn họ, bởi vậy ngoài mặt người nhà Lâm lấy lòng cậu, thật ra người người đều hận không thể nuốt cậu vào bụng, trưởng bối xem cậu như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hận không thể bóp nát cho thống khoái.

Thậm chí cậu biết tổ phụ như có vẻ yêu thương cậu nhất cũng xem cậu như một viên đá mài, để tôi luyện con cháu của ông, nếu đợi đến có một ngày cậu không chịu nổi bị đứt đoạn, chỉ sợ cậu sẽ bị đào thải. Bởi vì cậu đã sửa thành họ Lâm, nên nếu sau này lại trở về nhà họ Lan, thì cậu đã mất đi tiên cơ, cho nên cậu không thể lui.

Lâm Mậu Sơn xem cậu như viên đá mài, tương tự cậu cũng xem người nhà họ Lâm trở thành cầu lót đường tạo tiền đề cho cậu qua sông.

Ba của cậu, Lan Lăng Yến từng nói với cậu, nếu sinh ra trong hoàn cảnh không thể lựa chọn, như vậy trước mắt phải biến điều kiện có ích lợi nhất thành lựa chọn của bản thân. Sau đó chọn cái có lợi nhất đó để thực hiện. Lâm Ý biết, nhà họ Lâm sẽ thuộc về cậu, đồng thời nhà họ Lan cũng nên là của cậu.

Con nhà người ta ở với ba mẹ, nhận hết mọi sự thương yêu, trong mắt người ngoài cậu là thiên chi kiêu tử rất được hâm mộ nhưng mỗi ngày lịch học đều kín hết, còn phải tham gia huấn luyện các môn dùng trí não và bộ nhớ, sau này lớn lên một chút thì cả súng lục cũng không rời tay, cái cậu phải học nhiều vô số, nhiều đến nỗi hình như cậu không có thời gian để nhớ về ba mẹ của mình.

Lúc con nhà người vừa mới bắt đầu đi học, thì hầu như cậu đã hoàn thành chương trình học của sơ trung trước thời hạn, đã bắt đầu có giáo viên dạy thêm cho cậu, Lâm Mậu Sơn thương cậu, che chở cậu nhưng đồng thời cũng hơi phòng bị cậu. Ở nhà họ Lâm cậu phải nơm nớp lo sợ, như bước trên băng mỏng, nếu hơi vô ý, để Lâm Mậu Sơn nhìn ra dã tâm của cậu, chưa đợi cậu thu nhà họ Lâm vào trong túi, thì cậu đã phải trả giá rất lớn rồi.

Lan Lăng Yến từng nói với cậu, chịu đựng được thì kẻ thắng làm vua thua làm giặc, nhịn không nổi thì tro cốt cũng không có tư cách được giữ lại. Người như bọn họ, từ khi sinh ra hưởng thụ rất nhiều, nhưng tương tự cũng phải trả giá nhiều hơn.

Cũng vì như thế, từ nhỏ Lâm Ý đã dưỡng thành tính cách nghĩ kỹ rồi mới làm, bởi vì cậu không có tư cách phạm sai lầm, nếu cậu sai một bước, kết quả có thể là sinh tử.

Khi lên mười ba tuổi, ba cậu chỉ dạy cho cậu nhiệm vụ đầu tiên để luyện tập, đó là đối phó với nhà họ Tạ.

Lan Lăng Yến không nói với cậu lý do, chỉ lặng lẽ giao chuyện này vào trong tay cậu, không làm kinh động Lâm Mậu Sơn, hiển nhiên vì muốn tránh gây bất ngờ cho người nhà họ Lâm, Lâm Ý biết đây là sự tôi luyện đầu tiên mà ba dành cho cậu, cậu phải hoàn thành nhiệm vụ Lâm Mậu Sơn bố trí cho cậu, lại lén lút ra tay xử lý nhà họ Tạ.

Cậu tra ra vì sao ba nhìn trúng nhà họ Tạ, sau khi dễ dàng dọn sạch gốc rễ của nhà họ Tạ, một đám kế tiếp, cha con nhà họ Tống, nhà họ Tần, mỗi một tên từng xuất hiện cùng với ả họ Cố kia, cậu đều lặng lẽ loại trừ, đợi đến chỉ còn lại ả họ Cố, cậu tiếp nhận vài lễ vật Lan Lăng Yến cho cậu, tên kia là Lưu Tấn Quân, cưới Cố Doanh Tích theo chỉ thị của cậu.

Từ nhỏ Lâm Ý đã học được một đạo lý, giày vò có đôi khi không phải là tra tấn ả, đối với một số người, e rằng đả kích tinh thần có thể càng làm họ thống khổ hơn.

Quả nhiên, cậu thấy đám đàn ông vờn quanh Cố Doanh Tích bỗng chốc biến thành chỉ còn lại một người, cuối cùng bị Lưu Tấn Quân trăm phương nghìn kế hành hạ đến nỗi ả phải thống khổ tự sát, thì cậu nhẹ nhàng nở nụ cười.

Một đường trưởng thành, Lâm Mậu Sơn dần già đi, cậu lại chậm rãi lớn lên, thân là người thân cận nhất bên cạnh Lâm Mậu Sơn, cậu có thể ỷ vào thân phận để chạm vào một số thứ mà người khác không chạm đến được, cậu bắt đầu chậm rãi giúp Lâm Mậu Sơn xử lý một ít công việc, cậu được tín nhiệm, cậu như từ một đứa cháu đích tôn mà Lâm Mậu Sơn yêu thương chuyển lên thành thư ký của Lâm Mậu Sơn, Lâm Mậu Sơn càng ngày càng tín nhiệm cậu, quyền lực cậu nắm giữ cũng càng ngày càng nhiều.

Dưới mí mắt của Lâm Mậu Sơn, Lâm Ý đấu tranh để sống, nếu nói ba cậu là loài lang sói hung ác, thì cậu chính là một con rắn độc âm lãnh, Lan Lăng Yến làm việc chưa từng cố kị, dùng bề ngoài tao nhã che giấu nội tâm tàn nhẫn của anh, còn Lâm Ý thì am hiểu nhẫn nại chờ đợi muốn nuốt trọn nhà họ Lâm khổng lồ hơn cả bản thân cậu này vào trong miệng rắn, Lâm Mậu Sơn lợi dụng cậu tôi luyện người nhà họ Lâm, châm ngòi mọi người nhà Lâm tranh đấu lẫn nhau, nhìn đám con cháu không nên thân này dần ngã xuống, nhà họ Lâm chia năm xẻ bảy, sau đó con cháu đều không được việc gì.

Cậu thấy Lâm Mậu Sơn bị đám con cháu này tức chết, chỉ mỉm cười đứng bên cạnh ông, vẫn cung kính ông như ngày nào.

“Khá lắm Lâm Ý, được lắm nhà họ Lan.” Hiện giờ Lâm Mậu Sơn đã 80 tuổi, dù được bảo dưỡng thích hợp, nhưng khóe mắt đuôi mày vẫn có vài nét mệt mỏi, ông không còn là người đàn ông nghĩa khí phấn chấn như quân chủ của năm xưa, mà là trưởng bối luôn lo lắng vì nhà họ Lâm không còn ai có tài năng xuất sắc. Ánh mắt đa mưu túc trí của ông đã vì tuổi tác mà dần trở nên đục ngầu từ lâu, trên bàn bày ra những việc mà Lâm Ý đã làm gần hai năm nay, được đặt trước mặt Lâm Mậu Sơn, vốn nghĩ đứa trẻ mà một tay ông dạy dỗ từ nhỏ đến lớn này sẽ phải hoảng loạn khi nhìn thấy chúng.

Nhưng thậm chí ngay cả ánh mắt cậu cũng không hề thay đổi, dung mạo của cậu vì tuổi trẻ mà có vẻ non nớt, nhưng khóe mắt lại mang theo vài phần ấm áp, cậu khác với gương mặt dù ngụy trang nhưng vẫn gây cảm giác vô cùng nguy hiểm cho người khác của ba mình, cậu không thế, cậu ấm áp như gió xuân, thậm chí ngay cả lão hồ ly như ông cũng dễ dàng bị lừa.

Là vì lớn tuổi rồi nên bất cẩn không nhìn thấy những việc đó sao? Lâm Mậu Sơn cười khổ, nhìn Lâm Ý, lúc này không biết nên hi vọng cậu sợ hãi hay hi vọng cậu đừng thừa nhận đây, nhưng dù thế nào, khi đứa nhỏ này nhìn thấy chứng cứ đặt trước mặt, cậu vẫn bình tĩnh như lúc đầu, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười như tẩm gió xuân, trong lòng Lâm Mậu Sơn vẫn rất vui mừng, quả nhiên không hổ là đứa nhỏ mà ông đã nuôi dạy ra.

“Ông cố hi vọng cháu phải nói gì?” Ngón tay thon dài trắng nõn của Lâm Ý nhẹ nhàng giúp Lâm Mậu Sơn vén góc chăn. Động tác đơn giản nhưng cậu làm lại tao nhã vô cùng, khí chất cậu rất tốt, mang theo cảm giác dịu dàng làm người ta say mê không tự chủ được. Có lẽ đã lớn tuổi, biết rõ đứa trẻ do chính tay bản thân nuôi dưỡng ra không làm ông cảm thấy an tâm hài lòng giống như trong tưởng tượng của ông, nhưng Lâm Mậu Sơn vẫn tin, thậm chí bị cậu lừa.

Đứa trẻ này không có trái tim. Thậm chí cậu cười càng nhiệt tình thì dao găm sau lưng sẽ càng tàn nhẫn, để Lâm Mậu Sơn sợ hãi, là cậu có sự nhẫn nại hơn người, ở nhà họ Lâm ngây người nhiều năm, cậu không phải không rõ thân phận ăn nhờ ở đậu của bản thân, nhưng cậu có thể nhịn được không kêu một tiếng, không nháo một lần, trước kia Lâm Mậu Sơn chỉ cảm thấy có một đứa trẻ như vậy để đốc thúc con cháu nhà họ Lâm trưởng thành là một chuyện tốt. Nhưng lúc này nghĩ lại, Lâm Ý không hề nổi giận lấy một lần. Tuy điều này làm người ta cảm thấy bớt lo, nhưng đồng thời lại không thể không làm người ta nghĩ đến chỉ thấy sợ.

“Thôi đừng nên nói gì nữa.” Tuy Lâm Mậu Sơn không muốn nghe được những đáp án đó, thấy Lâm Ý cũng không muốn giải thích, trong lòng vẫn nhịn không được phát lạnh, ông cười khổ hai tiếng:

“Tôi hi vọng sau này anh đối xử tử tế với nhà họ Lâm, đồng ý với tôi, nếu nhà họ Lâm giao vào tay anh, sau này phải chọn một người thừa kế mang họ Lâm, giao lại toàn bộ nhà họ Lâm.”

Lúc trước muốn lợi dụng thế lực nhà họ Lan, không ngờ vốn cho là tiểu tốt nhưng lại biết băng sông, hiện giờ còn có năng lực bức nhà họ Lâm đến bước như vậy, trong lúc vô ý quyền thế nhà họ Lâm đã bị cậu phân tán một ít, hiện giờ con cháu nhà Lâm đã bị cậu đả kích người người không ai ra hồn, nếu muốn đợi đến khi giao nhà họ Lâm cho đời sau tiếp quản, Lâm Mậu Sơn chợt phát hiện không ai có thể dùng được.

Ông không khỏi cười khổ, tính kế hơn phân nửa đời người, không ngờ lúc sắp chết thì lại tiện nghi cho kẻ khác.

“Nhà họ Lâm sẽ giao vào tay người họ Lâm, nhưng không nhất định là cốt nhục của ông cố.” Lâm Ý mỉm cười, trong mắt cậu mang theo vẻ ấm áp, lời nói ra lại như trời đông giá rét: “Nếu cháu có con, sẽ có người mang họ Lâm.”

Lâm Mậu Sơn hiểu rõ ý tứ của cậu, trong lòng càng cười khổ: “Anh muốn ăn luôn cả nhà họ Lan, khẩu vị lớn thật, không sợ tiêu hóa không nổi à.”

“Điều đầu tiên ông cố dạy cháu, chính là phải biết nhận rõ tình thế, để đạt được cái mà bản thân nên có.” Cậu là người nhà họ Lan, hơn nữa là đứa con trai duy nhất của nhà họ Lan, nhà họ Lan vốn nên là của cậu, dù có một số người muốn tranh với cậu, nhưng cậu có thế lực nhà họ Lâm tương trợ, nhất định nhà họ Lan sẽ là của cậu.

Chuyện cho đến giờ, gạo nấu thành cơm, từ lúc ôm đứa nhỏ này vào cửa, tuy là vì tình thế bắt buộc, không thể không làm, nhưng hôm nay dẫn hổ vào nhà, lại muốn trục xuất cậu đi, thợ săn Lâm Mậu Sơn này đã quá già rồi. Ông ngầm yêu cầu Lâm Ý, lấy lực ảnh hưởng của bản thân ở Trung Hoa, đề cử Lâm Ý năm ấy đã hai mươi bảy tuổi vào vị trí nguyên thủ, Lâm Mậu Sơn biết, bản thân chỉ có thể làm vậy vì nhà họ Lâm mà thôi, ông hiểu rằng nếu dựa vào bản lĩnh của Lâm Ý, sau này nếu thật sự cậu nắm giữ vị trí này, cũng sẽ không khó làm cho nhà họ Lâm huy hoàng.

Ông đã mệt mỏi, hơn phân nửa cuộc đời, tuy cuối cùng ngã ngửa trên tay đám con cháu, nhưng chỉ cần một ngày Lâm Ý mang họ Lâm, ai dám nói cậu sẽ không mang đến ích lợi cho nhà họ Lâm? Xem người ta nghĩ thế nào mà thôi.

Đợi đến khi Lâm Ý thật sự ngồi trên vị trí nguyên thủ, đã là nửa năm sau Lâm Mậu Sơn qua đời, cậu lặng lẽ xuất ngoại đi tham gia hôn lễ của em gái Lan Ninh Ninh và thằng nhóc nhà Đông Phương, trên đảo cậu nhìn thấy cuộc sống của Lan Ninh Ninh hoàn toàn khác hẳn bản thân, khi cô được sinh đã định sẵn sẽ làm công chúa, sống đơn giản và vui vẻ, cô là bảo bối trong tay mẹ Ninh Vân Hoan, đồng thời cũng là người được nhà Đông Phương che chở, lão già Đông Phương Long này rất sợ cháu nội không tốt, tự mình mang theo bên cạnh để dạy dỗ, nhưng đã dạy ra một đứa cháu ngoan, từ nhỏ là thằng nhóc sợ vợ, Lâm Ý nhìn thấy Lan Ninh Ninh lôi kéo Đông Phương Minh chạy vòng quanh bụi hoa, khóe môi lộ ra một ý cười rất nhỏ.

Không ai biết, cậu cũng từng ghen tị với em gái của mình, cậu đã từng rất muốn giữ người mẹ mảnh khảnh của mình ở trong lòng bàn tay, để ai cũng không thể thấy bà, không chạm được vào bà.

Tính cách cha con Lan thị giống nhau, cậu và Lan Lăng Yến rất giống, nếu như có được thứ mà bản thân say mê thì sẽ muốn cất giữ, như một cậu nam sinh vậy, không muốn để người khác thấy cô ấy, chỉ có mình mới có thể độc chiếm.

Lúc niên thiếu cậu không hiểu chuyện, từng có ý định muốn xử lý Lan Ninh Ninh, muốn thay thế cô, muốn nhìn thấy người mẹ nâng niu là cậu chứ không phải cô.

Nếu không phải vì ba nói phế vật thì không tư cách được sống, càng không có tư cách được người bảo vệ, thì thật ra cuộc sống ở nhà Lâm đối với người còn nhỏ tuổi như cậu mà nói cũng khó thể nhẫn nại.

Khi còn bé vì trong lòng có một ý nguyện đơn giản mà bắt đầu trở nên phức tạp, trong lòng cậu tràn ngập tính kế, tràn ngập sát khí, thậm chí bao gồm cả với người thân, vì muốn có được những gì mình muốn, nhưng không thể đạt được mà thôi.

Nở nụ cười nhìn Lan Ninh Ninh làm nũng với Đông Phương Minh, thằng nhóc này hoàn toàn không giống với ba cậu ta, ngược lại khá giống Đông Phương Long khi còn trẻ, từ xa Lâm Ý nhìn thấy cha mẹ đi đến, trong mắt âm lãnh của cậu đổi thành vô cùng ấm áp, cậu nghe Lan Ninh Ninh làm nũng kéo tay Ninh Vân Hoan, nói không muốn lấy chồng.

Còn Đông Phương Minh thì sốt ruột nói muốn ở rể, làm cha con Đông Phương Long tức đến méo miệng...

Cậu như nhìn thấy ánh mặt trời khi mẹ kéo tay cậu, hỏi cậu khi nào mới để bà thấy cậu ổn định, cậu hiểu ý này, đôi khi cậu hơi ghen tị với ba, cậu ghen tị vì ông ấy có thể có được thứ mà ông cần, người như bọn họ nhất định phải thuộc về tối tăm, mãi mãi không thể ngừng tính kế, nhưng ông ấy lại có thể tìm được người mình yêu, hơn nữa còn là cả đời.

Thật ra cậu cũng có thể làm được, đáng tiếc cậu và Lan Lăng Yến đều thuộc kiểu người cố chấp, trong cảm nhận muốn hình mẫu nào muốn người nào thì trong lòng cậu rõ ràng, đời này đã định không thể nhận được loại ấm áp này, như vậy thứ cậu muốn đương nhiên chính là quyền thế và dã tâm đến tận cùng.

Dịu dàng trả lời mẹ sau khi trở về sẽ chọn ra một nàng dâu hợp ý bà, thấy bà vì lời cậu nói mà lộ ra ý cười nhẹ nhàng, khóe mắt đuôi mày đã có một ít nếp nhăn rất nhỏ, nhưng cậu thật sự rất thích.

Tham lam nhìn người mẹ bằng xương bằng thịt mà từ nhỏ đến lớn cậu chỉ có thể thấy qua ảnh chụp và video clip này, trong mắt cậu xuất hiện một ý cười rất nhỏ.

---Hoàn ngoại truyện---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.