Phải, tất cả thuộc hạ canh giữ ngoài cửa của Duật Ca đều đã bị Thánh Y hạ gục hết! Hành động âm thầm, dứt khoát đến mức một trong những người đứng đầu hắc đạo như Duật Ca cũng không phát giác ra.
Cô một phần chính là muốn trả thù chuyện tối qua bọn họ đánh lén mình, phần còn lại tất nhiên là vì phải hạ gục bọn họ thì cô mới có thể đi ra ngoài được a.
Trở về căn hộ của mình, việc đầu tiên Thánh Y làm là rửa thật sạch cơ thể. Cô cố gắng chà đi những vết hôn ngân mờ ám của ai đó để lại, phải biết rằng hôm nay cô sẽ đến Lạc Gia, nếu để ai đó thấy được thì thật không hay!
Chuyện tối qua, Thánh Y có cảm giác như mình không còn là mình nữa mà là một người khác!
Sao cô có thể phát ra âm thanh ghê gớm như vậy?
Sao cô có thể nằm dưới thân một người đàn ông xa lạ mà cảm thấy hưng phấn đến rên rỉ?
Đối với Thánh Y mất đi lần đầu tiên cũng không quan trọng lắm nhưng cảm giác đó...rất lạ! Từ trước đến giờ cô chưa có cảm giác đó lần nào.
Đó là cái mà người ta gọi là khoái cảm sao?
Tự khinh bỉ mình, chẳng lẽ cô dần trở nên..hạ tiện như vậy?
Hàng ngàn câu hỏi không ngừng hiện lên trong đầu cô.
“Ting... Tong”
Chuông cửa vang lên làm Thánh Y khoác vội chiếc áo choàng tắm chạy ra mở cửa.
Cửa mở ra, người đến là anh trai của cô - Lạc Tử Dật!!!
Nhưng Thánh Y chưa kịp suy nghĩ gì thì Lạc Tử Dật đã bước đến ôm cô vào lòng và nói:
“Tiểu Y, anh rất nhớ em! Bao nhiêu năm qua anh chờ đợi em trở về rất khổ sở, mỗi tối đều mơ thấy em làm anh không muốn thức dậy. Căn phòng của em, đồ vật của em anh đều không cho ai đụng vào, anh cố gắng đến ngày hôm nay cũng vì em, anh mạnh mẽ lên cũng vì muốn bảo vệ em... Vậy thì Tiểu Y à, xin em đừng rời xa anh nữa, có được không?”
Vị tổng giám đốc cao ngạo thường ngày trước mặt mọi người hôm nay lại đứng trước một người con gái mà cầu xin sự quan tâm. Nhưng với Lạc Tử Dật tôn nghiêm không là gì, quan trọng hơn tất cả là Tiểu Y ở bên hắn, không rời xa hắn nữa..
“Anh hai”
Thánh Y vòng hai tay ra sau ôm lấy tấm lưng nam tính của Lạc Tử Dật:
“Em hứa sẽ không rời xa anh nữa, được chưa?”
Người anh trai này của cô, trước mặt người khác thì lạnh lùng cao ngạo nhưng khi ở với cô thì anh ấy giống như đứa trẻ vậy, bao nhiêu năm vẫn không thay đổi gì cả!
Dù ở xa nhưng Lạc Tử Dật phải gánh chịu những gì Thánh Y đều biết hết.
Gánh nặng thân phận bắt hắn phải cẩn trọng từng li từng tí khi làm bất cứ việc gì, bởi vì “sai một li, đi một dặm“.
Gánh nặng tình cảm khiến hắn không thể tùy tiện động chân tình với bất cứ ai, hôn nhân cũng là do người khác định đọat.
Gánh nặng thương trường buộc hắn lúc nào cũng phải đeo một chiếc mặt nạ giả dối, nếu cởi nó ra thì mạng sống của hắn có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào.
...
Chỉ khi đứng trước mặt Thánh Y thì Lạc Tử Dật mới có thể là chính bản thân mình mà không lo lắng bất kì điều gì.
“Anh buông em ra đi, mình vào nhà rồi hãy nói chuyện”
Nếu cứ đứng ngoài đây thì sẽ có nhiều người dòm ngó nhan sắc chúng ta đó!!
“Được”
Bây giờ Thánh Y mới để ý rằng cả người Lạc Tử Dật ướt đẫm mồ hôi, tóc và áo của hắn ướt dính vào cơ thể săn chắc trông hết sức quyến rũ nhãn quan.
Mình đang nghĩ gì vậy chứ?
Thánh Y tự cốc đầu mình.
“Em làm sao vậy?”
Lạc Tử Dật cười ôn nhu nhìn Thánh Y có những hành động kì lạ.
“Không có gì, mà tại sao người anh lại ướt thế?”
“À! Là anh nghe tin em về nước nên đã bỏ hết công việc mà chạy bộ đến, sau đó vì thang máy đang sửa chữa nên lại đi cầu thang bộ lên đây”
Lạc Tử Dật thành thật khai báo khiến Thánh Y bật cười.
“Anh là tổng giám đốc của Lạc thị, muốn xe có xe, thậm chí là bao trọn tòa nhà này để đến đây còn được nữa là..tại sao lại tự làm khổ mình như vậy chứ?”
“Là do anh mong gặp em quá nên không suy nghĩ gì mà đã chạy đến đây, anh cứ sợ rằng em sẽ đi mất như sáu năm trước”
Không ai biết Lạc Tử Dật đã chờ mong giây phút được gặp lại Thánh Y như thế nào.
Sáu năm trước là do hắn quá yếu kém, không có năng lực gì nên mới để cho Tiểu Y bị bắt đi ngay trước mắt mình.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn là tổng giám đốc Lạc thị, chức vụ chỉ dưới Chủ tịch Lạc Quân, có thể nói là dưới một người nhưng trên vạn người. Hắn nắm trong tay quyền hành rộng lớn, ở hắc đạo cũng có thế lực không nhỏ.
Thử hỏi còn ai có thể bắt nạt em gái bảo bối của hắn?
Kẻ nào dám chính là tự tìm chết!
“Em sẽ không như sáu năm trước nữa đâu nên anh cứ yên tâm đi”
Thánh Y cười trấn an Lạc Tử Dật. Cô không ngờ Lạc tổng trong truyền thuyết lại có tính cách trẻ con như thế, đã vậy còn có xu hướng nghiêng về phần khống muội!
“Anh ngồi nghỉ ngơi đi, em thay quần áo rồi ra liền”
Cô không thể cứ mặc áo choàng tắm như vậy được!
“Ừ, anh sẽ đợi”
Lạc Tử Dật nhìn bóng Thánh Y khuất sau cánh cửa liền thu lại khuôn mặt tươi cười ôn nhu, biểu tình càng ngày càng trở nên âm trầm hắc ám.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
#Hết chương 13:))
-Gray-