Nữ Phụ Truyền Kỳ

Chương 9: Chương 9: Nam Chính Bạch Dật




Bề ngoài nhìn Thánh Y rất bình tĩnh nhưng thật ra bên trong đã hỗn loạn từ lâu.

Bởi vì cô bỗng nhớ ra Hàn Triệt chính là nam chính a! Cái chết của nguyên chủ là anh ta góp công sức nhiều nhất. Nãy giờ cô nói chuyện với hắn như vậy không biết có bị ghi thù không nữa!

Hàn Triệt nhìn bên ngoài ôn nhu nhưng bên trong rất máu lạnh, vô tình. Hắn là tổng giám đốc của Hàn thị - tập đoàn đá quý nổi tiếng thế giới. Vì cuộc sống của hắn toàn màu đen nên khi gặp nữ chính thánh mẫu liền sinh ra cảm giác muốn bảo vệ và từ từ bước vào hậu cung của nữ chính.

Nhưng tại sao cô lại gặp hắn ở đây chứ? Hay là tại cô ra đường không xem ngày? Cũng có thể lắm chứ!

Haizz.. Mệt quá! Thánh Y bỗng thấy thật nhứt đầu, người cô cũng thấy hơi nóng lên.

Chắc là cô suy nghĩ nhiều quá đây mà, chỉ cần cô ngủ một giấc và không đụng chạm đến Hàn Triệt là được!

Thánh Y chìm vào giấc ngủ lần nữa mà không quan tâm đến Hàn Triệt vẫn đang ngắm cô từ nãy đến giờ.

Tôi không cần biết em là ai nhưng đã làm tôi nổi lên hứng thú thì em đừng hòng thoát được, nếu không thì làm sao xứng với danh hiệu sát thủ thiếu nữ của tôi!

Hàn Triệt cười một cách yêu nghiệt.

...

Sân bay tại Z quốc.

Một chàng trai khoảng hai mươi tuổi mái tóc đen không gọn gàng nhưng lại không làm giảm đi vẻ đẹp của anh. Mắt phượng hẹp dài, mũi cao, môi mỏng hơi nhếch và làn da màu đồng quyến rũ. Hắn đứng đó đã thu hút không ít chị em gái lại gần làm quen nhưng vì hàn khí hắn phát ra quá mạnh nên có một số người đã bỏ cuộc.

Bỗng có một cô gái la lên:

“A! Nam thần kìa”

Ngay lập tức mọi ánh nhìn đều đổ dồn về hướng cô gái đó chỉ bao gồm cả chàng trai kia.

Và bước ra là một chàng trai ăn mặc áo sơ mi, quần jean đơn giản nhưng khuôn mặt của hắn không đơn giản chút nào. Mày kiếm, đôi mắt màu hổ phách, bạc môi mỏng quyến rũ và đặc biệt là mái tóc đỏ hung ấn tượng. Nhìn hắn như là sứ giả của thần chết phái đến để đánh cắp trái tim và linh hồn của các cô gái. Người đó không ai khác là Hàn Triệt!

Hắn không quan tâm đến ánh mắt như hổ đói của phái nữ mà bước đến chỗ chàng trai đang đứng nãy giờ.

“Cậu trễ một phút”

Chàng trai đó lên tiếng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng.

“Lâu rồi không gặp mà cậu vẫn nghiêm khắc như vậy”

Hàn Triệt cười đáp lại.

“Cậu có chuyện gì vui à Triệt?”

Duật Ca nhìn Hàn Triệt đầy nghi hoặc.

“Phải, vừa tìm thấy được một vật nhỏ rất thú vị.”

Hàn Triệt cũng không nhận ra khi nhắc đến Thánh Y thì trong mắt hắn có một tia ánh sáng xẹt qua nhưng Duật Ca lại thấy được điều đó.

Duật Ca cũng rất tò mò rằng ai có thể làm cho người bạn máu lạnh của hắn quan tâm như vậy. Nhất định phải điều tra cho rõ!

...

Quay trở lại với Thánh Y của chúng ta.

Haizz.. Cô không ngờ mình nhọ như vậy! Gặp nam chính thì cũng gặp rồi, khi vừa xuống máy bay cô liền tránh xa hắn thật nhanh, bắt một chiếc taxi đi ngay.

Nhưng không ngờ từng giây phút trôi qua người cô càng nóng và nhứt đầu. Bác tài nhìn cô như vậy liền chở cô đến bệnh viện gần đó.

Trả tiền taxi xong cô liền lết thân tàn vô bệnh viện. Vừa đến được sảnh chính Thánh Y nhà ta liền hoa hoa lệ lệ mà ngất đi.

...

Trên giường bệnh, có một thiên sứ đang say giấc. Mái tóc màu hạt dẻ năng động, làn da trắng mịn màng và trên người cô khoác bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh làm tôn lên cơ thể nóng bỏng lồi lõm của cô.

Đôi mày lá liễu màu nâu nhạt, hàng mi cong vút tự nhiên, mũi cao thon nhỏ và cánh môi kiều diễm mà ướt át câu nhân. Cô như một thiên sứ do vạn vật tạo ra, vừa dịu dàng, hiền hậu, vừa cao ngạo, quyến rũ.

“Ân.”

Thánh Y từ từ mở mắt ra quan sát xung quanh. Trước mắt cô là một căn phòng toàn màu trắng và có mùi thuốc khử trùng thoang thoảng xung quanh. Thánh Y lại nhìn đến tay mình đang truyền nước biển thì biết rằng trong lúc cô ngất xỉu thì đã được ai đó đưa vào phòng bệnh.

“Cạch.”

Cánh cửa phòng bệnh mớ ra và bước vào là một người đàn ông mặc áo blouse trắng. Một giây sau đó anh ta liền ngây người nhìn cô.

Bạch Dật là một bác sĩ nổi tiếng trong ngành y. Hắn có gia thế, có tài năng, có ngoại hình và đã ngồi nn lên chiếc ghế chủ tịch của chuỗi bệnh viện Yue lớn nhất thế giới.

Hắn chính là ước mơ thanh xuân của biết bao thiếu nữ và điều đó cũng đem lại cho hắn không ít rắc rối. Để tránh phiền phức, hắn ngày nào cũng giả trang thành một bác sĩ bình thường của bệnh viện Yue và khám bệnh cho mọi người.

Như thường lệ, hôm nay Bạch Dật phải đi kiểm tra sức khỏe của một bệnh nhân nữ vừa nhập viện, nghe nói cô ấy ngất xỉu ngay tại đại sảnh của bệnh viện. Nhưng dù là ai đi nữa thì cô ta chắc cũng sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt háo sắc như mọi cô gái khác. Đối với hắn, phụ nữ là một lũ háo sắc dối trá và là một món đồ chơi không hơn không kém.

Nhìn thấy đã đến nơi, Bạch Dật liền mở cửa bước vào và hắn ngay lập tức phải ngây người nhìn cô gái trước mắt. Cô đẹp như thiên sứ giáng trần không nhiễm một chút bụi bẩn nào. Vài tia nắng từ cửa sổ chiếu vào làm cho cô càng thêm rạng rỡ, nhìn như cô muốn dang rộng đôi cánh mà bay đi.

Ngay lúc đó, Bạch Dật liền có một suy nghĩ:

“Thật đẹp đẽ, cô ấy như một sủng nhi của thiên địa được bao bọc trong nắng mai... “

Nhưng sau đó hắn lại tự giễu cợt mình, trên đời này có mấy thứ thần thánh đó sao?

Tức cười! Hắn không tin Thần không tin Phật, sao có thể ôm ấp suy nghĩ đó?

Nếu quá lắm thì hắn chỉ mê mang mấy phút đầu mà thôi, sau đó trở lại bình tĩnh như thường, dù sao cũng không thể chỉ vì một cô gái mà thay đổi quan niệm bản thân.

Trong lúc Bạch Dật nhìn cô thì đồng thời Thánh Y cũng đánh giá hắn. Mái tóc nâu gọn gàng, mày kiếm, đôi mắt sắc bén lạnh lùng, mũi cao và đôi môi hắn luôn nở nụ cười ôn hoà trái ngược với cảm xúc trong đôi mắt kia. Làn da hơi ngăm nam tính và chiếc áo blouse cho thấy hắn là một bác sĩ.

Nhận ra mình thất lễ, Bạch Dật nhanh chóng lấy lại hình tượng rồi bắt chuyện:

“Chào tiểu thư, tôi là Bạch Dật - bác sĩ phụ trách sức khỏe của cô.”

Bạch Dật nở một nụ cười hết sức ôn hoà để tạo ấn tượng thật tốt với bệnh nhân nhưng không may cho anh là trong mắt Thánh Y nhìn hắn như một hoa hoa công tử chính hiệu.

Oh my god! Chết rồi!

Làm sao cô có thể quên Bạch Dật là một trong những nam chính chứ!! Đã vậy hắn ta còn là một nam chính rất đáng sợ, rất biến thái!

Bạch Dật là người đã hành hạ nguyên chủ thê thảm nhất bằng cách róc thịt từ từ sau đó liền tạt nước muối lên vết thương khiến nguyên chủ chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, nói đúng hơn là sống không bằng chết!

Cô tưởng tượng thôi thì cũng rợn cả người, lại nhìn người đàn ông ôn nhu trước mắt thật khác xa một trời một vực.

Nở một nụ cười gượng, Thánh Y đáp lời:

“Chào bác sĩ Bạch, tôi tên là Lạc Thánh Y, tôi có thể biết tình trạng sức khoẻ của mình?”

“Không có gì đáng ngại, tiểu thư chỉ là sốt cao do chưa quen với điều kiện khí hậu ở đây thôi.”

Thánh Y..

Bạch Dật âm thầm ghi nhớ tên cô vào trong lòng!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

#Hết chương 9:))

-Gray-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.