Một mạch đi theo hướng nam, cuối cùng Tích Sơ cũng đến được phố Hoa An.
Trên đường lớn, thân ảnh lẻ loi của Tích Sơ hiện giữa con đường, trên con đường rộng lớn vắng vẻ, bóng đêm bao phủ lên thân ảnh người con gái.
Dựa vào bản đồ thành mà cô vô tình nhìn thấy trên đường, rất nhanh, Tích Sơ liền tìm được phủ thừa tướng.
Đứng trước cửa phủ uy nghi, Tích Sơ trầm mặc một lúc lâu.
[Ký chủ, cô còn không vào trời liền sáng, sẽ gây trở ngại cho việc nghịch tập!] Hệ thống gấp rút nhắc nhở.
- “...Ta đang nghĩ, không phải nếu ta xuyên vào thân xác của nguyên chủ thì ta sẽ được tiếp nhận kí ức của nguyên chủ hay sao?” Chẳng phải trong truyện đều như vậy hay sao? Vì sao cô không có?
[...]
- “Sao ngươi không trả lời?”
[...Hệ thống...quên mất rồi...] Hệ thống nói lí nhí.
Trời ơi, sao chuyện quan trọng như thế mà nó lại quên, chết nó rồi, ký chủ có hay không vì chuyện này mà hắc hoá chứ?
- “...” Quả nhiên là hệ thống dõm!
- “Mau tiếp nhận ký ức cho ta!”
[...Tiếp nhận ký ức...] Phù, may mà ký chủ không hắc hoá.
Tích Sơ im lặng tiếp nhận ký ức...
Sau khi tiếp nhận ký ức, Tích Sơ lại nhìn cửa phủ một lần nữa, sau đó biến mất.
[...] Ký chủ cô còn bá như thế nào nữa, mau tung ra luôn đi!
Lại mở mắt ra lần nữa, Tích Sơ nhìn thấy mình đang đứng trong một căn phòng thời xưa của thiếu nữ. Từ cửa hay thanh giường đều được điêu khắc tỉ mỉ. Quanh phòng còn thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng của thiếu nữ.
Tích Sơ có thể đoán được, đây là khuê phòng của nguyên chủ Lăng Tích Sơ.
Dựa theo trí nhớ, Tích Sơ đến thùng tắm, tắm rửa một hồi rồi trở về giường và ngủ!
Ừm, phải ngủ mới có sức nghịch tập!
[...] Hệ thống cảm thấy ký chủ nhà nó luôn luôn quan tâm nhiệm vụ của mình, thật đáng khen. Nhưng nó lại thấy không đúng chỗ nào nha..
Xin chào, Hân là tên của mình!
Cám ơn mọi người đã ủng hộ bộ truyện của mình nha!
Thân ái!