“Xuống, đến rồi.” Đệ
Ngũ Uyên nhảy xuống ngựa, trực tiếp đi về phía con lừa của Thất Thất ở
phía sau, đưa tay, ý bảo cô nắm lấy tay hắn xuống lưng lừa.
Thất Thất nhìn cái tay bố thí, không cảm kích quay đầu, “Hiện tại tôi cảm thấy cưỡi lừa rất hay, tôi không xuống.”
“Ta chỉ nói một lần, xuống!” Đệ Ngũ Uyên cũng không thả tay xuống, duy trì
tư thế tay chìa ra, ra lệnh, “Đừng kiểm tra sức chịu đựng của ta, hậu
quả ngươi không gánh nổi đâu.”
Vẫn chờ ở cửa cung, thái giám hành lễ với hai người xong, cung kính nói, “Công chúa điện hạ, trong cung
không thể cưỡi ngựa, kính xin công chúa điện hạ hạ mình xuống.”
“Nói là không thể cưỡi ngựa, đâu nói là không thể cưỡi lừa, tôi không
xuống!” Thất Thất kiêu ngạo cưỡi trên lưng lừa, khoanh tay, nhất định
không chịu thỏa hiệp.
“Chuyện này… Chuyện này…” Tiểu thái giám
lúng túng đứng tại chỗ, đưa mắt cầu cứu Đệ Ngũ Uyên, nhưng nhìn gương
mặt lạnh băng của hắn, lòng bỗng chán nản.
Nhưng Đệ Ngũ Uyên cũng không làm khó gã, “Công công chớ khó xử, chuyện này tự ta sẽ xử lý.”
“Vâng, làm phiền thừa tướng đại nhân.” Tiểu thái giám hành lễ rồi cung kính
đứng sang bên, không mở miệng nói nữa, chỉ là khó khăn nhìn cô công chúa vẫn ương bướng ngồi trên lưng lừa không chịu xuống.
Đệ Ngũ Uyên lẳng lặng buông tay, lúc Thất Thất cho rằng đã bỏ qua, chuẩn bị đắc ý, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.
Đến khi mắt thích ứng mới phát hiện, hóa ra mình bị hắn vắt ngang vai, đầu
vô cùng oan ức rũ xuống dưới. Cô có thể nói rằng cô đang rất chóng mặt
không! Hơn nữa, tại sao đầu của cô vừa đúng tầm cái mông nhỏ của hắn?
Điều này khiến cho cô cảm thấy áp lực rất lớn!
“Thả ta… Ưm… Thả
ta xuống!” Thất Thất thấy đầu mình cách mặt đất một khoảng, vì vậy không dám lộn xộn, níu chặt y phục phần lưng hắn, không dám thả lỏng. Nếu cứ
vậy rớt xuống, không chảy máu bể đầu anh dũng hy sinh, cũng thành chưa
già đã ngớ ngẩn.
Đệ Ngũ Uyên phớt lờ người trên vai, nhìn tiểu
thái giám đang bước nhanh tới, hết sức bình thản nói, “Làm phiền công
công dẫn đường.”
Tiểu thái giám liên tục lau mồ hôi, “Này, không dám nhận không dám nhận, xin thừa tướng đại nhân theo nô tài.”
Đệ Ngũ Uyên gật đầu, khiêng người trên vai, vô cùng thoải mái bước theo
tiểu thái giám đi trước dẫn đường tiến vào bên trong cửa cung.
Thất Thất không thấy được khuôn mặt của hắn, nên không phát hiện đôi môi hắn khẽ nâng lên, cùng với nhàn nhạt đắc ý trong mắt.
“Đại thần…! Tự tôi có thể đi, mau thả tôi xuống!” Thất Thất níu chặt lấy y
phục của hắn, không chỉ muốn khống chế bản thân không bị rơi xuống, còn
đề phòng không cẩn thận sẽ hôn phải vùng cấm địa. (mông anh chàng đó
=))))) )
“Chớ nhiều lời, những thứ này đều do bản thân tự tìm đến!” Đệ Ngũ Uyên hừ lạnh, sải bước về phía trước.
Ngắm phong cảnh xinh đẹp trên đường, nhưng hình thức đảo ngược đập vào mắt,
nhìn thế nào cũng thấy không đẹp lắm. Ngược lại, theo nhịp bước chân của hắn, cô dần có cảm giác dịch vị bốc lên.
Quanh đi quẩn lại không biết bao lâu, Thất Thất hoa mắt, tay đang bám vào y phục cũng từ từ mất sức. Vì vậy khi hắn đột nhiên dừng bước, cô bất hạnh bởi vì quán tính,
đầu cứ theo đó đụng vào, đương nhiên là vị trí rất không nên.
Đệ Ngũ Uyên cũng cả kinh, cuống cuồng đặt cô xuống, đôi tử nhãn hơi chút
biến hóa, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ vẻ trấn định, “Đến rồi.”
Lúc
môi Thất Thất đụng phải cái mông săn chắc chợt cảm thấy dạ dày sôi trào
càng thêm lợi hại. Không thèm để ý ánh mắt quái dị xung quanh, nhanh
chóng chạy đến một bên bắt đầu nôn ọe.
“Buồn nôn quá!”
Nghe thấy vậy, Đệ Ngũ Uyên có chút không vui nhíu mày, nhưng vẫn lôi khăn
tay bằng gấm trong tay áo ra, cực kỳ miễn cưỡng chìa ra trước mặt cô,
“Cho đấy.”
Thất Thất nhận lấy khăn gấm, không hề khách sáo, cầm
lên liền rất thoải mái lau thứ dơ bẩn bên miệng, sau đó tùy ý vứt xuống
đất.
Nhìn khăn gấm trên mặt đất, Đệ Ngũ Uyên vô cùng quái dị nhìn Thất Thất chăm chú. Ngoài sức tưởng tượng, cư nhiên cô lại không hề cẩn thận thu nhặt, trân trọng khăn gấm mà hắn cho, trong lòng có chút không vui vẻ.
“Nhìn tôi làm gì?” Thất Thất lau chùi thỏa đáng, vừa
chống lại vẻ mặt hơi méo mó của hắn, đôi tử mâu kia ánh lên tia nhìn khó hiểu.
Đệ Ngũ Uyên quay đầu, lạnh nhạt nói, “Không có gì.”
Đúng lúc đó, từ trong điện truyền ra chất giọng vịt đực của thái giám, “Truyền Vân Thường công chúa, Thừa Tướng yết kiến!”
Thất Thất ngẩng đầu quay về nhìn hắn, thấy hắn vẫn tỏ vẻ khó chịu như cũ, “Đại thần, đi thôi.”
Đệ Ngũ Uyên gật đầu, không nhìn cô nữa, đi được vài bước, đột nhiên dừng chân, “Uyên.”
“Hả?” Thất Thất ngoái đầu lại nhìn hắn, ranh ma nói: “Chẳng lẽ, hôm nay anh
có chút thiện cảm với tôi, nên muốn tôi gọi anh là Uyên?” Dứt lời, chính cô âm thầm gật đầu, nhớ tới bình thường đọc các tiểu thuyết kia đại
khái đều viết như thế.
Đệ Ngũ Uyên không quay đầu lại, nghiêng
nghiêng liếc cô, “Ngươi, suy nghĩ nhiều rồi. Ta chưa bao giờ giảm bớt
chán ghét với ngươi cả.”
“Á? Thế là vì sao?” Thất Thất không hiểu, tại sao đột nhiên hắn gọi tên của hắn.
“Chỉ để diễn trò thôi. ‘Uyên’, ta chỉ cho phép ngươi gọi ta như vậy ở trước
mặt bệ hạ. Ở những chỗ khác nếu dám như thế, đứt tay hoặc đứt chân, tự
ngươi quyết.” Dứt lời, hắn đi trước dẫn đầu, hoàn toàn không đoái hoài
đến người đằng sau hóa đá.
Thất Thất lắc đầu đuổi theo, nhìn gò
má lạnh lùng của hắn, âm thầm than thở, “Nam tử tốt như vậy, vẫn nên giữ cho nữ chính thôi.”
. . . . . .
Vừa vào đại điện, ngay
lập tức Thất Thất bị choáng ngợp trước kiến trúc hùng vĩ, trang trí xa
hoa. Quả nhiên là hoàng gia, vô cùng phóng khoáng! Nhìn dưới chân từng
hàng hoàng kim, nếu không phải có người ở hai bên quan sát, phía trước
có đại thần, thật lòng cô chẳng muốn giữ thể diện mà nằm xuống gảy một
hai khối đem đi.
“Nghê Thường! Muội muội ngoan của huynh! Cuối cùng muội đã đến!” Giọng nói mềm nhẹ khiến cô giật mình.
Thất Thất ngẩng đầu, trông thấy phía trên cao, bên trong vòng vây mỹ nữ,
người kia một thân màu vàng sáng, lảo đảo bước thật nhanh lại phía này.
Tiểu thái giám bên cạnh lo lắng đi theo, “Bệ hạ cẩn thận.”
Trong
nháy mắt, trong đầu lập tức tràn đầy thông tin về nhân vật này: Cố Cẩn
Hi, mới hai mươi hai tuổi. Là huynh trưởng ruột của Cố Nghê Thường, vô
cùng thương yêu muội muội duy nhất Cố Nghê Thường này, gần như đến mức
cưng chiều. Không phải dạng trị quốc tài, hết sức tin tưởng thừa tướng
Đệ Ngũ Uyên. Từ nhỏ đã mắc phải một căn bệnh: Hai nhân cách. Lần Âu
Dương Ngữ tái xuất hiện ở kinh thành, nhân cách thứ hai của hắn khiến
hắn yêu Âu Dương Ngữ, lợi dụng quyền lực bức ép Âu Dương Ngữ vào cung,
về sau Đệ Ngũ Uyên tạo phản, lật đổ vương triều của hắn. Over.
“Nghê Thường! Nghê Thường!”
Không cần nhìn, chỉ nghe giọng nói của hắn là biết rõ hắn đang lo lắng và kích động.
“Thần Đệ Ngũ Uyên tham kiến bệ hạ!” Đệ Ngũ Uyên khom lưng quỳ xuống hành lễ,
tư thế vô cùng kính cẩn, “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tuy nhiên, Hoàng đế ca ca quý báu ngây thơ cười đến trong trẻo, đôi mắt
long lanh vụt sáng, nhưng một chút cũng không rơi trên người hắn, Cố Cẩn Hi nhìn chằm chằm Thất Thất, trên mặt mang theo nụ cười hài lòng, đôi
tay phủ lấy tay cô, vô cùng nhiệt tình nói, “Nghê Thường, ba ngày không
gặp, muội có biết ca ca nhớ muội khổ sở thế nào không?”
Thất Thất biết nội dung trong truyện, tất nhiên biết người này chính là núi dựa
lớn nhất của nàng, lập tức nặn ra vài giọt nước mắt nghẹn ngào, nhào vào ngực của hắn, “Bệ hạ ca ca, Thường Thường cũng rất nhớ huynh! Đêm qua
lại nằm mơ thấy bệ hạ ca ca, sáng nay phát hiện áo gối đều ướt đẫm, hu
hu… Bệ hạ ca ca, huynh nhìn xem, có phải Thường Thường gầy đi hay
không?”
Thất Thất nhẹ nhàng rời khỏi ngực của hắn, khi mắt vẫn còn rưng rưng ngập nước, xoay một vòng tại chỗ.
Cố Cẩn Hi đau lòng kéo cô vào lòng một lần nữa, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô,
“Ừ, gầy lắm! Nghê Thường rời xa ca ca, đừng nên quá buồn thương, dù sao
cũng là lập gia đình. Ô ô..” Nói xong, hắn liền không nhịn được lau nước mắt, “Có thể nhớ ca ca, nhưng đừng quá đau lòng, nếu không làm thế nào
ca ca yên tâm để muội sống ngoài tầm mắt của huynh được.”
“Vậy
muội sống trong phạm vi tầm mắt của huynh chẳng phải hay hơn sao?” Thất
Thất mở miệng nói, vô cùng nghiêm túc nhìn hắn, “Để muội chuyển khỏi phủ Thừa tướng, hoặc là huynh xây cái phủ gì gì đó trong hoàng cung, như
thế huynh có thể đến thăm Thường Thường bất kỳ lúc nào cũng được rồi,
hơn nữa, Thường Thường muốn gặp bệ hạ ca ca, cũng dễ dàng hơn nhiều. Ca
ca, huynh nói thử xem?” Thất Thất làm nũng giật giật ống tay áo của hắn, chớp chớp đôi mắt long lanh.
Nhìn Cố Cẩn Hi sắp mềm đến nơi, đang chuẩn bị gật đầu đồng ý. Đột nhiên một âm thanh không hợp chút nào truyền đến.
“Chuyện này vạn lần không được!” Đệ Ngũ Uyên quỳ trên đất, vô cùng nghiêm túc khuyên can.
Lời nói vang lên, lúc này Cố Cẩn Hi mới phát hiện còn có một người đang quỳ trên mặt đất, vội vàng dìu đứng dậy, “Đệ Ngũ ái khanh nhanh đứng dậy.”
“Tạ bệ ha.” Đệ Ngũ Uyên đứng lên, ngước mắt, cứ đạm đạm như vậy, làm như vô tình, liếc qua Thất Thất, thành công khiến hưng phấn trong cô tụt giảm
nhanh chóng, hoàn toàn nguội lạnh.
“Lời ái khanh nói lúc nãy là
có ý gì? Vì sao không thể xây cho Nghê Thường một tòa trạch phủ?” Cố Cẩn Hi vô cùng khiêm tốn học hỏi. Dùng lời của Thất Thất để nói sự tồn tại
của Cố Cẩn Hi đối với Đệ Ngũ Uyên chắc chắn chính là mối quan hệ giữa
sinh viên đi thi và baidu* tại xã hội hiện đại.
(Baidu: Một dạng google của Trung Quốc.)
“Hồi bệ hạ, trước mắt quốc khố không dồi dào, vài ngày trước Nam Duẫn mới
xảy ra lũ lụt, hiện tại vẫn chưa xoay sở đủ vật tư cứu trợ, nếu như lúc
này, bệ hạ sửa chữa phủ đệ vì công chúa, dân chúng sẽ nghĩ như nào? Đó
là dùng chính vận mệnh của quốc gia xây sửa!” Lời nói của Đệ Ngũ Uyển
khẩn thiết, Cố Cẩn Hi nghe mà gật đầu liên tục, Thất Thất cũng đành âm
thầm cắn răng.
Nói cái gì nguy hại triều chính, đồ tạo phản nhà ngươi là mầm họa lớn nhất mới phải!
“Còn nữa, công chúa điện hạ đã gả cho vi thần, là vợ của vi thần, sao có thể để thê tử của thần cư ngụ ở bên ngoài?” Đệ Ngũ Uyên vài bước tới trước
mặt Thất Thất, cười như không cười nói, “Hơn nữa, công chúa và thần có
chút việc riêng chưa giải quyết xong, tại sao có thể cứ như vậy mà rời
đi? Công chúa, nàng nói có đúng không?”
“Gì…” Thất Thất lúng túng thoái lui, đối mặt với đôi con ngươi màu tím mê hoặc kia, quay đầu,
đúng lúc bắt gặp ánh mắt tò mò của Cố Cẩn Hi, không khỏi ho khan một
tiếng, “Cái này à, ừm à…”
“Nghê Thường, rốt cuộc có chuyện riêng gì với Đệ Ngũ ái khanh? Trẫm tò mò ghê.”
Đệ Ngũ Uyên cười, nhưng khiến da gà toàn thân Thất Thất mọc đầy, “Đây là
bí mật nhỏ giữa công chúa và thần, bí mật liên quan đến mạng người và từ đường.”
Cố Cẩn Hi hơi thất vọng phất tay áo, “Nếu là bí mật của
hai phu thê các người thì trẫm không hỏi sâu nữa.” Hắn kéo tay Thất Thất đi về phía trên cao, Đệ Ngũ Uyên theo sát đằng sau.
Vừa ngồi
xuống, chợt nghe thấy Cố Cẩn Hi vỗ tay, ‘Bộp! Bộp! Bộp!’ ba tiếng, lập
tức từ phía sau chạy ra rất nhiều nữ tử trẻ tuổi mặc sa y, trên tay bưng từng cái khay lót gấm đỏ. Thất Thất nhìn kỹ, những thứ trên khay bị gấm đỏ phủ kín, hơi nhô lên.
“Nghê Thường, tuy nói phủ đệ của muội
không xây được, nhưng những lễ vật này, ca ca vẫn có thể tặng cho muội.” Cố Cẩn Hi cười dịu dàng, nhìn cô lấy lòng.
“Lễ vật?” Thất Thất mắt sáng lấp lánh.
“Ừ.” Cố Cẩn Hi gật đầu, “Từ nhỏ muội đã thích Ngọc Thạch, lần này ca ca sai
người tìm rất nhiều, không biết muội có thích không.”
Ngọc Thạch! Hiện tại ánh mắt của Thất Thất có thể sánh ngang với đèn pin cầm tay rồi.
“Mở ra.” Cố Cẩn Hi phân phó nói.
Nhìn miếng gấm đỏ dần dần mở, lộ ra đủ thứ các loại bên trong, ngọc thạch
trơn nhẵn, bỗng nhiên Thất Thất có cảm giác đang tiến vào mộng cảnh. Bất giác đã bước xuống bậc thang, cầm lên một con ngọc kỳ lân, mê mẩn vuốt
ve bề mặt, “Còn là noãn ngọc nữa…”
Cố Cẩn Hi cũng theo xuống,
cưng chiều nhìn cô, “Ừ, là noãn ngọc. Ngày đông, tay chân của muội hay
lạnh, làm cho ca ca huynh luôn lo lắng. Có ngọc này hẳn sẽ giúp muội ấm
hơn.”
Đột nhiên Thất Thất có chút cảm động, cô không có tình cảm
đặc biệt gì với phú quý ca ca này, trong suy nghĩ của cô, tất cả nơi đây chỉ là suy tưởng của tác giả, hoàn toàn không tồn tại. Nhưng khi cô làm một nhân vật không tồn tại sống ở nơi này, có người ở đây thật lòng
thật dạ đối xử tốt với mình, đôi lúc cô có ảo giác rằng người nơi đây
thật sự tồn tại, ở địa phương không tên tuổi này có những người bằng
xương bằng thịt sinh sống theo cách của chính mình.
“Bệ hạ ca ca…” Thất Thất rưng rưng, cảm kích nhìn hắn.
“Nghê Thường, ca ca hơi buồn ngủ.” Đột nhiên, Cố Cẩn Hi ngáp một cái, chớp mắt, xem chừng muốn nhắm lại.
“Bệ hạ ca ca, muội đỡ huynh ra sau nghỉ ngơi.” Thất Thất nhìn bóng dáng xiêu vẹo chỉ chực ngã xuống, vội dìu đỡ hắn.
”Ừ. . . . . .”
Cố gắng mở mắt ra nhưng không có kết quả, mềm nhũn ngã xuống, Đệ Ngũ Uyên vội vàng tới giúp đỡ hắn.
Thất Thất thầm than, đây là cách nhân cách thứ hai xuất hiện sao? Trong sách có nói qua, bất cứ khi nào Cố Cẩn Hi ngủ, tỉnh dậy liền biến thành
người khác.
“Bệ hạ!” Đệ Ngũ Uyên đỡ Cố Cẩn Hi, chưa một lần nhìn sang Thất Thất, đỡ hắn ra sau.
Đúng lúc này, cái người vừa mới ngủ đột nhiên mở mắt. Đẩy Đệ Ngũ Uyên ra.
(Ai nha, vợ chồng có gì đóng cửa bảo ban nhau =))) )
“Cút! Sao thân thể thiên kim của trẫm có thể khoan dung cho việc ngươi mạo phạm!” Cố Cẩn Hi quát lớn, đẩy Đệ Ngũ Uyên ra.
“Thần biết tội.” Đệ Ngũ Uyên lập tức quỳ xuống, không giải thích điều gì, bởi hắn biết rõ, chờ Cố Cẩn Hi ngủ lần nữa, mọi chuyện đều quên sạch.
Cố Cẩn Hi bước nhanh về long ỷ, lạnh lùng quét về phía Thất Thất đang sững sờ phía dưới, thờ ơ mở miệng, “Nghê Thường, sao còn đứng ngây ra như
thế, chẳng ra bộ dạng công chúa gì cả! Thật sự làm xấu mặt hoàng gia!”
Thất Thất ngây người, ai tới nói cho cô biết, cái tên mặt lạnh mắt băng
chính là ca ca dịu dàng mới vừa rồi của cô hả? Người hai nhân cách đáng
sợ quá đi!
Lúc này Cố Cẩn Hi vẫn chưa ngưng nghỉ, nhìn những nữ
tử bưng Ngọc Thạch kia, chân mày nhíu chặt, “Các ngươi đang làm cái gì
hả? Mau cất hết!”
Thất Thất rơi lệ, len lén cất ngọc kỳ lân vào
trong tay áo. Hiện giờ nếu như cô có một cái gậy, cô nhất định sẽ đánh
hắn bất tỉnh, kéo Cố Cẩn Hi dịu dàng kia về!
Nhìn từng ngọc thạch dần dần cách xa cô, lòng cô rỉ máu.
Tuy Đệ Ngũ Uyên quỳ trên mặt đất, cũng lén lút nhúc nhích cánh môi, hắn
luôn có sở thích, chính là Cố Nghê Thường càng khổ sở, hắn càng vui vẻ.
Sau này theo như Thất Thất giải thích, đó là một loại tính cách hết sức
biến thái.